Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Ân Tĩnh thấy giường mình bị biến thành như vậy, tuy rằng phần nhiều là đành chịu, nhưng cũng không có ý định làm gì, nàng liếc nhìn con rắn đang nằm ở trên giường, xoay người ra khỏi gian nhà, định tìm một phòng dành cho khách ở tạm một đêm.

Người trong chùa đều ngủ tương đối sớm, canh giờ này ở trong chùa đã rất an tĩnh, Ân Tĩnh thầm đọc kinh văn, chậm rãi đi về phía trước, lại nghe được phía sau có tiếng sột soạt, nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy con rắn bự kia đang vòng vo đi theo sau lưng nàng, thấy nàng dừng lại, nó cũng dừng lại ngẩng đầu nhìn nàng. Hai con mắt to màu hổ phách của nó hiện lên một tia phòng bị, rồi lại mang theo một chút sương mù ngập nước.

Ân Tĩnh phát hiện con rắn này rất thích đi theo mình, nàng chẳng biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục đi về phía phòng khách, sau khi vào phòng, con rắn kia cũng quả quyết vào theo, thân thể to lớn của nó làm cho căn phòng vốn rộng rãi cũng trở nên chật chội.

"Mặc dù ta chẳng biết vì sao ngươi lại muốn đi theo, nhưng chắc là có lý do của ngươi." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, nàng biết mình đuổi con rắn này không đi, cũng không muốn xua đuổi, nàng lấy một tấm chăn nệm trải trên mặt đất, thấy con rắn kia đứng yên ở trong phòng một hồi, rồi đàng hoàng nằm lên trên đó, lúc này Ân Tĩnh mới yên tâm nằm dài ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Phát hiện Ân Tĩnh rất nhanh ngủ thiếp đi, con rắn vốn đang đàng hoàng lại bắt đầu không an phận. Cái lưỡi màu đỏ tươi của nó ở trong đêm tối nhiều lần thò ra, đuôi rắn khổng lồ xê dịch về phía trên giường, mò vào trong chăn của Ân Tĩnh, sau khi cảm giác được sự ấm áp ở trong đó, nó híp mắt lại, nghẹn ngào hưởng thụ một tiếng, dần dần biến thành một con rắn nhỏ lớn bằng cánh tay, bò lên giường.

Có lẽ là ngày hôm nay đi tới đi lui mệt mỏi, Ân Tĩnh ngủ rất sâu, nàng cũng không phải là thức giấc một cách tự nhiên, mà là dần dần tỉnh lại trong sự khó chịu. Nàng mới vừa mở mắt ra, đã thấy một đống đen kịt đang cuộn tròn trên người mình, chỉ có cái đầu là màu trắng. Cơ thể của nó cuộn thành một vòng, chỉ chừa lại gần nửa đoạn đuôi ở bên ngoài, cái lưỡi đỏ tươi không ngừng liếm mặt và cổ của mình, nước bọt chảy ra thấm ướt cả vạt áo của nàng. Hơn nữa mỗi lần liếm mình một chút, đuôi rắn cũng sẽ dao động vài cái.

Tuy nói đệ tử cửa Phật ngũ uẩn giai không*, nhưng Ân Tĩnh là người cực kỳ thích sạch sẻ, thấy trên mặt mình toàn là dấu vết mà con rắn liếm xong lưu lại, nàng cầm lấy khăn tay hay để ở cạnh giường xoa xoa mặt, ôm con rắn vẫn còn chưa thỏa mãn đang cuộn tròn trên người mình đến bên kia giường.

*Ngũ uẩn giai không : ngũ uẩn gồm Sắc (vật chất), Thọ (cảm giác), Tưởng (tưởng tượng), Hành (chuyển động), Thức (nhận thức). Ngũ uẩn giai không nghĩa là cả năm uẩn đều không có thật.

"Nói vậy thân thể của ngươi đã không sao." Thấy nó hoạt bát như vậy, Ân Tĩnh nghĩ có thể nó vẫn chưa bị hùng hoàng ảnh hưởng nhiều lắm.

"Xì. . ." Nghe xong lời Ân Tĩnh nói, con rắn lên tiếng, cuộn người ngã xuống giường, nếu đổi lại là trước đây, Ân Tĩnh nhất định là không hiểu cách làm của nó, bây giờ lại sáng tỏ, khi con rắn này đòi hỏi thức ăn, thì sẽ giở trò ăn vạ như vậy.

"Chưa đến lúc cho ngươi ăn, chờ thêm một chút nữa." Ân Tĩnh sờ sờ đầu rắn, liền chuẩn bị đi tắm rửa một chút, đến phật đường tụng kinh. Trần Duyên tự hương khói tốt, mà trong chùa quanh năm không tranh với thế gian, là nơi rất tốt để tu thân dưỡng tính. Ân Tĩnh thích cuộc sống bình thản như vậy, cũng là người mỗi ngày tụng kinh lâu nhất ở trong chùa. Sư phụ từng nói, đạo lý nhà phật chú ý tâm tình và tĩnh tâm, rất nhiều tiểu đệ tử không làm được, nhưng Ân Tĩnh tuổi còn quá trẻ lại có thể tuỳ tiện làm được, khi còn bé tính tình của nàng đã nhàn nhạt thế này, sẽ không vì chuyện gì mà tức giận, cũng sẽ không vì chuyện gì mà mừng rỡ.

Tắm xong đi tới phật đường, rất nhiều đệ tử đã hoàn tất việc tụng kinh chuẩn bị dùng đồ ăn sáng, Ân Tĩnh gật đầu với từng người một, ngồi trên đệm cói, nhắm mắt lại bắt đầu đọc thầm kinh văn. Lúc đọc kinh Ân Tĩnh rất hiếm khi phân tâm, cho dù sắp đến giờ dùng cơm, những tiểu đệ tử khác cũng không dám quấy rầy nàng. Đợi cho Ân Tĩnh đọc hết, đã qua thời gian ăn cơm.

Nàng đi tới phòng bếp, cầm một cái bánh bao cùng một ít món chay, im lặng ngồi ở một bên chuẩn bị dùng cơm. Người xuất gia sức ăn cũng không lớn, tuy rằng bánh bao trong tay Ân Tĩnh chỉ lớn bằng bàn tay, thế mà nàng lại ăn thật chậm. Bỗng nhiên, món chay bên cạnh bị nàng sơ ý làm rơi xuống đất, Ân Tĩnh thầm nghĩ không tốt, người xuất gia kiêng kị nhất chính là lãng phí thức ăn, nàng vội vàng dùng tay thu dọn những mảnh chén nhỏ, không cẩn thận bị cạnh nhọn cứa vào tay, máu tươi tràn ra.

Máu nhuộm lên trên bánh bao, Ân Tĩnh âm thầm tự trách, nàng dùng vải băng tay xong, lúc này mới đi ra ngoài tìm cây chổi. Bởi vì vội vội vàng vàng rời đi, Ân Tĩnh cũng không có chú ý tới, sau khi nàng đi rồi, con rắn lại uốn éo người tiến vào phòng bếp, vả lại tốc độ lúc này, nhanh hơn thường ngày rất nhiều.

Mấy ngày rồi nó chưa được ăn đồ ngon, hôm qua lại bị hùng hoàng giày vò một trận, cái bụng trống trơn, thèm ăn gần như muốn phát điên. Nó vốn nghĩ lại đến phòng bếp tìm kiếm một phen, nhìn coi có thứ gì có thể ăn hay không, nhưng mới bò tới cửa, đã nghe thấy nhà bếp tản ra một mùi thơm nồng nặc. Khứu giác của rắn vô cùng nhạy bén, nó cảm thấy hương thơm này hết sức quen thuộc, mười phần tương tự với vị đạo trên người Ân Tĩnh, thơm đến mức khiến cho nó không ngừng chảy nước miếng.

Con rắn có chút không kịp chờ đợi leo vào bên trong, mới vừa tiến vào liền thấy được mảnh chén nhỏ trên mặt đất, còn có cái bánh bao còn lại phân nửa, và bị máu nhuộm đỏ kia. Con rắn bò qua đi về phía bánh bao ngửi một cái, phát hiện mùi thơm chung quanh cũng không phải là mùi của bánh bao, mà là mùi của vết máu đỏ tươi quá mức thuần khiết ở bên trên, thơm hơn bất kỳ vật gì nó từng ăn qua.

Mùi máu này không tanh như máu người thường, mà là tản ra hương vị ngọt ngào nồng nặc, nhớ đến vị đạo sáng nay mình nghe được trên người Ân Tĩnh, nhịn không được liếm lên, mà mùi máu trước mặt này, không hề khác với vị đạo của Ân Tĩnh. Nó nuốt một ngụm nước bọt, há miệng ăn nửa cái bánh bao còn dư lại, tuy rằng bánh bao rất khô để cho nó cảm thấy khó mà nuốt xuống, nhưng bởi vì mùi máu quả thực rất câu người, làm thế nào cũng không kiềm chế được.

Con rắn hưởng thụ cuộn người lại, lắc lắc đuôi nhai bánh bao ở trong miệng, thưởng thức vị máu ở mặt trên, sau khi bánh bao hòa với máu trôi xuống bụng, mặc dù chỉ là một miếng nhỏ, lại làm cho nó có cảm giác đầy bụng khó mà có được. Sau khi ăn xong nó cảm giác cơ thể rất nóng, đầu cũng có chút hỗn loạn.

Con rắn cảm thấy có chút khó chịu, nói không nên lời là khó chịu thế nào, giống như là bị đụng đầu, cũng giống như là uống rượu vậy. Nó quơ quơ cái đầu nhỏ, trườn ra ngoài phòng bếp, có đôi khi còn lăn trên mặt đất vài vòng rồi lại đổi thành bò trườn. Nó đã quên phòng khách lúc trước là phòng nào, nên không thể làm gì khác hơn là trở về căn phòng mà trước đây chùa đã chuẩn bị cho mình.

Lúc Ân Tĩnh cầm cây chổi quay lại vẫn chưa phát hiện ra cái gì khác thường, cũng không có chú ý bánh bao thế nào lại thiếu một cái. Nàng quét dọn phòng bếp xong, quyết định quay về từ đường tụng kinh, để cầu Phật tổ bỏ qua việc mình lãng phí thức ăn.

Mà bên kia, sau khi con rắn trở về phòng, trườn ở trên giường, lại cảm thấy cơ thể càng thêm khó chịu. Trong người giống như là có một cây đuốc đang cháy, ý thức cũng thật không rõ ràng, hai tròng mắt mông lung một mảnh. Trong lúc khó chịu, nó thấp giọng rên rĩ, lăn qua lăn lại ở trên giường. Nó vốn muốn rên lớn một chút, dễ dàng thu hút sự chú ý của những người khác trong chùa, nhưng lại phát hiện cổ họng giống như bị mắc nghẹn thứ gì đó, muốn kêu cũng không kêu được.

Con rắn có chút hoang mang, không ngừng dùng đuôi quét qua giường chiếu, nỗ lực lớn tiếng gào thét, nhưng nó càng gọi, thì phát hiện âm thanh càng nhỏ, càng về sau, tiếng gọi đó đúng là biến thành tiếng người.

"A. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro