Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 29

Nghe Ân Tĩnh bảo mình đi ra ngoài, Trí Nghiên rõ là không vui, nàng hoàn toàn xem như không có nghe thấy, uốn éo thân rắn chuyển động ở trong nước, rồi tới gần Ân Tĩnh thêm một chút. Tiếp xúc với một khoảng cách gần như vậy, Trí Nghiên có thể nhìn cơ thể của Ân Tĩnh rõ ràng hơn, phát hiện nó càng đẹp mắt hơn.

Bởi vì nước nóng hun đốt, cho nên trên da thịt của nàng mang theo một tầng hơi nước, từng giọt từng giọt nước đọng lại trên làn da trắng như phấn, nhìn qua cực kỳ mê người ngon miệng. Trí Nghiên cảm giác mình rất khát rất đói, loại cảm giác đói khát này mãnh liệt hơn mọi lần rất nhiều, nàng cảm giác nơi giao phối của mình đang không ngừng khép mở, khát vọng làm cái gì đó.

Trí Nghiên khẽ kêu một tiếng, thè lưỡi bơi về phía Ân Tĩnh, thấy mình bảo nàng đi nàng không nghe, trái lại ngày càng táo tợn hướng về phía mình. Tuy rằng Trí Nghiên bây giờ là thân rắn, so với lúc thân người tốt hơn rất nhiều. Nhưng Ân Tĩnh cũng không phải là không có phát hiện, ánh mắt mà Trí Nghiên nhìn mình lúc này, quả thực giống như là muốn ăn tươi mình vậy.

Bây giờ thấy nàng trồi cái đầu rắn lên mặt nước, một đôi mắt to nhìn mình chằm chằm, còn không ngừng tới gần mình, cái cảnh tượng này quả thực quỷ dị, để cho người ta cảm thấy có vài phần sợ hãi. Ân Tĩnh thật sự đã dựa sát cơ thể vào sát mép thùng gỗ rồi, mà Trí Nghiên cũng đã bơi tới bên người nàng, lúc này đang le lưỡi, thỉnh thoảng quét một chút qua da thịt của nàng.

"Yêu xà, ngươi làm sao vậy, mau đi ra ngoài." Ân Tĩnh không chút suy nghĩ, đưa tay bắt lấy Trí Nghiên muốn đem nàng ra bên ngoài, ai ngờ tay nàng mới vừa đưa tới, con rắn này đúng là chợt biến lại thành hình người. Thùng gỗ vốn cũng không lớn, Trí Nghiên bỗng nhiên hóa thành người, làm cho không gian nho nhỏ này càng trở nên cực kỳ chật chội. Mắt nhìn tay mình đưa ra chưa túm được con rắn, ngược lại là đặt trên bộ ngực đầy đặn của Trí Nghiên, Ân Tĩnh nhíu chặc mày, vội vàng muốn thu tay về, nhưng Trí Nghiên bỗng nhiên đè tay nàng lại, cố sức ép lên ngực của nàng.

"A. . . Ni cô. . . Thật thoải mái. . ." Trí Nghiên không biết mình bị làm sao vậy, nàng chỉ cảm thấy cơ thể rất nóng, rất khó chịu, thấy Ân Tĩnh đưa tay qua, kìm lòng không đậu liền đổi thành người. Cảm giác thịt mềm của mình được Ân Tĩnh nắm ở trong lòng bàn tay, nàng cảm thấy thịt mềm vốn đã căng phồng đau đớn càng thêm lớn, hơn nữa càng bị Ân Tĩnh xoa thì nàng càng cảm thấy thoải mái. Hoá ra xoa bóp thịt mềm lại là một việc thoải mái như vậy, sau này nàng không cần Ân Tĩnh xoa bụng nữa, nàng muốn Ân Tĩnh mỗi ngày xoa thịt mềm cho nàng.

"Yêu xà, buông." Thấy Trí Nghiên dùng tay của mình đi sờ ngực của nàng, còn phát ra cái loại âm thanh này, sắc mặt của Ân Tĩnh trở nên cực kỳ không tốt, nàng giùng giằng muốn thu tay lại, nhưng cả người của Trí Nghiên đã lấn qua đây, dùng cái bộ ngực đầy đặn đó cọ lên thân thể của nàng. "Ni cô, thịt mềm căng, ngươi xoa bóp vô cùng thoải mái."

Lúc này Trí Nghiên đang động tình, làm cho cái dáng vẻ vốn đã câu người càng thêm quyến rũ. Gương mặt trắng nõn giờ đây đã ửng hồng một mảnh, nước nóng bốc hơi quanh quẩn trên người, óng ánh hiện ra một tầng hơi nước. Đôi mắt phượng hẹp dài của nàng trở nên cực kỳ mê ly, hơi nước bao phủ lên con ngươi màu vàng bạc của nàng, như là ở một giọt nước mưa hạ xuống lá vàng, nhìn qua càng thêm xinh đẹp.

Chỉ tiếc, cảnh đẹp lần này, Ân Tĩnh không cách nào thưởng thức.

"Yêu xà, lúc này lửa nóng trong người ngươi rất lớn, nhanh rời khỏi đây." Ân Tĩnh làm sao lại không nhìn ra Trí Nghiên đang động tình, vả lại còn nghiêm trọng hơn thường ngày nhiều lắm. Thấy nàng đã không còn tự chủ dùng cơ thể ma sát mình, Ân Tĩnh yên lặng đọc kinh văn, để cho đường nhìn của Trí Nghiên khôi phục lại vài phần rõ ràng.

"Ni cô, ngươi niệm kinh làm gì thế, cùng ta giao phối không tốt sao? Ta đẹp mắt như vậy, thịt mềm lại lớn hơn rất nhiều, rõ ràng Dịch Tâm và Úc Trần Hoan cũng đã làm, vì sao ngươi không làm với ta chứ?" Trí Nghiên nhíu mày nhìn Ân Tỉnh, cho rằng Ân Tĩnh thực sự quá đáng, mình đã nhiều lần nói với nàng chuyện muốn giao phối, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt. Mình thế nhưnglà con rắn đẹp mắt nhất trong giống loài, trước đây có thật nhiều rắn đực quấn quít lấy nàng muốn giao phối nàng đều không để ý tới, Ân Tĩnh làm gì luôn từ chối mình chứ, rõ ràng chỉ là một ni cô mà thôi.

"Yêu xà, ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn giao phối đến như vậy." Ân Tĩnh tĩnh táo lại, nhíu mày nhìn Trí Nghiên, giờ phút này vị đạo trên người yêu xà càng thêm thơm mát, vả lại khác với mùi hương thường ngày, mà là quanh quẩn một loại mùi vị câu người. Ân Tĩnh có chút mừng định lực của mình đủ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bằng không sợ là sẽ phải làm hư chuyện.

"Vì sao muốn giao phối?" Trí Nghiên nhắc đi nhắc lại lời Ân Tĩnh nói, nghĩ câu hỏi của Ân Tĩnh rất kỳ quái. Lẽ nào giao phối còn cần lý do sao? Nàng chẳng qua là cảm thấy Ân Tĩnh rất thơm, cảm thấy Ân Tĩnh rất xinh đẹp. Nàng xem qua cảnh Dịch Tâm và Úc Trần Hoan giao phối, cảm thấy rất thoải mái, mà nàng cũng muốn thoải mái như vậy, liền muốn giao phối, lẽ nào lý do như vậy còn thiếu sao?

"Ta muốn giao phối sẽ giao phối, bởi vì thoải mái, không được sao?" Trí Nghiên nhẹ giọng nói, nàng giật giật cơ thể, vòng eo ưỡn về phía trước, dán chặc Ân Tĩnh. Nàng cảm giác cái nơi giữa hai chân mình căng ra cực kỳ khó chịu, nàng thật là muốn Ân Tĩnh sờ sờ cho nàng, hoặc là làm cái hành động như Dịch Tâm làm với Úc Trần Hoan vậy, dùng miệng hôn nhẹ.

"Yêu xà, ngươi không hiểu tình cảm của con người, cũng không hiểu chân chính kết hợp rốt cuộc là vì cái gì. Ta là người xuất gia, không thể cùng ngươi làm việc này, ngươi cần phải kiềm chế." "Tại sao ta phải kiềm chế?" Trí Nghiên nghe xong lời Ân Tĩnh nói thì cực kỳ bất mãn, nàng vốn không có hứng thú gì với chuyện giao phối, còn không phải là vì vị đạo trên người Ân Tĩnh thơm như vậy, mới có thể để cho nàng nổi lên tâm tư giao phối hay sao. Trước đây nàng chỉ lo tu luyện, thật vất vả gặp phải kỳ duyên tu luyện thành người, ai ngờ mới vừa thành người đã bị đánh đến trọng thương, ảo nảo trốn đi dưỡng thương đến hơn một tháng trước mới thức tỉnh.

Hôm nay nàng bị nhốt trong ngôi chùa này, tuy rằng không được tự do, nhưng cũng là có ăn có uống, cuộc sống cũng yên ổn. Nàng chẳng bao giờ trải nghiệm qua cảm giác giao phối, hôm nay không có nguy cơ nào, tại sao lại không thể nếm thử cảm giác giao phối nó ra sao. Nàng cũng là yêu xà nghìn năm, là thời điểm nên giao phối, cũng là thời điểm nên sinh bé rắn nhỏ.

"Nhẫn nại là chuyện vạn vật trên thế gian cần trải qua, ta là người xuất gia, tuyệt không thể cùng ngươi làm loại chuyện đó. Huống chi, cho dù ta không phải là người xuất gia, thì ngươi là yêu, còn ta là người." Ân Tĩnh nhàn nhạt trả lời, nhưng sắc mặt đã có chút đóng băng. Nghe nàng lại đem chuyện người và yêu khác biệt ra nói nữa, Trí Nghiên không thoải mái, nàng vẫn luôn nghĩ Ân Tĩnh chú ý mình là yêu, là rắn biến hình, nói vậy Ân Tĩnh không giao phối với mình, là ghét bỏ mình.

"Con lừa trọc ni cô, ngươi ghét bỏ ta có đúng hay không." Trí Nghiên thấp giọng nói, trong mắt mang chút lạnh ý, nàng chưa bao giờ ngại mình là yêu, cũng không có nghĩ rắn thì thấp kém hơn người. Nhưng Ân Tĩnh luôn luôn nói ngươi yêu này yêu kia, Trí Nghiên chán ghét Ân Tĩnh nói mình như vậy, hơn nữa nàng rõ ràng là có tên, nhưng ni cô này vẫn luôn dùng yêu xà để gọi nàng.

"Ta không có ý ghét bỏ ngươi, ngươi đừng hiểu lầm." Ân Tĩnh cảm thấy hành vi chua ngoa này của Trí Nghiên rất là quái dị, nàng không có cách nào địch lại yêu, cũng không muốn lại phát sinh thêm chuyện không thoải mái với Trí Nghiên. "Vậy ngươi không ngại ta, vì sao lại không giao phối với ta, ta rất khó chịu."

Trí Nghiên cảm thấy vừa tức vừa ủy khuất, cơ thể lại còn khó chịu hơn, nàng cảm giác cái nơi giữa hai chân mình cương đau muốn chết, có một chút nước nóng từ bên trong chảy ra, nàng thật là muốn Ân Tĩnh giúp mình, hận không thể cầm lấy tay của Ân Tĩnh giúp mình. Nghĩ đến điểm này, cơ thể Trí Nghiên lại mềm yếu hơn, nàng tới gần Ân Tĩnh, xụi lơ ở trong lòng Ân Tĩnh, không ngừng dùng cơ thể cọ cọ nàng.

"Khó chịu là bởi vì nỗi lòng ngươi không tĩnh, nhanh đi ra ngoài liền tốt." Ân Tĩnh đã muốn đứng dậy rời đi, nhưng Trí Nghiên lại gắt gao ôm nàng không thả, cảm thấy tay mình bị Trí Nghiên lôi kéo phóng tới trước ngực nàng. Ngày thường chỉ có lúc tắm rửa Ân Tĩnh mới chạm vào, mà nay lại bị Trí Nghiên cứng rắn đặt tại đó.

Nơi đó đầy đặn căng phồng, mềm mại lại mang theo không rõ lực đàn hồi, mình mới đụng tới, Trí Nghiên liền không ngừng nhẹ nhàng thở hổn hển. Ân Tĩnh nhíu chặc mày, ngực sinh ra nỗi phản cảm chưa bao giờ có, đây là sự sỉ nhục nàng chưa bao giờ có trong suốt hai mươi năm. Nàng cảm giác phải hành vi của mình lúc này cũng là phá giới, mặc dù là bị Trí Nghiên bức bách, nhưng mình cũng có lỗi.

"Yêu xà, buông." Ân Tĩnh gầm nhẹ một tiếng, âm thanh này hoàn toàn khác biệt với giọng điệu nhẹ nhàng thường ngày của nàng, hiển nhiên là thực sự rất tức giận. Nàng đưa tay muốn đẩy Trí Nghiên ra, không nghĩ tới con rắn này rất dính người, toàn thân đều giống như là quấn lên trên người mình, đẩy thế nào cũng không được, Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, giật giật cơ thể, đầu gối vô tình chạm vào trọng điểm giữa hai chân Trí Nghiên.

Bị đụng như thế, Trí Nghiên chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, trong nháy mắt toàn bộ sức lực bị xói mòn. Nàng thoải mái đến nỗi mất phản ứng, cơ thể run lên, cho nên ngay cả hình người cũng không duy trì được, thoáng cái liền biến thành một con rắn nhỏ. Thấy Trí Nghiên bỗng nhiên biến thành rắn, Ân Tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Nàng xốc đuôi Trí Nghiên lên muốn đem nàng ra bên ngoài, ai ngờ con yêu xà kia lại còn không có buông tha giãy dụa, há mồm liền cắn lên người nàng.

Ân Tĩnh đau đến nỗi cơ thể run lên, bởi vì Trí Nghiên cắn không phải nơi nào khác, mà chính là cắn lên đầu ngực của nàng. Hơi đau đớn làm cho Ân Tĩnh cực kỳ không thoải mái, nàng muốn dùng lực kéo, nhưng con yêu xà kia hết lần này tới lần khác không có nhả ra, cứ để cho nàng như thế cắn nơi đó của mình, cũng không phải cách.

"Yêu xà, đừng hồ đồ nữa." Ân Tĩnh cúi đầu nhìn cái đầu rắn che ở trên bộ ngực của mình, thấy Trí Nghiên cắn chỗ đó của mình thật chặc, may là nàng không có dùng răng, chỉ là dùng môi và lưỡi mà ngậm, nhưng vẫn để cho Ân Tĩnh cảm thấy khó chịu. Cứ như vậy, nàng không dám cố sức lôi kéo, lại không tiện kéo miệng Trí Nghiên, thật là khó xử lý.
Trí Nghiên mới mặc kệ Ân Tĩnh nói cái gì, nói chung nàng chính là không nhả ra. Nàng nhẹ nhàng hàm chứa đầu đỉnh thịt mềm của Ân Tĩnh, nàng biết nơi đó không thể dùng lực mà cắn, nên chỉ nhẹ nhàng ngậm vào, nếu như Ân Tĩnh kéo đuôi nàng, nàng mới dùng lực. Một người một rắn giằng co ở trong thùng nước tắm, không qua bao lâu, Ân Tĩnh phát hiện Trí Nghiên bất động, nàng cho rằng con rắn này thả lỏng cảnh giác, muốn kéo cái đuôi rắn của nàng, ai dè nàng mới vừa dùng một chút lực kéo ra, thì Trí Nghiên liền cắn chặt nơi đó, hai cái móng vuốt nhỏ mềm mại nằm sấp lại còn bắt đầu sờ soạng.

"Yêu xà kia ngươi. .Ưm.. ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro