chương 87
Nếu đã quyết định sẽ cùng Trí Hiền tu luyện, thì nhất định phải tìm một nơi để ở. Úc Trần Hoan đề nghị bọn họ tới Úc gia, nhưng Trí Hiền lại nghĩ nơi đó có quá nhiều "người", khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện. Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó gõ vài cái, Úc Trần Hoan cau mày muốn đuổi người đi, nhưng Trí Hiền lại đưa tay ngăn nàng lại, nói câu mời vào.
Người tới không phải là ai khác, mà chính là Túy Vô Âm, nhưng ở trước người nàng còn có thêm một cô gái khác. Cô gái kia ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, quanh thân chiếc váy lụa dài màu tím được viền một dải lụa màu vàng, mái tóc đen dài được búi lên trên đỉnh đầu, bên trên cắm thêm ba cây trâm phượng màu vàng rực rỡ. Nàng mỉm cười nhìn ba người, từng bước tiến đến.
"Trí Hiền tiên tử, đã lâu không gặp." Cô gái đi đầu đã mở miệng, chào hỏi Trí Hiền đầu tiên, hiển nhiên là có quen biết.
"Nam Thiên lâu chủ nói đùa, chúng ta đều là yêu, sao lại dùng danh xưng tiên tử." Trí Hiền uyển chuyển cự tuyệt tiếng xưng hô tiên tử này, Nam Thiên lâu chủ ngược lại cũng không quá mức lưu ý. Nàng liếc nhìn Trí Nghiên, rồi dời đường nhìn tới chỗ Trí Nghiên và Úc Trần Hoan.
"Mới vừa nghe tiểu Âm nói các ngươi gặp một chút phiền toái, nếu cần nơi thanh tịnh, thì ta có thể cung cấp cho các ngươi một chỗ." Nam Thiên lâu chủ ngồi ở trên ghế, tuy rằng cuộc nói chuyện bị nghe lén, nhưng Trí Hiền cũng không lấy làm lạ, nàng đã sớm biết trong gian phòng đó có bày kết giới, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, nàng cũng không tiện bỏ đi kết giới.
"Nếu được Nam Thiên lâu chủ cung cấp nơi ở, tất nhiên là hay nhất." Trí Hiền suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy cần phải nhận phần ân tình này, dù sao Lạc thành là nơi giàu có, bí mật sẽ khó giữ nếu có nhiều người biết được, đi tới vùng hoang vu sơn dã tuy rằng sẽ không sinh chuyện, nhưng điều kiện lại cực kỳ không tốt, linh lực cũng không đủ dồi dào, nếu như được Nam Thiên lâu chủ giúp đỡ, chính là không thể tốt hơn.
"Một cái nhấc tay mà thôi, tấm lệnh bài này có linh thức của ta, các ngươi chỉ cần cầm nó đi lên lầu, là có thể tiến nhập Nam Thiên thánh địa. Nơi đó sẽ không có ai quấy rầy các ngươi, vả lại thứ mà các ngươi cần, cái gì cũng có."
"Cảm tạ."
Trí Hiền tiếp nhận lệnh bài, còn Nam Thiên lâu chủ và Túy Vô Âm thì đã biến mất ở ngay trước mặt các nàng. Úc Trần Hoan ngơ ngác nhìn hai người cứ như vậy mà tan vào hư không, lại liên tưởng đến cuộc đối thoại lúc nãy, liền xác định Nam Thiên lâu chủ cũng không phải là người. Nàng nhìn Trí Nghiên rồi lại nhìn Trí Hiền, đột nhiên cảm giác được các cô gái có tướng mạo xuất chúng đều nguy hiểm, không nắm chắc được cái nào sẽ không phải là người.
"Trí Hiền, vị Nam Thiên lâu chủ kia. . ."
"Con rắn nhỏ, chuyện của nàng chúng ta nói sau đi, nói chung, hiện tại đến Nam Thiên thánh địa nhìn một cái đã." Thấy Trí Nghiên có ý định hỏi, Trí Hiền không định nói ra tại chỗ này. Thấy hai người bọn họ sắp đi, Úc Trần Hoan vội vàng kéo lấy Trí Nghiên.
"Ôi chao, cái kia. . . Trí Hiền cô nương, tu luyện mà các ngươi nói, hẳn là không chỉ yêu quái mới có thể phải không? Ngươi thấy ta thế nào? Chẳng phải con người cũng có thể tu luyện hay sao?" Úc Trần Hoan bày ra một cái nụ cười mà nàng tự nhận là xinh đẹp câu người, nhưng khi kết hợp với trang phục nam tử của nàng, lại có vẻ có chẳng ra cái gì. Trí Hiền khẽ nhíu mày, quan sát nàng một phen, sau đó chợt rút cự kiếm ra, chém về phía nàng.
Úc Trần Hoan không kịp tránh, nhưng cũng biết Trí Hiền sẽ không ra tay đả thương mình, quả nhiên, cự kiếm kia chỉ dừng lại ở trên đầu của nàng, chứ không thực sự chém xuống. Thái dương của Úc Trần Hoan toát ra một chút mồ hôi, vẫn luôn nhìn Thương Vãn Trăn, không có biểu hiện ra một chút luống cuống nào. Nhìn phản ứng của nàng, Trí Hiền thu kiếm, điểm lên mi tâm của nàng.
"Là một con người, thiên tư của ngươi rất ưu tú, bất quá ta không có dự định thu nhận đồ đệ, cũng không thích trói buộc, nếu ngươi muốn học được một chiêu nửa thức, ta có thể chỉ cho ngươi một ... hai ....thứ."
"Chỉ một ... hai ... thứ là đủ rồi, cảm tạ Trí Hiền cô nương." Úc Trần Hoan vốn không có ý định bái sư, mà nàng cũng cảm thấy mình không phải là người có nghị lực. Thực ra chẳng qua là Úc Trần Hoan muốn mạnh hơn người bình thường một chút, như vậy sau này cho dù gặp phải thể loại hung ác gì, thì cũng có thể tự mình ra tay bảo vệ cho Dịch Tâm.
Các nàng từng bước từng bước đi dọc theo thang lầu leo lên từng tầng một, ngoại trừ Úc Trần Hoan ra, là yêu quái như Trí Hiền và Trí Nghiên đều có thể cảm nhận được mỗi khi đến một tầng, thì linh khí ở xung quanh đều phân tán ra rất nồng nặc. Đợi đến khi các nàng đứng ở trước cửa của tầng cao nhất, thì miếng ngọc bội trong tay Trí Hiền liền phát sáng. Nàng ghép miếng ngọc bội vào chỗ trũng ở bên trên cánh cửa, cánh cửa nặng nề kia lập tức chậm rãi mở ra. Dù cho chỉ vừa mới hé ra một cái khe nhỏ, nhưng cũng có thể cảm giác được linh khí thuần túy từ trong đó tràn ra.
Mấy năm nay, linh khí ở nhân gian đã sớm tiêu hao đến mức gần như không còn, mà nơi chứa đựng linh lực thuần túy cũng cơ hồ là không có. Các nàng nhấc chân bước vào bên trong, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một dải sáng màu trắng, tiếp theo chính là cảnh tượng rất ngạc nhiên. Đây là một cái không gian hoàn toàn khác biệt, hiển nhiên là một trời một vực với chốn nhân gian mà bọn họ đã ở trước đó.
Trước mắt là một vùng thảo nguyên mênh mông bát ngát, kề bên chính là một thác nước, cũng có một vài căn phòng được tôi luyện từ linh lực mà thành. Trừ những thứ đó ra, trên không trung còn có vô số hòn đảo nhỏ, chúng tách biệt từng cái, mà linh lực cũng là tràn ra từ trên những hòn đảo nhỏ này. Chúng nó kết nối với nhau bằng những sợi xích dài vô cùng to lớn, mà trôi ở chính giữa, là một khối kiến trúc tựa như một tòa cung điện màu đen. Không hề nghi ngờ, cái đó chính là Nam Thiên thánh địa.
"Trí Hiền, ở đây rất không bình thường." Mặc dù là Trí Nghiên, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này biểu tình cũng ngưng trọng, không gian như vậy có thể tồn tại ở nhân giới suốt mấy trăm năm mà không hề bị phát hiện, thì thân phận của Nam Thiên lâu chủ hẳn là không tầm thường. Nhưng mà, hôm nay nàng lại đem nơi này cho các nàng mượn, thậm chí không hề nói ra bất kỳ điều kiện gì, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
"Nam Thiên lâu chủ là người quen cũ của ta, nhưng ta cũng không quá rõ lai lịch của nàng, tu vi của nàng cũng vượt xa ta, ta không thấy rõ chân thân của nàng là vật gì. Nam Thiên lâu này là do một tay nàng tạo dựng, nó tương tự với Nhạc yêu cốc, trong này đều là yêu, chỉ có điều những yêu quái mà nàng thu nhận đều không hề đơn giản. Nhưng ta không nghĩ tới, Nam Thiên thánh địa cũng ở trong tay nàng."
"Ta nghe nói ngươi đã tới đây rất nhiều lần, có phát hiện gì không?" Những lời này là Trí Hiền hỏi Úc Trần Hoan, thấy nàng hỏi như vậy, Úc Trần Hoan nhanh chóng lắc đầu. Trước đây nàng tới Nam Thiên lâu chỉ là vì uống rượu tìm gái, nào biết còn có loại địa phương này. Hơn nữa, bây giờ yêu quái cũng đã mở thanh lâu ở chốn nhân gian, lại còn giấu một nơi như thế này ở trên tầng cao nhất. Úc Trần Hoan nghĩ, ngoại trừ những cô gái quá mức xinh đẹp ra, thì cũng phải đề cao phòng bị với những cái thanh lâu quá thần bí.
"Mà thôi, chuyện ở nơi đây tạm thời để qua một bên, điều mà ta sắp nói ra mới chính là vấn đề. Con rắn nhỏ, thiên tư của ngươi không tệ, đáng tiếc là quá mức lười biếng, nên mới yếu ớt như hôm nay. Mặc dù ở đây linh khí dồi dào, nhưng rốt cuộc vẫn là nhân gian, không có chênh lệch về thời gian. Nếu ngươi muốn tu luyện để có thể đánh bại Tĩnh Tuệ thậm chí là tiến vào ngự mệnh tháp, cho dù tu luyện liên tục cả ngày lẫn đêm, chí ít cũng phải trăm năm."
"Như vậy sao được, Ân Tĩnhkhông đợi được trăm năm." Nghe Trí Hiền nói như vậy, Trí Nghiên nhíu chặc chân mày, ngay cả một năm nàng cũng không muốn để cho Ân Tĩnh đợi, huống chi là trăm năm. Tuổi thọ của con người sao mà ngắn ngủi, lúc gặp được mình Ân Tĩnh cũng đã hai mươi, Trí Nghiên không nỡ để cho Ân Tĩnh chờ mình quá lâu. Nghĩ đến sự buông thả của mình trước đây, lại càng thêm tự trách.
"Ta biết ngươi sẽ nói như vậy, cho nên ta cũng giúp ngươi nghĩ tới một biện pháp khác. Biện pháp này có thể giúp cho ngươi thăng cấp tu vi trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng tính phiêu lưu cũng cực kỳ cao." Trí Hiền nói xong, đường nhìn trở nên âm trầm. Ngay cả chính nàng cũng không thể xác định biện pháp này có ổn hay không, dù sao Ân Tĩnh và nàng không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng mình lại xem Trí Nghiên như là người trong nhà. Nếu để cho Trí Nghiên vì cứu Ân Tĩnh mà xảy ra chuyện, đó là điều mà nàng không muốn.
"Là biện pháp gì?" Trí Nghiên biết một khi Trí Nghiên lộ ra cái vẻ mặt này, thì đúng thật là chuyện rất khó. Mắt nhìn đối phương móc một cái hộp nho nhỏ ra khỏi lồng ngực, cái hộp kia tuy nhỏ, nhưng xung quanh lại bị linh ấn bao phủ mấy tầng, hiển nhiên là vật cực kỳ trân quý.
"Đây là vật mà trăm năm trước ta có duyên thu được, tên là huyễn cốt. Thuốc này là vật mà rất nhiều yêu ma đều muốn giành được, cũng là loại đan dược âm tà nhất."
"Tại sao lại nói như vậy." Trí Nghiên liếc nhìn cái hộp ở trong tay Trí Hiền, nàng chưa từng nghe qua cái này, nhưng nếu như tất cả yêu ma đều mong muốn, thì chắc là có công dụng khác.
"Huyễn cốt được chế tạo từ những vật vô cùng hung ác, oán, độc, máu, xương. Sở dĩ nó chỉ áp dụng cho yêu ma, là bởi vì một khi dùng nó, thì sẽ vào tà. Lúc yêu ma vào tà, là thời khắc tu vi tăng vọt, nhưng cũng là lúc thống khổ nhất."
Vào tà chính là tầng khó nhất đối với các yêu ma theo tà đạo, một khi vào tà, tu vi tăng nhiều, đa số sẽ đánh mất bản chất, biến thành thứ cực kỳ hung ác. Dùng viên thuốc này là có thể vào tà, về phần có thể bảo trì lý trí, bảo vệ chủ tâm hay không, thì phải trông cậy vào chính bản thân ngươi."
"Cho nên, chỉ cần ăn hết cái này, là có thể nâng cao tu vi?" Trí Nghiên nhìn viên đan dược kia, lòng còn sợ hãi siết chặc nắm tay. Nàng nhớ kỹ cái hôm bị Tĩnh Tuệ đánh bại, mình thiếu chút nữa cũng vào tà. Khi đó thực sự rất đau, tựa như xương khớp và da thịt toàn thân đều bị tách ra từng chút từng chút một, đầu cũng đau đớn giống như là bị đập mạnh.
Khi đó chỉ có nửa canh giờ, mà mình đã đau đến mức hận không thể chết đi, lúc nãy Trí Hiền nói, ăn viên đan dược này sẽ luôn bảo trì trạng thái vào tà, chẳng phải là phải chịu đựng cái cảm giác đau đớn này mãi hay sao. Sắc mặt của Trí Nghiên trắng bệch, cái loại đau đớn này nàng thực sự không muốn nếm thử một lần nữa, thế nhưng. . . nếu như nàng không làm, thì nàng sẽ không có cách nào trở nên mạnh mẽ trong khoảng thời gian ngắn, rồi đi cứu Ân Tĩnh.
"Cũng không phải cứ ăn tươi là được, huyễn cốt sẽ luôn duy trì trạng thái vào tà, nhưng đến tột cùng là sẽ duy trì trong bao lâu, ta cũng không biết rõ lắm. Ít nhất là một tháng, mà cũng có thể lâu hơn. Nếu trên đường không chống đỡ nỗi, tiềm thức buông tha hoặc tự sát, thì sẽ đánh mất lý trí, cuối cùng quên đi chính bản thân ngươi, lẫn vào tà đạo." Trí Hiền nói xong, Trí Nghiên cũng trầm mặc, Úc Trần Hoan mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết vật này cực kỳ nguy hiểm. Giữa lúc các nàng đều cho rằng Trí Nghiên sẽ do dự hồi lâu, thì nàng đã đưa tay cầm lấy đan dược.
"Trí Hiền, ta suy nghĩ xong rồi, nếu như không làm như vậy, thì ta không có cách nào cứu nàng. Nàng vẫn còn đang chờ ta, cho nên ta không thể để cho nàng chờ lâu lắm." Trí Nghiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Trí Hiền, nàng không có mang theo tâm thái nếm thử, mà nàng cũng chưa bao giờ xác định mình muốn hoàn thành một việc gì đấy như bây giờ. Cho dù phải gánh chịu cái loại mạo hiểm này, nàng cũng phải vì Ân Tĩnh mà liều mạng một lần.
"Được, nếu ngươi đã quyết định, hiện tại ta liền dẫn ngươi đi tiến hành. Ta sẽ giam ngươi ở trong một hòn đảo trên không, dùng xích sắt mà trói lại. Ngươi cần phải nhớ kỹ, nếu như ngươi vào tà đạo, ta sẽ không chút do dự mà giết ngươi." Trí Hiền nhìn Trí Nghiên, các nàng đã quen biết mấy trăm năm, nàng hiểu rất rõ tính cách của Trí Nghiên, nếu thật sự để cho nàng trở thành vật cực kỳ hung ác như vậy, chẳng thà để cho nàng thoát khỏi cái chốn luân hồi khổ ải này.
"Nghe ngươi nói như vậy, ta liền yên tâm. Trí Hiền, ngươi đã nói được thì phải làm được, nếu ta vào tà đạo, ngươi nhất định phải giết ta. Ta không thể để cho nàng nhìn thấy ta biến thành như vậy, ta cũng không muốn mình biến thành cái dáng vẻ quỷ quái đó."
"Một lời đã định."
Đã nói đến nước này, Trí Hiền cũng không nói thêm gì nữa, nàng và Trí Nghiên phi thân lên một hòn đảo nhỏ, trên hòn đảo này linh khí cực kỳ đầy đủ. Trí Hiền ngưng tụ một đạo pháp lực, rất nhanh liền có năm cái cột sắt to lớn trồi ra khỏi mặt đất. Tiện đà, nàng lại biến ra năm sợi xích sắt khổ bự. Xích sắt còn to hơn một cánh tay bình thường, chúng nó cuốn lấy tứ chi và cổ của Trí Nghiên, cố định trên năm cây cột sắt.
"Cần phải buộc chặc như thế sao? Thật là khó chịu." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, cảm giác mình đều sắp không thở nổi.
"Nỗi đau khi vào tà còn khó chịu hơn cái này gấp trăm lần, nếu không buộc chặc ngươi, sợ là ngươi sẽ xông ra."
"Vậy hay là trói chặc thêm một tí đi, ta không muốn để cho ngươi và Úc Trần Hoan thấy cái dáng vẻ đó."
"Ta sẽ dùng đinh hao tâm tổn sức khóa xương vai của ngươi lại, như vậy chí ít lúc ngươi vào tà sẽ không nổ tung, có chút đau, cố chịu một tí." Trí Hiền nói, trong tay xuất hiện hai cây đinh dài, trực tiếp xuyên qua vai của Trí Nghiên, lúc này đây nàng lại không hề thốt ra một tiếng, mà là cảm tạ nhìn Trí Hiền. Nàng cảm thấy mình gặp được Trí Hiền cũng là một vận may, nếu chỉ có một mình nàng, sợ là cái gì cũng không làm được.
"Trí Hiền, cám ơn ngươi. Trên đời này, ngươi là người nhà đối xử với ta tốt nhất."
"Đừng nói cái loại câu từ ly biệt này, ta chờ ngươi trở lại." Trí Hiền nói xong, giải trừ phong ấn của huyễn cốt, sau khi phong ấn biến mất, từng cổ tà khí màu tím đen từ trong hộp nhào ra, hơi thở âm tà lờ mờ khuếch tán ở chung quanh. Trí Hiền đưa đan dược vào trong miệng của Trí Nghiên, rồi lại dùng pháp lực giúp nàng nuốt xuống.
"Lúc nào sẽ bắt đầu vào tà?"
"Rất nhanh thì sẽ có tác dụng."
"Vậy ngươi mau đi xuống đi, cái dáng vẻ kia rất xấu, không cho ngươi nhìn."
"Ừ, ngươi phải cố gắng lên, nhớ kỹ ta chờ ngươi trở lại."
Trí Hiền sờ lên gương mặt của Trí Nghiên một cái, cảm thấy nàng cà cà lên tay mình, liền xoay người xuống đảo. Trước khi đi, nàng hạ một cái kết giới, cũng cách trở tiếng xích sắt va chạm và đè nén âm thanh thống khổ của Trí Nghiên.
"Trí Hiền cô nương, nàng không sao chứ?" Úc Trần Hoan thấy Trí Hiền xuống tới, biểu tình trên mặt đặc biệt cứng ngắc, có phần lo lắng nói.
"Không cách nào dự đoán."
"Ta vốn tưởng rằng nàng sẽ từ chối."
Úc Trần Hoan nhẹ giọng nói, trước đây nàng cho rằng tình cảm mà Trí Nghiên dành cho Ân Tĩnh chẳng qua là vui đùa một chút, làm thế nào cũng sẽ không nghĩ tới Trí Nghiên vì cứu Ân Tĩnh mà sẽ chấp nhận mạo hiểm lớn đến như vậy. Nàng cũng nhớ Dịch Tâm, tuy rằng không thấy được, cũng không biết đối phương đang ở chỗ nào, nhưng Úc Trần Hoan luôn cảm thấy, các nàng nhất định còn có thể tiến tới với nhau lần nữa.
"Từ lúc nàng đáp ứng cùng ta tu luyện, ta liền biết nàng sẽ không từ chối, nếu như đổi lại là ta, sợ là cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này."
"Thế nhưng tính phiêu lưu rất lớn, không phải sao?"
"Ngươi vẫn chưa hiểu, yêu sống quá lâu, cho nên có chút thời điểm, một khi gặp được một cơ hội, có thể đi đến gần người mà nàng tìm kiếm, thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro