chương 62 ( H )
"Ân Tĩnh . . Khó chịu. . ." Giờ phút này thần trí của Trí Nghiên đã sớm phiêu lãng đến nơi nào, nàng không nghe rõ Ân Tĩnh nói cái gì, chỉ biết cơ thể đang bị người khác đè nặng, trọng lượng đó rất nhẹ, nhưng lại có loại cảm giác kiên định. Trong cơn mê loạn, Trí Nghiên cấp bách xé toạc quần áo của Ân Tĩnh, nàng nghĩ đạo bào trên người Ân Tĩnh thật là khó chịu, nàng muốn càng thêm kề sát vào Ân Tĩnh.
"Yêu xà, ngươi cởi quần áo của ta làm gì, ai, ngươi đây là. . ." Trí Nghiên là yêu, lúc không khống chế sức lực, đương nhiên là khí lực rất lớn. Đạo bào của Ân Tĩnh vốn rộng thùng thình, bị nàng cố sức xé ra, không chỉ là đạo bào, mà ngay cả áo lót cũng bị rách một miếng, hai ba cái liền bị Trí Nghiên ném xuống đất. Cảm thấy quần áo trên người Ân Tĩnh đã ít đi, Trí Nghiên híp mắt, lập tức xé cái yếm của nàng ra. Ân Tĩnh căn bản là không kịp phản kháng, trên người đã trống không không còn một vật.
"Ân Tĩnh, ăn miệng, ta muốn ăn miệng với ngươi." Nhìn gương mặt của Ân Tĩnh đang treo lơ lửng trên người mình, Trí Nghiên chủ động ưỡn người, thuận thế hôn lên. Các nàng không biết cách hôn nhau, Ân Tĩnh là bị động chấp nhận, mà Trí Nghiên thì lại dựa vào sự nhiệt tình mà đấu đá lung tung. Trí Nghiên cảm thấy cánh môi của Ân Tĩnh rất mềm cũng rất thơm, ngon như đang ăn một cây kẹo vừa mềm vừa ngọt, rõ ràng rất thích hương vị đó, nhưng lại không nỡ nuốt vào, cũng chỉ có thể liếm láp từng chút một, chậm rãi thưởng thức.
Trí Nghiên làm như vậy, thật ra lại khiến cho Ân Tĩnh cảm thấy có chút khó nhịn, nơi bị cái lưỡi kia liếm qua vừa nóng vừa tê dại, rõ ràng là Trí Nghiên chưa làm cái gì, chỉ khuấy đảo trong miệng của mình, nhưng cơ thể của Ân Tĩnh lại không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy. Nàng biết rõ những gì mình làm hiện tại đều là việc phản bội phật môn, thế nhưng nàng không có cách nào thờ ơ mà nhìn Trí Nghiên khó chịu như vậy.
Ân Tĩnh biết được đây chỉ là một phần nguyên nhân, mà một nguyên nhân khác, cũng là bởi vì tâm ma của mình đang quấy phá. Trí Nghiên rất đẹp, cho dù là Ân Tĩnh, cũng không có khả năng thờ ơ sự mê hoặc của nàng. Ân Tĩnh biết mình không cách nào chống cự lại tâm ma, cũng chỉ có thể thử tiếp nhận, nếu như sau này không có cách nào làm ma chướng tiêu tan, cũng là do tạo hóa của mình.
"Ân Tĩnh, xoa ở đây, giống như là lần trước ngươi xoa vậy, thật thoải mái." Trí Nghiên lui về phía sau, cầm lấy tay của Ân Tĩnh đặt lên trên ngực của mình. Lần đầu tiên mang theo ý thức rõ ràng chạm vào đây, vừa mới chạm tới, Ân Tĩnh liền hơi sửng sốt một chút. Đều là cơ thể của con gái, hiển nhiên nàng biết đây là nơi nào, nhưng nơi đó của mình và nơi đó của Trí Nghiên, lại khác nhau một trời một vực.
Chỗ đấy của Trí Nghiên rất lớn, trắng mà lại rất đầy đặn, nhất là sau khi động tình cũng cứng hơn rất nhiều. Cảm thấy viên cầu căng phồng nóng hổi nằm trong lòng bàn tay mình, Ân Tĩnh không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve, nàng sợ mình dùng sức, thì ở đây sẽ nổ tung.
"Ni cô, có phải ngươi chưa có ăn no hay không, dùng sức xoa, dùng sức xoa nó." Trí Nghiên không thỏa mãn vì căn bản là Ân Tĩnh không dùng sức, cố sức đè tay nàng xuống, lực đạo đột nhiên tăng thêm, Ân Tĩnh liền lập tức cảm thấy viên cầu đầy đặn kia bị mình bóp đến mức thay đổi hình dáng, viên đậu nhỏ cương lên ép vào lòng bàn tay của mình, như một con sâu rơi vào trong tim, ngọ nguậy làm cho lòng người ngứa ngấy.
Ân Tĩnh, thật thoải mái, dùng sức, dùng sức thêm một chút..Ưm." Trí Nghiên không ngừng Ân Tĩnh cố sức, nghe nàng sốt ruột như vậy, mặc dù Ân Tĩnh là người chậm chạp cũng không khỏi không nghe lời. Nàng hơi hơi khép bàn tay lại, tưởng tượng bộ ngực của Trí Nghiên thành khối bột nhão mà hôm nay nàng đã nhào nặn ở chỗ của Dịch Tâm, dựa theo sự hiểu biết của mình mà xoa, nghe Trí Nghiên càng lúc càng gọi lớn tiếng, vả lại còn không hề che giấu chút nào, lỗ tai của Ân Tĩnh đều nổi lên màu hồng nhạt ngượng ngùng.
"A di đà phật. . . A di đà phật. . . Thế này sợ là quá nóng." Ân Tĩnh có chút sợ hãi nhắc đi nhắc lại kinh văn, thấy nàng vào lúc này lại còn niệm kinh, Trí Nghiên đã sớm dục hỏa đốt người, căn bản không rảnh nghe Ân Tĩnh nói những đạo lý to lớn kia. Nàng cảm thấy hơi nóng ở giữa hai chân càng ngày càng mãnh liệt, trải qua lâu như vậy, nơi đó đã sớm hóa thành một bãi nước nóng, không ngừng lay động.
Trí Nghiên cầm lấy hai cái tay của Ân Tĩnh đặt lên trên bộ ngực của mình, chính nàng thì lại dùng cái nơi ở giữa hai chân kẹp lấy bắp đùi của Ân Tĩnh, chậm rãi ma sát. Chân của Ân Tĩnh rất nhỏ rất trơn, Trí Nghiên cố gắng tách chân ra, dùng viên hoa hạch ở giữa hai chân lê nhẹ lên chân của Ân Tĩnh. Mặc dù làm như vậy không bằng Ân Tĩnh trực tiếp tiến vào dập lửa, nhưng vẫn làm cho Trí Nghiên thoải mái đến nỗi toàn thân đều phát run.
"Yêu xà, ngươi đang làm gì vậy, chân của ta. . ." Ân Tĩnh nhíu mày liếc nhìn bắp đùi bị thấm ướt của mình, nàng không rõ tại sao chỗ đó của Trí Nghiên lại ẩm ướt đến như vậy, không khác gì miếng bọt biển đã hút nước suốt mấy ngày. Chỉ có điều nàng mới vừa hỏi xong, Trí Nghiên đã đè đầu nàng xuống, ấn vào trong ngực. Ân Tĩnh giương mắt liền nhìn thấy hai khối mềm mại trắng noãn ở ngay trước mắt mình, nhìn ở cự ly gần, chúng giống như là hai quả núi tuyết màu trắng.
"Ân Tĩnh, cắn chỗ này, trong sách nói nếu như ngươi cắn chỗ này của ta ta sẽ rất thoải mái." Trí Nghiên nhớ lại đông cung đồ, nâng mặt của Ân Tĩnh dẫn nàng tới trước ngực, người nọ mờ mịt nhìn ngực của Trí Nghiên, lập tức liền hiểu ý của nàng, trên gương mặt hiếm khi có tâm tình cũng xuất hiện kẽ hở. "Sao lại có loại sách hại người ta như vậy, quả thực chẳng biết liêm sỉ."
Ân Tĩnh nhíu mày nói, nếu còn có khí lực, thì lúc này Trí Nghiên thật muốn oán trách Ân Tĩnh một chút, nhưng bây giờ nàng không có sức đi để ý những thứ đó, cầm mặt của Ân Tĩnh, hơi cong người, đặt bộ ngực của mình lên trên bờ môi của nàng, dùng đầu ngực ma sát trên hai cánh môi của nàng. Môi Ân Tĩnh có chút khô, bên trên mang theo chút da mỏng khô khốc.
Cứ vậy mà ma sát, cảm giác thoải mái làm cho Trí Nghiên không ngừng hừ nhẹ, nàng dùng đỉnh ngực tạo ra một cái khe hở trên môi của Ân Tĩnh, rồi đút ngực của mình vào trong. Ân Tĩnh rất ít khi được đút đồ ăn, nhưng lúc này đây lại bị đút một vật như vậy. Nàng ngơ ngác dùng hàm răng cắn nó, đầu lưỡi cũng không biết đặt ở chỗ nào, chỉ có thể đặt lên trên cái vật vừa mới xâm lấn.
Cảm thấy đầu ngực bị Ân Tĩnh liếm láp, cái loại cảm giác này giống như là được một làn nước ấm vây quanh, khắp nơi đều ấm áp mềm mại. Trí Nghiên giơ tay lên ôm chặc lấy Ân Tĩnh, nghĩ đến đông cung đồ quả nhiên nói không sai, chỗ này được Ân Tĩnh liếm thật thoải mái, bộ ngực của mình đều sắp bị Ân Tĩnh liếm cháy.
Ni cô, thật thoải mái, ừ. . . ngươi hút hút một cái. . . a. . ." Trí Nghiên nâng đầu lên, không ngừng lắc eo, cọ xát với bắp đùi của Ân Tĩnh. Nàng cảm thấy mỗi một lần mài xát đều rất thoải mái, Ân Tĩnh cắn vào thịt mềm của nàng cũng làm cho nàng rất thoải mái. Nhưng như thế này vẫn còn thiếu rất nhiều, nàng muốn thoải mái hơn, làm cái loại chuyện thoải mái hơn.
"Yêu xà, đủ chưa?" Ân Tĩnh khẽ nâng đầu lên, nhìn về phía Trí Nghiên đang trong cơn mê loạn. Lần trước ở nhà trọ nàng hoàn toàn vô ý thức, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Trí Nghiên, trong trí nhớ của nàng, âm thanh kia cực kỳ dễ nghe. Nhưng hiện tại, thấy dáng vẻ động tình của Trí Nghiên, Ân Tĩnh nhiều ít cũng có chút lý giải, tại sao người trong hồng trần thế tục lại mê muội chuyện đó đến như vậy.
Yêu xà trời sinh quyến rũ, tính tình dâm đãng. Ân Tĩnh chưa thấy qua hồ ly tinh, cũng chỉ gặp qua một con yêu xà là Trí Nghiên, nhưng dáng vẻ của Trí Nghiên giờ phút này lại đẹp đến nỗi để cho một kẻ cho tới bây giờ đều thanh tâm ít ham muốn như nàng có chút không muốn dời mắt. Con ngươi hình người mọi ngày của nàng đã sớm biến mất không còn, lại thay vào cặp mắt rắn.
Con ngươi vàng khép hờ, bên trong là khuôn mặt của mình, trên chiếc mũi thẳng tắp tinh tế kia mang theo chút mồ hôi, trên mặt cũng đều là mồ hôi, phát ra một quầng sáng nhàn nhạt. Đôi môi hé mở, chẳng biết thẹn thùng gọi ra những lời khiến cho người ta nghe xong liền đỏ cả mặt, nhưng Ân Tĩnh lại tựa như bị phù phép, chỉ cảm thấy rất êm tai, nàng muốn tiếp tục nghe nó.
"Chưa đủ, Ân Tĩnh ta còn muốn nhiều hơn nữa, Ân Tĩnh liếm ta, liếm cả người ta, ta muốn." Trí Nghiên kéo đầu Ân Tĩnh xuống phía dưới, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng của mình, nàng nhớ kỹ Dịch Tâm đã từng liếm bụng của Úc Trần Hoan, khi đó Úc Trần Hoan cũng gọi rất lớn tiếng. Thực ra Trí Nghiên là muốn cho Ân Tĩnh liếm cái nơi phía dưới của mình, nhưng nàng luôn cảm thấy nếu mình nói ra thì Ân Tĩnh chắc chắn sẽ phản đối, nên cũng không dám nói.
"Yêu xà, rốn của ngươi, thật nhỏ." Ân Tĩnh nhìn cái rốn nho nhỏ của Trí Nghiên, liền phát hiện chỗ này của nàng nhỏ hơn người bình thường rất nhiều, tựa như một cái vòng tròn khắc lên trên bụng của Trí Nghiên. Ân Tĩnh tò mò lấy tay sờ một cái, không cẩn thận đè vào trong, liền cảm thấy một trận ẩm ướt ở trên đùi, nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mong đợi của Trí Nghiên, cúi đầu hôn lên nơi đó.
Rắn vốn là loài sợ lạnh, loại địa phương như bụng cũng chính là nơi kiêng kỵ, nhưng được Ân Tĩnh hôn lên, Trí Nghiên lại cảm thấy toàn thân đều cực kỳ thoải mái. Nhiệt độ đôi môi của Ân Tĩnh rất cao, ấm áp theo phần bụng truyền vào trong thân thể, Trí Nghiên không ngừng hé miệng thở gấp, nuốt nước bọt vào trong. Nàng nghĩ tuy rằng Ân Tĩnh không biết giao phối, mình còn phải dạy nàng, thế nhưng mình lại chỉ muốn giao phối với nàng mà thôi. Dù cho sau này muốn đẻ trứng, mình cũng nhất định chỉ đẻ với Ân Tĩnh. Nàng và Ân Tĩnh đều xinh đẹp như vậy, trứng rắn sinh ra mới có thể xinh đẹp.
Ân Tĩnh tự nhiên là không biết Trí Nghiên đã nghĩ xa như vậy, nàng chỉ cảm thấy cái bụng của Trí Nghiên sờ rất thoải mái, nghĩ tới chuyện con rắn này mỗi ngày đều ăn nhiều uống nhiều, nhưng khi biến thành người mà cái bụng vẫn còn bằng phẳng. Chợt nhớ tới lúc trước Trí Nghiên vì muốn mình xoa bụng cho nàng mà làm cho nó căng tròn, Ân Tĩnh bất đắc dĩ cười cười.
"Ni cô ngươi cười cái gì, vẫn chưa có kết thúc, không cho ngươi cười." "Ta nên làm gì nữa?" Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên lại đang làm nũng, nhịn không được cúi đầu hôn lên bờ môi của nàng, bỗng nhiên bị hôn, Trí Nghiên dùng gương mặt cà cà lên vai của Ân Tĩnh, liếc nhìn thịt mềm của Ân Tĩnh, do dự một chút, cũng đưa tay sờ sờ.
"Ân Tĩnh, ngươi có khó chịu không? Tuy rằng thịt mềm của ngươi rất nhỏ, thế nhưng lúc ta sờ ngươi cũng sẽ thoải mái phải không." Trí Nghiên tò mò lấy tay sờ sờ bộ ngực của Ân Tĩnh, không đầy ắp giống như nàng, nơi đó của Ân Tĩnh rất nhỏ, tuy rằng không gọi là bằng phẳng, nhưng xác thực cũng không lớn. Nhưng Trí Nghiên phát hiện, tuy hơi nhỏ, thế nhưng sờ vào nơi đó của Ân Tĩnh cũng rất thú vị, hơn nữa, mình sờ một hồi, rõ ràng là nó cũng cứng lên.
"Yêu xà, ta không rõ ý của ngươi, nhưng hôm nay ta chỉ là vì không muốn ngươi khó chịu, ngươi. . . ngươi. . . đừng có nhìn ta." Ân Tĩnh cúi đầu, cực kỳ ngượng ngùng nói. Nàng đã sớm biết thân thể của chính mình cũng phá giới, lần trước, quần lót của nàng cũng có chút ẩm ướt. Nhưng Ân Tĩnh không dám nghĩ tới loại chuyện đó, nàng thực sự đã phá luật của phật môn rất nhiều lần, không thể ngay cả cơ thể cũng sa đoạ như vậy.
"Ân Tĩnh, ta còn chưa đủ, ngươi đưa ngón tay vào trong đi." Trí Nghiên dường như nhìn ra Ân Tĩnh không thích mình sờ nàng, khẽ cau mày thả tay xuống, ngược lại nắm lấy tay phải của Ân Tĩnh, đặt ở giữa hai chân.
"E là. . . e là ta không biết nên đi vào chỗ nào."
Ân Tĩnh có chút lúng túng nói, mà Trí Nghiên đã chủ động tách chân ra. Đây là lần đầu tiên trong đời Ân Tĩnh thấy chỗ này của con gái, ngay cả chính nàng cũng chưa từng xem qua, lại không nghĩ rằng lần đầu tiên thấy sẽ là nơi đó của Trí Nghiên. Khác với cảnh ô uế như trong tưởng tượng của mình, nơi đó của Trí Nghiên cực kỳ xinh đẹp. Nó giống như một đóa hoa mai hồng hồng tinh tế, sinh trưởng ở giữa hai chân.
Bộ lông ở đó rất chỉnh tề, hơi hơi bị thấm ướt, có chút xốc xếch. Phía dưới chính là đóa hoa nhỏ xinh đẹp, mấy tầng cánh hoa nở rộ, trong đó còn có một khối thịt mềm ửng hồng, viên thịt mềm đó rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả đầu ngực của Trí Nghiên, Ân Tĩnh tìm kiếm nơi có thể tiến vào, liền thấy được bên dưới có một cái cửa động chảy ra nước.
"Nhỏ như vậy, thực sự có thể tiến vào sao?" Ân Tĩnh không yên lòng nói, có chút do dự. Nàng biết đó là chỗ không thể xâm phạm nhất của con gái, sau lần đầu tiên mình muốn Trí Nghiên, dù cho Trí Nghiên cũng tự mình đi vào, nhưng Ân Tĩnh vẫn còn chưa quá thích ứng. Nàng cau mày, có chút do dự, nếu là trước đây thì còn đỡ, nhưng tới bước này, chính là một bước cuối cùng.
Nếu như mình thực sự tiến vào, chính là cùng Trí Nghiên làm chuyện giao phối, cũng lại một lần nữa hoàn toàn phá vỡ giới luật của phật môn. Dù cho mọi thứ lúc trước đã đủ quá đáng, nhưng lúc này Ân Tĩnh vẫn còn do dự.
"Ni cô, giúp ta, đừng dừng lại, có thể tiến vào nơi đó, hai ngón cũng sẽ không đau." Tựa hồ là nhìn ra Ân Tĩnh đang do dự, Trí Nghiên thúc giục nàng, cầm lấy ngón tay của nàng liền tiến vào trong. Phát hiện dáng vẻ cấp bách của nàng, Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, ngực quyết tâm, liền vươn hai ngón tay dò vào trong, nhưng chưa từng nghĩ tới bên trong rất trơn trượt, thoáng cái liền vào tới đáy, Trí Nghiên thoải mái hét to một tiếng, Ân Tĩnh hốt hoảng vội vàng rút tay ra ngoài.
"A di đà phật. . . A di đà phật. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro