chương 66
Tin tức Tĩnh Tuệ sư thái vừa mới trở lại liền bế quan được Ân Tĩnh thông báo cho các đệ tử ở trong chùa, mặc dù các tiểu đệ tử hiếu kỳ vì sao Tĩnh Tuệ sư thái lại bế quan nhanh như vậy, nhưng cũng không có hỏi Ân Tĩnh cái gì. Nhìn vào đám người kia, đúng như dự liệu không nhìn thấy bóng dáng của Dịch Tâm, Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi một chuyến, có mấy lời nàng phải nói với Dịch Tâm một phen.
Đến khu nhà của Dịch Tâm phát hiện không có một bóng người, Ân Tĩnh liền trực tiếp đi tới chỗ của Úc Trần Hoan, nghĩ cũng biết, nếu chỗ này không có ai, thì đến nơi đó nhất định là có thể tìm thấy. Đứng ở trước cửa phòng, Ân Tĩnh gõ một cái, bên trong rất nhanh truyền đến một ít tiếng vang, ngay sau đó mới có tiếng bước chân. Mắt thấy là Dịch Tâm đi tới mở cửa, áo lót của nàng rõ ràng cho thấy vừa mới được mặc vào trong lúc hốt hoảng, nhưng lại quên che đi dấu vết ở trên cổ.
"Dịch Tâm, sao ngươi lại đi? Chúng ta làm thêm lần nữa." Bên trong Úc Trần Hoan hiển nhiên còn chưa có thanh tỉnh, đòi Dịch Tâm quay lại làm tiếp một lần, Dịch Tâm có chút xấu hổ, chỉ có thể hướng về Ân Tĩnh một cái ánh mắt xin lỗi, trở vào trong an bài Úc Trần Hoan cho tốt, lúc này mới sửa sang lại quần áo, theo Ân Tĩnh đi ra ngoài.
"Xin lỗi, Ân Tĩnh sư tỷ, ta. . ."
"Không sao, ta không có ý trách ngươi. Dịch Tâm, lần này ta tới là muốn hỏi ngươi, ngươi thật sự xác định muốn ở chung với nàng sao." Ân Tĩnh nói, có chút ngưng trọng nhìn Dịch Tâm. Mình đã phá giới, đã không có lập trường gì nói tới việc hướng phật với Dịch Tâm, thế nhưng là sư tỷ của nàng, Ân Tĩnh nghĩ có vài điều nàng phải nói.
Úc Trần Hoan không phải là người có thể giao phó, điểm này Ân Tĩnh biết, mà bản thân Dịch Tâm cũng rõ ràng, nhưng mặc dù biết, Dịch Tâm vẫn cứ khư khư cố chấp. Ân Tĩnh không ủng hộ cách làm của nàng, nhưng cũng hiểu, loại chuyện tình cảm này, lý trí không cách nào ngăn lại. Hiện tại nàng tới, chỉ là muốn biết, có phải Dịch Tâm đã quyết định sẽ đi hay không, đi khỏi Trần Duyên tự.
"Ân Tĩnh sư tỷ, mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, ta biết nàng không phải là người có thể nương tựa, cũng biết nếu ta theo nàng rời đi, chặng đường phía trước là một mảnh mờ mịt. Thế nhưng ta thực sự rất thích nàng, phần thích này đã nhiều đến mức tràn ra ngoài, ta không có biện pháp buông nàng ra, lại càng không có cách nào tưởng tượng nếu như mất nàng, ta sẽ ra sao. Trước đây sư phụ đã từng nói qua, chuyện hồng trần, chữ tình là khó giải nhất, bây giờ ta cũng không giải được."
"Dịch Tâm, nếu ngươi đã quyết định, tất nhiên là ta không tiện nói thêm gì nữa. Nhưng có một điều ta nghĩ ngươi hiểu, Trần Duyên tự vĩnh viễn là nhà của ngươi, nếu có một ngày ngươi muốn trở về, chỉ cần trở về là được."
"Ân Tĩnh sư tỷ, cám ơn ngươi."
"Ừ, về phần sư phụ, ngươi vẫn phải tự mình nói với nàng, sư phụ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nếu ngươi đã quyết định, chắc là nàng sẽ không làm khó ngươi."
Ân Tĩnh nói xong, liền xoay người bỏ đi, bởi vì đã đến giờ ăn trưa, nàng cũng nên quay về chuẩn bị thức ăn cho Trí Nghiên. Nhìn nàng đi xa, Dịch Tâm không có lập tức trở về nhà, mà là lẳng lặng ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Nghe đoạn đối thoại của các nàng, lại thấy dáng vẻ hiện tại của Dịch Tâm, Úc Trần Hoan đứng ở trong sân, lòng cũng không thoải mái.
"Tiểu thư, vừa rồi lão gia lại gửi thư tới, nói là ngài nhanh quay về đính hôn."
"Ta đã biết, ngươi nói phụ thân chờ thêm một chút, ở đây ta có một số việc phải xử lý, kéo dài thêm ít ngày liền sẽ trở lại."
"Dạ." Cho nha hoàn lui, Úc Trần Hoan suy nghĩ một chút, vẫn bước ra cửa, kéo Dịch Tâm còn ngồi chồm hổm ở bên ngoài lên. Nàng liếc nhìn vẻ mặt mờ mịt của Dịch Tâm, ôm nàng trở về, ngồi lên trên ghế đá.
"Dịch Tâm, ngươi đã suy nghĩ kỹ về việc đi theo ta chưa?" Úc Trần Hoan nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi. Nàng đã ở Trần Duyên tự rất lâu, Úc gia cũng không ngừng thúc giục nàng nhanh chóng trở về, nếu tiếp tục nán lại, khó tránh khỏi việc phụ thân sẽ nghi ngờ.
"Úc Trần Hoan, ngươi cứ mãi hỏi ta có bằng lòng đi cùng ngươi hay không, thế nhưng. . . nếu như ta đi theo ngươi, thì ta phải lấy thân phận gì để vào Úc gia, về sau sẽ chung sống như thế nào?"
"Dịch Tâm, tại sao ngươi lại nói như vậy, không phải ta đã nói với ngươi, Úc gia có rất nhiều tiền, cho dù ngươi không làm gì, cũng có thể bình yên vô sự vượt qua nửa đời sau."
"Cái gì cũng không cần làm, ý của ngươi là, ta và ngươi về Úc gia, ta sẽ thành một người vô dụng. Mỗi ngày ta chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ của Úc gia mà chờ đợi, chờ ngươi đến xem ta, chờ ngươi nhớ tới ta, sau đó đến liếc mắt nhìn ta giống như là bố thí, phải không?"
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy, Dịch Tâm, ta. . ."
"Úc Trần Hoan, thu hồi những lời đường mật của ngươi lại, ta biết lúc nãy ngươi đều nghe được, ta cũng biết ngươi không thể nào không nhìn ra sự do dự của ta. Ngươi coi ta là cái gì đây? Rõ ràng ngươi đã quyết định sẽ đính hôn, vì sao còn muốn ta đi theo ngươi chứ?" Dịch Tâm cười khổ, vẫn đem lời nàng luôn muốn nói hỏi ra, nàng nhiều ít có thể đoán được suy nghĩ của Úc Trần Hoan, thế nhưng nàng muốn nghe chính miệng người này nói ra.
"Dịch Tâm, về điểm ấy, quả thật là ta có giấu diếm ngươi, ta là trưởng nữ của Úc gia, tất nhiên là ta phải nghe theo sự an bài của phụ thân mà thành thân, bằng không quyền kế thừa của ta sẽ bị uy hiếp. Nhưng cho dù ta thành thân, cũng sẽ không ảnh hưởng tới mối quan hệ của ta và ngươi, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì với cái tên kia, ngươi và ta quay về cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào nói ngươi có lỗi."
Úc Trần Hoan nhíu mày nói, nhưng trong giọng nói không có bất luận ý nghĩ gì cho rằng có chỗ nào không đúng. Nghe nàng nói xong lời này, Dịch Tâm cười lạnh. Nàng đã sớm biết Úc Trần Hoan mang cái ý nghĩ này, thế nhưng lần này nghe chính miệng nàng nói ra, vẫn cảm thấy đặc biệt buồn cười. Cái gì gọi là thành thân cũng sẽ không ảnh hưởng tới mối quan hệ với mình, như thế không phải mình là kẻ thứ ba bị người đời phỉ nhổ hay sao. Một năm, hai năm, thời gian ngắn còn được, nhưng nếu như có một ngày, Úc Trần Hoan mệt mỏi chán ghét mình, bồi mình, sẽ là cái gì đây?
Dịch Tâm biết rõ là mình quá yếu, nên mới có chuyện như vầy, nàng muốn trở nên có năng lực, không hề bị Úc Trần Hoan nắm trong tay, nàng cũng có thể quang minh chính đại truy đuổi Úc Trần Hoan, chứ không phải là trốn sau lưng nàng, làm một món đồ phụ thuộc. Nếu trước khi nói ra nàng còn chưa có cách nào quyết định, thì bây giờ, là thật sự quyết định.
"Trần nhi, ngươi luôn nói ta ngây thơ, thế nhưng ngươi cũng không có thông minh. Ngươi có biết hay không, ngươi nói những lời này, làm cho ta thương tâm cỡ nào." Dịch Tâm bỗng nhiên cười rộ lên, nhưng cái nụ cười này cũng không sâu trong đáy mắt, mà là tản ra một cảm giác nhàn nhạt. Úc Trần Hoan muốn nói gì đó, bỗng nhiên, Dịch Tâm chợt đứng dậy, đè nàng xuống bàn đá.
Dịch Tâm thường làm rất nhiều việc ở trong chùa, khí lực vốn mạnh hơn Úc Trần Hoan được nuông chiều từ bé rất nhiều, bây giờ đặt toàn bộ trọng lượng của cơ thể lên trên người Úc Trần Hoan, người nọ không muốn phản kháng, cho dù là muốn phản kháng, cũng tuyệt đối không mạnh bằng Dịch Tâm.
"Dịch Tâm, ngươi làm cái gì vậy?" Úc Trần Hoan bị đè ở trên bàn, bộ ngực áp sát vào bàn, có chút thở gấp. Cảm thấy tay của Dịch Tâm dao động ở trên lưng mình, Úc Trần Hoan hô hấp dồn dập, có chút khó nhịn ngửa đầu, nàng không nghĩ tới Dịch Tâm sẽ làm như vậy, có chút thô lỗ, thế nhưng. . . Úc Trần Hoan không muốn thừa nhận, mặc dù là Dịch Tâm như vậy, nàng cũng thích.
"Trần nhi, ta biết ngươi thích như vậy, ta cũng biết sáng sớm hôm nay ngươi còn chưa được ăn no. Như vậy sẽ thoải mái sao? Hay là nói, ngươi càng thích ta làm ngươi đau nhức?" Bởi vì Úc Trần Hoan bị đè nằm ở trên bàn, nàng không nhìn thấy biểu tình của Dịch Tâm giờ phút này, chỉ cảm thấy giọng nói của Dịch Tâm trở nên có chút kỳ quái, cảm thấy tay của Dịch Tâm đẩy quần áo của mình ra, nhiều lần lướt nhẹ dọc theo sống lưng của mình. Úc Trần Hoan không kịp trả lời, người này đã rút đi đai lưng của mình, cột hai tay của nàng vào góc bàn đá.
"Dịch Tâm, cho dù ngươi muốn chơi, ít nhất cũng phải trở về phòng, nếu như hạ nhân nhìn thấy thì làm sao bây giờ."
"Trần nhi, ngươi lại nói dối rồi, rõ ràng là không có chỉ thị của ngươi, bọn họ sẽ không ra đây, ngươi nói, có phải ngươi nên chịu phạt hay không?" Dịch Tâm nói, lại nở nụ cười, tay nàng dò xét vào đáy quần của mình, trực tiếp tiến vào trong cơ thể của mình.
Không có có bất kỳ khúc dạo đầu nào khiến cho cơ thể khô khốc, mà lúc này đây Dịch Tâm lại dùng ngón tay cắm vào, điều này trước nay chưa từng có, lại còn rất cố sức vào đến tận cùng bên trong. Úc Trần Hoan chưa từng thử qua như vậy, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh đều tuôn ra, nàng nổi da gà, hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều.
"Dịch Tâm, rất đau....AA..."
"A, đau? Chỉ mới như vậy mà đau rồi sao? Ngày đó Trần nhi làm gì với ta ha? Thân thể của ta lúc đó chẳng phải bị ngươi đoạt đi như thế sao? Ngày đó ta khóc lóc cầu ngươi dừng lại, cầu ngươi đừng đối xử với ta như vậy, nhưng ngươi vẫn ích kỷ muốn thân thể của ta, đoạt lấy lòng của ta."
"Dịch Tâm, xin lỗi." Lần đầu tiên Úc Trần Hoan nghe Dịch Tâm nói những điều này với mình, nàng biết chuyện trước đây mình làm vô liêm sỉ đến cỡ nào, nàng cũng biết Dịch Tâm vẫn luôn oán giận những chuyện kia. Tuy rằng nàng không nói, nhưng đây tựa như một cái tảng đá, một cái bế tắc quấn giữa mối quan hệ của hai người, Úc Trần Hoan muốn giải thích, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.
"Trần nhi, có rất nhiều chuyện không phải cứ nói xin lỗi là có thể giải quyết, ta a. ...Ưmm. . vẫn luôn rất nhát gan, rất nhu nhược. Lúc phụ mẫu còn sống đối xử với ta rất tốt, để cho ta cảm thấy bản thân mình đặc biệt, khác với những người khác, nhưng sau khi bọn họ rời đi, ta mới phát hiện ta chẳng qua là một người trong trần thế, không có gì khác với mọi người."
"Ân Tĩnh sư tỷ nói không sai, lòng hướng phật của ta thiếu kiên định, bằng không cũng sẽ không dễ dàng bị ngươi câu dẫn như vậy, ngươi có biết hay không, ngươi đã làm hỏng cuộc sống an ổn của ta. Ta ghét ngươi ích kỷ như vậy, ghét ngươi cứ dễ dàng như vậy mà lấy đi lòng của ta, thế nhưng ngươi một chút cũng không biết quý trọng, ngươi coi ta là cái gì? Ta rốt cuộc là cái gì của ngươi?"
Dịch Tâm ngoài miệng nói, cười, nhưng viền mắt đã sớm ửng hồng, nước mắt theo gò má của nàng rơi xuống bàn, nàng biết Úc Trần Hoan không nhìn thấy, cho nên mới dám tùy ý khóc như thế. Nàng làm cho Úc Trần Hoan rất đau, khiến cho nàng chảy máu, nàng cũng biết Úc Trần Hoan rất khó chịu, thế nhưng nàng vẫn muốn cho nàng đau hơn nữa, chỉ có như vậy, mình mới dễ chịu một tí.
"Dịch Tâm, ta thích ngươi, a. . . Ngươi là người duy nhất mà ta thích. Ta cũng không biết ta nên làm cái gì mới có thể làm cho ngươi cảm thấy hài lòng, xin lỗi. . . a. . . ngươi phạt ta là được, thế nào cũng tùy ngươi." Úc Trần Hoan đau đến nỗi cơ thể đang phát run, thế nhưng nàng không muốn chống lại càng không trách Dịch Tâm. Cảm thấy cơ thể không ngừng bị xuyên qua, bị móng tay của Dịch Tâm cắt vào, tuy rằng rất đau, thế nhưng nàng biết, Dịch Tâm còn đau hơn chính mình.
" AA...Ưmm....AA....Dịch...AA..Tâm..Ưm"
Không biết làm bao nhiêu lâu, từ đầu đến cuối, Dịch Tâm chưa từng dịu dàng, thậm chí Úc Trần Hoan vẫn luôn khô khốc. Nàng đã hôn mê, sau đó chuyện gì xảy ra nàng cũng hoàn toàn không rõ ràng lắm. Úc Trần Hoan chỉ cảm thấy có vật thể ấm áp đụng vào toàn thân của mình, cũng bao quát đau đến mức không dám động nơi ở giữa hai chân, sau, liền biến mất.
Trong cơn hoảng hốt, Úc Trần Hoan vươn tay, muốn bắt lấy người muốn rời đi, nhưng vươn tay ra, chỉ sờ được một khoảng không trống rỗng. Trong giấc mộng, viền mắt của nàng ướt át, bởi vì nàng cảm giác mình đã mất đi người rất quan trọng rất quan trọng với nàng, không tìm về được.
"Ngươi thấy sao?" Ra khỏi khu nhà của Úc Trần Hoan, Dịch Tâm nhìn Tĩnh Viên đứng ở cách đó không xa, nhẹ giọng nói. Sắc mặt của người nọ đỏ ửng, hiển nhiên là nhìn thấy chuyện mà Dịch Tâm và Úc Trần Hoan vừa làm.
"Ngươi kêu ta tới, chính là muốn cho ta xem ngươi và Úc thí chủ làm chuyện đó. . . Dịch Tâm sư tỷ, ngươi. . ."
"Ngươi sai rồi, ta gọi ngươi tới không phải là để cho ngươi nhìn, mà là để cho ngươi hiểu, nàng là của ta, mà ngươi, bất quá là một món đồ chơi nàng tạm thời thấy hứng thú, nếu ngươi có thể tự mình hiểu lấy, cũng đừng dây dưa với nàng nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro