chương 74
"Ân Tĩnh sư tỷ, con yêu xà kia lại đến tàng thư các, còn làm rối loạn sách vở ở bên trong, chúng ta ngăn cũng ngăn không được, ngươi mau đi xem một chút đi." Sáng sớm, Ân Tĩnh vừa tới từ đường, liền thấy mấy tiểu đệ tử trong chùa chạy tới, thở hổn hển nói với mình. Nghe nói Trí Nghiên lại đến tàng thư các, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn là đi theo.
Mấy ngày nay nàng phát hiện Trí Nghiên cứ thích quấn quít lấy mình, lúc tụng kinh là như vậy, ngay cả lúc ăn cơm và tắm rửa, thậm chí lúc mình đi nhà xí, nếu không phải là mình từ chối, e là nàng cũng muốn đi theo. Ngày hôm qua và ngày hôm nay thật vất vả nàng mới không đi theo nữa, nhưng lại bắt đầu đến tàng thư các phá phách. Trong Trần duyên tự có rất nhiều sách, phần lớn là do lúc Tĩnh Tuệ sư thái dạo chơi mua về, đối với Ân Tĩnh mà nói cũng là thứ vô cùng quan trọng.
Đa số các loại sách trong tàng thư các Ân Tĩnh đều nghiên cứu rõ ràng, chỉ có điều nàng không rõ một Trí Nghiên ghét nhất là chuyện đọc sách lại đến tàng thư các làm cái gì. Trong lòng nổi lên nghi ngờ, Ân Tĩnh cùng các tiểu đệ tử đã đến tàng thư các. Đúng như suy đoán của nàng, một tàng thư các vốn chỉnh tề ngăn nắp giờ đây đã rối tung, khắp nơi đều là các quyển sách bị mở ra sau đó ném xuống đất, mà ở giữa đống sách đó, là một đoạn đuôi rắn lộ ra ở bên ngoài, đang không ngừng lắc lư qua lại, nghĩ cũng biết chính là Trí Nghiên.
Tuy rằng Ân Tĩnh chưa đến nỗi tức giận, nhưng vẫn có chút bất đắc dĩ, nàng không hiểu Trí Nghiên chạy tới nơi này gây rối để làm gì, nếu như bị sư phụ biết được, sợ là sẽ phạt nàng. Ân Tĩnh vội vàng đi tới, cầm lấy đuôi của Trí Nghiên kéo nàng ra khỏi đống sách. Nhìn cái đầu rắn màu trắng của nàng bị bụi bẩn làm dơ, trong miệng vẫn còn ngậm một quyển sách, Ân Tĩnh không có biện pháp, chỉ có thể hướng các tiểu đệ tử xin lỗi, xách Trí Nghiên trở về phòng của các nàng.
"Nghiên nhi, sao ngươi lại đến tàng thư các gây rối, nơi đó không có thức ăn, ngươi đừng tăng thêm phiền phức cho các tiểu đệ khác." Đến phòng, Ân Tĩnh dùng khăn tay lau người cho Trí Nghiên, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ, lúc này, Trí Nghiên bỗng nhiên biến thành hình người, có chút oan ức nhìn mình.
"Ta đi vào trong đó còn không phải là vì ngươi sao." Trí Nghiên nhìn chằm chằm Ân Tĩnh nửa ngày mới mở miệng, chỉ có điều câu trả lời của nàng lại làm cho Ân Tĩnh có chút khó tin.
"Ngươi nói, ngươi đến tàng thư các gây rối là vì ta?"
"Mới không phải là đi gây rối đâu, ta là đi tìm sách, trong sách nhất định có biện pháp, có thể giúp cho chúng ta mãi mãi ở bên nhau."
Nói đến đây, viền mắt của Nghiên Nhi gần như đã đỏ lên, nàng không có cách nào quên đi chuyện mấy ngày hôm trước, có đôi khi nằm ngủ, sẽ mơ tới cảnh Ân Tĩnh bị con yêu sói ghê tởm kia bắt đi, rồi bị nó ăn tươi, đợi đến khi mình tìm được, chỉ thấy phần tay chân còn lại của Ân Tĩnh. Mỗi một lần bị cơn ác mộng đó làm cho giật mình tỉnh giấc, Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh đang ngủ ở cạnh mình, đều sẽ khổ sở rất lâu.
Nàng biết, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn như vậy, thì thời gian mà Ân Tĩnh có thể ở cạnh mình vẫn là có hạn, nàng là con người, sẽ già sẽ chết, vậy sau khi Ân Tĩnh ra đi, mình nên đi nơi nào tìm nàng? Ân Tĩnh chết, không phải là mình lại lẽ loi trơ trọi một mình hay sao? Trí Nghiên không có cách nào tưởng tượng ra cuộc sống không có Ân Tĩnh, mỗi lần nghĩ đến nó nàng đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cho nên mấy ngày này nàng luôn luôn theo chân Ân Tĩnh, sợ mình sơ sẩy một cái thì Ân Tĩnh sẽ có chuyện. Sau nghĩ đến có lẽ trong sách sẽ ghi chép một ít phương pháp có thể làm cho Ân Tĩnh và mình mãi mãi ở cùng nhau, nên mới đến tàng thư các tìm kiếm. Trí Nghiên cũng biết là mình rất ngốc, thế nhưng nàng vẫn muốn tìm một cái biện pháp, nàng tin tưởng nhất định sẽ có cách giải quyết, nàng không muốn trơ mắt nhìn Ân Tĩnh rời khỏi mình.
Thấy Trí Nghiên cúi đầu, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống cằm của nàng, Ân Tĩnh có chút đờ đẫn nhìn nàng, dường như căn bản không nghĩ tới Trí Nghiên sẽ nói ra đáp án này. Trước đây nàng vẫn luôn cho rằng Trí Nghiên không hiểu chuyện tình cảm, cũng cho rằng Trí Nghiên nói thích mình chẳng qua là do thuận miệng nói đùa mà thôi. Thế nhưng vào lúc này đây, Ân Tĩnh mới ý thức được, là mình nghĩ tình cảm của Trí Nghiên quá đơn giản.
Ngày đó Trí Hiền không nói tiếng nào liền bỏ đi, làm cho Ân Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng còn không có ngây thơ đến mức cho rằng Trí Nghiên ở lại là vì yêu thích mình, chỉ đoán rằng Trí Nghiên lưu lại là do có nguyên nhân đặc biệt khác. Nhưng bây giờ, nhìn Trí Nghiên vì mình mà khóc, vì muốn ở cùng với mình, mà vô mục đích đi tìm kiếm cái loại biện pháp không có khả năng sẽ có này. Ân Tĩnh nhịn không được ôm chặt lấy Trí Nghiên, vỗ nhẹ lên bả vai của nàng.
"Nghiên nhi, là ta không tốt, là ta nghĩ sai rồi. Xin lỗi, xin lỗi."
"Tĩnh Tĩnh, ngươi thực sự rất ngốc, ta đã nói ta thích ngươi, sao ngươi vẫn không tin chứ. Ta chỉ thích ngươi a, loại thích này không giống với những người khác. Ta chỉ muốn giao phối với ngươi, chỉ muốn ở cùng ngươi. Cho dù những người khác đối xử với ta tốt như thế nào đi nữa, thì ta vẫn thích ngươi nhất, cũng sẽ chỉ cùng ngươi làm chuyện thân mật."
Trí Nghiên tựa lên vai Ân Tĩnh, nói ra toàn bộ ý nghĩ trong lòng mình, cũng khóc rối tinh rối mù. Ôm Trí Nghiên, đột nhiên Ân Tĩnh nhận ra trước đây mình cũng rất ngốc, rõ ràng Trí Nghiên đã nói rất rõ ràng, nhưng mình lại để tâm vào những chuyện vụn vặt, không chịu tin tưởng nàng. Càng nghĩ thì Ân Tĩnh càng áy náy, Trí Nghiên khóc lên nàng cũng khó chịu, nhưng ăn nói vụng về như nàng cũng không biết cách dỗ người ta, chỉ có thể nâng mặt của Trí Nghiên lên, hôn xuống bờ môi của nàng.
Quả nhiên, một khi được Ân Tĩnh hôn, Trí Nghiên liền quên khóc, mà chỉ thút thít hít mũi, đáp lại Ân Tĩnh. Hai người hôn đến quên mình, thoáng cái liền nằm lên trên giường, Trí Nghiên đè lên trên người Ân Tĩnh, cả người đều hận không thể quấn chặt vào Ân Tĩnh. Nàng là rắn, bản tính của rắn là thích quấn lấy thứ gì đó, càng là thứ yêu thích, thì càng muốn cuốn chặc hơn. Mà Trí Nghiên đối với Ân Tĩnh, đã là như thế.
"Chớ có hồ đồ." Cảm thấy tay của Trí Nghiên lại bắt đầu sờ loạn, Ân Tĩnh vỗ xuống đầu nàng, nhẹ giọng nói.
"Tĩnh Tĩnh, khóc đói bụng." Trí Nghiên cảm thấy nói ra rất nhiều, nụ cười của Ân Tĩnh cũng trở nên dễ nhìn hơn. Nàng dùng đầu cọ lên gương mặt của Ân Tĩnh rồi lại bắt đầu làm nũng, Ân Tĩnh cũng không có cách nào với nàng, mặc dù khóa sáng vẫn còn chưa lên, nhưng ở trong lòng nàng, Trí Nghiên đã quan trọng hơn khóa sáng.
Hôm qua còn dư lại chút bánh chiên, ta hâm cho ngươi, Ân Tĩnh đi ra ngoài làm thức ăn, Trí Nghiên cũng đi theo, hai người ngồi ở trên chiếc ghế đá ngoài sân, Trí Nghiên ăn ăn, chợt nhớ tới chuyện mình vẫn chưa có giải quyết. Nàng tra xét thật nhiều sách, phát hiện cũng không có nói về việc làm thế nào để con người có thể sống mãi. Là yêu, nàng biết rõ nếu con người muốn trường thọ, thì phải tu luyện, trở thành đạo tu. Một khi có pháp lực, thì sẽ không còn là người thường, giống như là Tĩnh Tuệ sư phụ của Ân Tĩnh vậy.
"Tĩnh Tĩnh, mụ. . . chính là sư phụ của ngươi, nàng thực sự chỉ hơn hai mươi thôi sao?" Lúc này Trí Nghiên mới nhớ tới việc truy hỏi chuyện của Tĩnh Tuệ, ngày đó ở rừng cây, là lần đầu tiên nàng thấy được hình dáng của Tĩnh Tuệ, vốn tưởng là con lừa già bảy mươi tám mươi tuổi, không nghĩ tới lại trẻ như vậy. Trí Nghiên nhớ kỹ Trí Hiền đã từng nói, mụ lừa trọc kia có thể đánh ngang tay với nàng, Trí Hiền còn không có ngốc đến mức sẽ cảm thấy một người hơn hai mươi lại có pháp lực lợi hại đến như vậy.
"Chuyện của sư phụ vốn không cho phép ta nói với người khác, nhưng mà ngươi cũng không là người trong chùa, mà sư phụ cũng không có che giấu diện mạo trước mặt ngươi, nói vậy hẳn là không sao. Trước đây sư phụ cũng không phải là ni cô, mà là người của một môn phái tu đạo, tư chất nàng thông minh, từ nhỏ đã có lĩnh ngộ cực cao với đạo hữu, cũng là chưởng môn mà trước đây môn phái kia lựa chọn. Nhưng mà không biết là do nguyên nhân gì, sư phụ bỗng nhiên rời khỏi môn phái, xuất gia làm ni cô."
"Cũng giống như lời ngươi nói, sư phụ tuổi tác không nhỏ, chí ít thì cũng không giống như là bề ngoài, có người nói sau khi pháp lực đạt được một cảnh giới nhất định thì dung nhan của người tu đạo sẽ bảo toàn không thay đổi, tình huống của sư phụ như vậy, chắc là thế." Ân Tĩnh giải thích cho Trí Nghiên, đây là bí mật của Tĩnh Tuệ, trong ngôi chùa này cũng chỉ có mình mới biết được.
"Vậy ngươi cũng đi theo Tĩnh Tuệ học pháp thuật đi, Tĩnh Tĩnh thông minh như vậy, nhất định là cũng có thể." Trí Nghiên vẫn chưa có buông tha việc tìm kiếm phương pháp vĩnh viễn ở chung với Ân Tĩnh, thấy nàng tràn đầy mong đợi nhìn mình, vẻ mặt của Ân Tĩnh có chút tối lại, nàng lắc đầu, đưa tách trà trong tay cho Trí Nghiên.
"Ta từng đề cập với sư phụ về chuyện này, nhưng sư phụ nói ta không thích hợp đi lên con đường tu đạo, liền thôi. Có lẽ là sư phụ thấy thiên tư ta ngu dốt, không muốn dạy ta đi."
"Sao lại như vậy, Tĩnh Tĩnh không có ngốc, nhất định là do mụ lừa trọc kia không muốn dạy cho ngươi." Trí Nghiên không chịu thừa nhận Ân Tĩnh ngốc, thường ngày nàng có thể nói Ân Tĩnh ngốc, nhưng nếu là có người khác nói, thì nàng sẽ tức giận.
"Được rồi, ngươi a, mau ăn." Ân Tĩnh cầm lấy một cái bánh chiên, đút vào trong miệng Trí Nghiên, đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Ân Tĩnh sợ đến nỗi vội vàng đứng dậy, phát hiện người đến là Úc Trần Hoan, một người một rắn đều thở phào nhẹ nhõm, rất sợ những người khác nhìn thấy một màn vừa rồi. Bất quá, cho dù Úc Trần Hoan thấy, cũng không tránh được giật mình.
Trước đây nàng đã hoài nghi mối quan hệ giữa Ân Tĩnh và Trí Nghiên không bình thường, chỉ là nàng tuyệt đối không nghĩ tới, người tự hạn chế và còn bảo thủ như Ân Tĩnh, lại sẽ có mối quan hệ này với Trí Nghiên. Nếu là bình thường, Úc Trần Hoan sẽ trêu chọc một phen, nhưng hiện tại nàng đã không còn là người nhàn hạ thoải mái như lúc trước. Dịch Tâm đã đi được rất nhiều ngày, nàng phái rất nhiều người đi tìm, nhưng cũng không có tung tích, nửa tháng trôi qua, nàng không có chết tâm, bởi vì người nàng mất đi chính là người quan trọng nhất, buông tha chính là buông tha mình, sao nàng có thể chết tâm.
"Ngươi tới đây làm gì?" Trí Nghiên bất mãn liếc nhìn Úc Trần Hoan, nàng chưa có quên chuyện lần trước người này trút giận lên người Ân Tĩnh đâu.
"Ta tới tìm Ân Tĩnh, không nghĩ tới Khanh Ngôn cũng ở đây. Ân Tĩnh, ngươi thực sự không biết Dịch Tâm đi đâu sao?" Lúc này thái độ của Úc Trần Hoan nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, mới mấy ngày ngắn ngủi mà nàng đã gầy đi kha khá, bộ dáng tiều tụy bây giờ so với Úc Trần Hoan trước kia giống như là hai người.
"Úc Trần Hoan, ta thật sự không biết Dịch Tâm đi đâu, nếu ngươi thật sự có tâm muốn tìm nàng, thì phải dựa vào chính mình."
"Ta biết ta phải tự mình tìm được nàng, thế nhưng trời đất bao la, ta có thể đi đâu tìm nàng đây. Ân Tĩnh, nếu như Dịch Tâm có liên lạc với ngươi, hy vọng ngươi giúp ta chuyển lời tới nàng, ta sẽ chờ nàng, vẫn luôn chờ nàng trở lại."
"Được, ta sẽ nói cho nàng biết."
"Ừ, vậy đa tạ, hôm nay ta sẽ rời khỏi Trần Duyên tự, cũng sẽ không quay lại nữa. Hai người các ngươi. . . cũng tự giải quyết cho tốt, nếu gặp phải chuyện gì phiền toái, có thể đến Úc gia tìm ta." Úc Trần Hoan liếc nhìn Ân Tĩnh và Trí Nghiên, xoay người rời đi.
Nàng sẽ không ngừng tìm kiếm Dịch Tâm, thế nhưng nàng cũng sẽ chờ Dịch Tâm. Nếu mình không tìm được, cũng chỉ có thể chờ Dịch Tâm trở về. Nàng đang đánh đánh cuộc, đánh cuộc tình cảm mà Dịch Tâm dành cho mình, cũng đang đánh cuộc mình có thể kiên trì được bao lâu. Úc Trần Hoan ngẩng đầu, nhìn trời, hai mắt nhắm nghiền.
Dịch Tâm, ta sẽ chờ ngươi, khi đó, ta sẽ buông tha tất cả mọi thứ, theo ngươi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro