Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 27

Ân Tĩnh nghĩ tới Dịch Tâm sẽ nói xin lỗi, cũng nghĩ tới Dịch Tâm sẽ ăn năn, nhưng chỉ không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời này. Sư phụ đã từng nói, ái tình, là loại tình cảm khổ sở nhất mà người trong hồng trần phải trải qua. Ái tình sẽ làm cho người ta thay đổi, không còn là chính mình, cũng sẽ làm cho người ta mất trí, đi vào vực sâu không đáy.

Ân Tĩnh chưa từng nghĩ tới mình sẽ tiếp xúc với ái tình, cũng chưa từng nghĩ tới ai đó trong chùa sẽ động tình, mà nay, Dịch Tâm mà nàng quen biết lại luôn miệng ở trước mặt nàng nói, nàng thích Úc Trần Hoan, thích một người không nên thích. Ân Tĩnh không hiểu thứ tình cảm này, nàng chỉ biết, người xuất gia cắt đứt thất tình lục dục, nhưng Dịch Tâm và Úc Trần Hoan đã có tiếp xúc thân mật, phạm vào điều tối kỵ của Trần Duyên tự.

Nhớ tới hình ảnh hôm đó mình không cẩn thận thấy được, Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, nàng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng không hiểu thế tục lễ giáo, nhưng nàng biết, nữ và nữ là trái với luân thường. Bỏ qua điểm ấy không nói, bối cảnh thân phận của Dịch Tâm và Úc Trần Hoan cũng kém nhau nhiều lắm, vả lại Úc Trần Hoan căn bản cũng không phải thật lòng với Dịch Tâm. Bằng không thì sao hôm nay lại có hành động như thế với một tiểu đệ tử khác trong chùa, có thể thấy được tính cách của Úc Trần Hoan cũng không tốt.

"Dịch Tâm, ngươi có nghĩ tới, nếu sư phụ biết được chuyện này ngươi sẽ ra sao hay không?" Ân Tĩnh thấp giọng hỏi, nàng nghĩ trong khoảng thời gian sư phụ đi vắng, mình thật sự là quá mức thất trách, không chỉ không trông nom yêu xà kia tu hành cho thật tốt, lại còn để cho Dịch Tâm phá giới. Ân Tĩnh không ngừng tự trách, nàng nghĩ nếu trước đây mình không để cho Dịch Tâm tiếp đón Úc Trần Hoan, cũng sẽ không có chuyện như vậy.

"Ân Tĩnh sư tỷ, sao ta lại không nghĩ tới chứ. Sư phụ luôn luôn nghiêm khắc, nếu nàng biết ta làm ra loại chuyện đó, nhất định sẽ không nhận thức ta làm đệ tử nữa, có lẽ sẽ đuổi ta cũng không chừng." Dịch Tâm buồn bã nói, mắt ngấn hơi nước, sao nàng lại không biết mình làm ra việc trăm sai ngàn sai, nhưng biết rõ là sai, nàng vẫn hãm sâu vào bùn, nghĩ về Úc Trần Hoan, nhớ về Úc Trần Hoan.

Nhìn bộ dáng khổ sở của Dịch Tâm, Ân Tĩnh đành phải thở dài trong lòng, nàng sẽ không nói việc này với sư phụ, nhưng giấy không thể gói được lửa, Dịch Tâm hoảng hốt thế này, sợ là sớm muộn gì cũng sẽ bị sư phụ nhìn ra manh mối. Huống chi, Úc Trần Hoan còn ở một ngày, thì Trần Duyên tự sẽ không an bình một ngày, Dịch Tâm cũng sẽ càng thêm khó chịu. Việc cấp bách là, để cho vị đại tiểu thư kia mau rời đi.

"Dịch Tâm, việc này tạm thời gác lại, ta không phải là sư phụ, cũng không cách nào ra nghiêm phạt gì với ngươi. Nhưng mấy ngày nay ngươi không thể gặp lại Úc Trần Hoan, mỗi ngày cần uay mặt vào tường hai canh giờ."

"Ân Tĩnh sư tỷ, ta biết, ta. . . sẽ không gặp lại nàng." Dịch Tâm nói xong, vẫn cứng đờ đứng tại chỗ. Nhìn ánh mắt lơ lửng của nàng, Ân Tĩnh xoay người ra sân, đi về phía khách phòng của Úc Trần Hoan.

Nàng không thể để mặc cho Úc Trần Hoan tiếp tục ở lại chỗ này, mặc dù nàng là khách hành hương lớn nhất của Trần Duyên tự, mình cũng không thể nhìn nàng làm ra loại chuyện đó với Dịch Tâm. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh bước nhanh hơn, nhưng luôn cảm thấy mình đã quên mất cái gì, lại nhớ không ra. Nàng đơn giản không nghĩ nữa, việc đã quên, hẳn không phải là chuyện quan trọng.

Đến khu nhà của Úc Trần Hoan, vừa mới bước vào, Ân Tĩnh liền nghe thấy mùi thơm gay mũi ở trong đó, nàng khẽ nhíu mày, mới vừa đi vài bước liền có mấy người ngăn ở trước mặt mình.

"Vị sư phụ này, ngươi có chuyện gì?"

"Ta đến tìm Úc thí chủ, có một số việc muốn nói với nàng."

"Sư phụ chờ một chút, ta phải đi hỏi tiểu thư."

Người nọ nghe Ân Tĩnh muốn tìm Úc Trần Hoan, gật đầu vào phòng, nhưng Ân Tĩnh luôn cảm thấy, vừa rồi mấy người kia nhìn mình, ánh mắt có chút kỳ quái cùng chế nhạo. Không đợi Ân Tĩnh ngẫm nghĩ, Úc Trần Hoan đã chậm rãi đi ra, phía sau còn có một tiểu đệ tử khác trong chùa. Ân Tĩnh nhận ra tiểu đệ tử kia, chính là người mà sáng nay Úc Trần Hoan đưa đồ cho nàng.

Tiểu đệ tử đó thấy Ân Tĩnh, hết sức kinh hoảng bái một cái liền đi ra ngoài, lúc này Ân Tĩnh mới rõ, vì sao ánh mắt của những người vừa rồi nhìn mình kỳ quái như vậy. Bọn họ đều biết Úc Trần Hoan đang làm cái gì, cũng biết chuyện của nàng và Dịch Tâm còn có cái tiểu đệ tử vừa rồi, lại. . . nhìn như không thấy.

"Úc thí chủ, ta có một số việc, muốn nói chuyện với ngươi."

"Nga? Vậy Ân Tĩnh sư phụ theo ta vào đi." Úc Trần Hoan nói, liền làm một cái tư thế mời, ý tứ là mời Ân Tĩnh theo nàng vào nhà. Mắt thấy nụ cười không có hảo ý của vài tên hạ nhân, Úc Trần Hoan phất tay một cái ý bảo bọn họ lui xuống, hoàn toàn không để ý tới Ân Tĩnh có nhận thấy được điều khác thường hay không.

"Ân Tĩnh tiểu sư phụ tùy tiện ngồi đi, muốn uống gì?" Vào trong phòng, Úc Trần Hoan lười biếng tựa ở đầu giường, quần áo mất trật tự nửa rơi ra, Ân Tĩnh chỉ lắc đầu, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh. Từ góc độ này, Úc Trần Hoan có thể thấy rõ ràng gương mặt của Ân Tĩnh, thực ra từ lúc vừa mới tới Trần Duyên tự, nàng đã cảm thấy Ân Tĩnh là ni cô xinh đẹp nhất trong ngôi chùa này.

Không có tóc phụ họa, nhưng lại có thể làm cho người ta nhìn thấy ngũ quan rõ ràng hơn. Không hề nghi ngờ, ngũ quan của Ân Tĩnh vừa xinh đẹp lại còn tinh xảo. Hai hàng lông mày dài nhỏ chỉnh tề, đôi mắt rất to, mặc dù hai mắt luôn luôn tràn ngập sự lạnh nhạt, cũng không phát ra sự u tối, nhưng lại có thần. Bởi vì tính tình nhạt nhẽo, nên thần thái của nàng cũng luôn luôn đồng nhất một cái dáng vẻ, môi mỏng hồng hồng cũng luôn luôn khẽ mím.

Cử động có nề nếp cùng với ngũ quan chỉ có thể dùng từ ôn nhu để hình dung này, khiến cho người ta cảm thấy tao nhã lại cấm dục. Nếu như không phải là do Ân Tĩnh dầu muối không vào, thì người mà Úc Trần Hoan muốn chọn để nhúng chàm nhất, chắc chắn là Ân Tĩnh. Nàng đoán trước nếu Ân Tĩnh lên tới giường rồi, nhất định là thú vị hơn tất cả những người khác. Tính cách này, gương mặt này, còn có âm thanh nhẹ nhàng êm êm đó, Úc Trần Hoan muốn nắm trong tay, phá vỡ. Nếu thật sự làm được, e là vô cùng thú vị.

"Úc thí chủ đã tá túc trong chùa rất lâu, có tính toán ly khai không." Ân Tĩnh sẽ nói không quanh co lòng vòng, mà đường nhìn của Úc Trần Hoan rơi vào trên người mình quá mức nóng rực, cũng không để cho nàng muốn ở lại lâu. Nghe Ân Tĩnh hạ lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Úc Trần Hoan ngồi dậy nhìn nàng hồi lâu, nhẹ giọng cười rộ lên.

"Ta nghe nói Trần Duyên tự hết sức hiếu khách, chỉ cần là người đến đây tá túc, thì chưa bao giờ cự tuyệt. Huống chi, chi tiêu hàng năm của Trần Duyên tự, có hơn phân nửa đều đến từ Úc gia, Ân Tĩnh sư phụ trực tiếp đuổi ta đi như vậy, không tốt lắm đâu?"

"Trần Duyên tự hiếu khách, nhưng chỉ đối với người có lòng hướng phật. Úc thí chủ ngươi, không thích hợp ở lại chỗ này."

"Ngươi biết?" Nghe Ân Tĩnh nói thẳng như vậy, Úc Trần Hoan cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nàng biết Dịch Tâm sẽ không nói với Ân Tĩnh chuyện của mình, khả năng duy nhất chính là việc sáng nay mình và Dịch Tâm làm bị thấy được.

"Nếu muốn người chẳng biết, trừ khi mình đừng làm." Ân Tĩnh nghĩ Úc Trần Hoan không chỉ là tính tình táo bạo, mà tính cách cũng có vấn đề lớn, rõ ràng nàng và Dịch Tâm đã làm chuyện đó, hôm nay lại còn trêu chọc những người khác. Nghĩ đến tiểu đệ tử mới rời khỏi phòng của nàng, Ân Tĩnh không ngừng thở dài ở trong lòng.

"Nga? Nếu đã biết, ta cũng không có gì phải che giấu. Vừa rồi người kia ta còn chưa có làm gì ngươi đã tới rồi, bất quá cũng là do nàng chủ động tới tìm ta. Về phần Dịch Tâm, nàng rất đáng yêu, ta không muốn tổn thương nàng. Đồng dạng, ta cũng không có ý định rời khỏi Trần Duyên tự."

"Phật môn là nơi thanh tịnh, sao có thể để ngươi xem là trò đùa. Nếu Úc thí chủ muốn, có thể đi tìm người khác, sao lại làm tổn thương Dịch Tâm."

"A. . . Phật môn là nơi thanh tịnh? Kế tiếp có phải ngươi còn muốn nói, người hướng phật không dính thất tình lục dục hay không? Ân Tĩnh, ngươi có biết ban đầu Dịch Tâm cũng nói như vậy với ta, nhưng mà cuối cùng vẫn được ta phục vụ cực kỳ thoải mái. Ngươi có muốn nếm thử cái loại tư vị này hay không, chắc chắn sẽ làm cho ngươi cả đời khó quên." Úc Trần Hoan không có kêu kính xưng của Ân Tĩnh nữa, mà là trực tiếp gọi pháp hiệu của nàng, sau khi dứt lời lại còn đánh bạo, đi qua nâng cằm Ân Tĩnh lên.

Cảm thấy khi nàng tới gần mùi thơm trên người nàng càng trở nên nồng nặc, mùi hương này là hương vị son phấn của con gái, không khó ngửi, nhưng lại thơm quá mức gay mũi, vả lại mang theo mười phần xâm lược. Ân Tĩnh không nhịn được nhớ tới Trí Nghiên, mùi thơm trên người yêu xà kia cũng rất rõ ràng, nhưng nghe vào cũng rất thoải mái, hoàn toàn không cho người ta cảm giác gay mũi. Phát hiện Úc Trần Hoan tới gần từng bước, Ân Tĩnh nhíu chặc mày, lui về phía sau một bước, đối diện với nàng.

Khí tức lúc này của Ân Tĩnh cho người ta cái cảm giác khác với ngày thường, tất cả mọi người đều biết Ân Tĩnh tính tình nhạt nhẽo, nhưng lại không biết Ân Tĩnh cũng sẽ tức giận, cũng sẽ phát cáu. Mà giờ khắc này, chính là lúc nàng nổi giận đùng đùng. Thấy nàng ngưng mắt nhìn mình, con ngươi màu đen ngưng tụ trận trận lãnh ý, rõ ràng Ân Tĩnh không có làm cái gì, cũng chỉ là một ni cô không quyền không thế, nhưng ánh mắt của Ân Tĩnh  vào giờ phút này, lại làm cho Úc Trần Hoan cảm thấy hoảng hốt.

"Úc thí chủ, Trần Duyên tự không phải là nơi ngươi vui đùa, nếu ngươi lại tùy ý làm bậy, sợ là thật sự không thể tha thứ cho ngươi." Ân Tĩnh nói, âm thanh vẫn chậm lại còn có cảm giác mềm nhuyễn, nhưng xen lẫn ý tứ làm cho không người nào có thể kháng cự. Úc Trần Hoan sửng sốt một chút, không tự chủ được lui ra phía sau vài bước, dưới sự áp bức đúng là quỷ thần xui khiến gật đầu.

Ân Tĩnh thấy Úc Trần Hoan thỏa hiệp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi nơi này. Nàng cảm thấy cơ thể rất thiếu, rõ ràng không có làm gì, lại tựa như một ngày mệt mỏi cạn kiệt. Đến khu nhà của mình, Ân Tĩnh nhìn gian phòng trống rỗng, vội vàng nhìn qua trên giường, quả nhiên, trong phòng, trong nhà, trên bàn, trên giường, cũng không có cái bóng dáng quen thuộc kia.

Nghĩ đến mình chỉ lo chuyện của Dịch Tâm, lại quên mất Trí Nghiên, Ân Tĩnh vội vàng đi trở về phòng của Dịch Tâm. Trách không được, trước đó nàng luôn cảm thấy đã quên đi cái gì, hoá ra đúng là quên mất yêu xà ở trong phòng ăn này nọ. Hôm nay đã qua một canh giờ, nghĩ đến yêu xà kia biết mình bỏ lại nàng, không biết sẽ giận thành bộ dáng gì nữa.

Đợi Ân Tĩnh trở lại phòng của Dịch Tâm, quả nhiên thấy Dịch Tâm đang luống cuống đứng ở cửa, mà ở cạnh cửa, có một cái đuôi rắn khổng lồ chắn ngang, khiến người ta không thể nào vào được. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro