chương 190
Sau mấy ngày chuẩn bị, cuối cùng thì ngày đại hỉ của Úc Trần Hoan và Dịch Tâm cũng đã đến. Sáng sớm, Nam thiên lâu đóng cửa không tiếp khách, không ít yêu quái quen biết với Úc Trần Hoan đều tới đây giúp vui, muốn nhìn thử xem Úc Trần Hoan tìm kiểu người như thế nào, nhưng cuối cùng đều bị Úc Trần Hoan cự tuyệt hết. Ngồi ở trước gương đồng, đánh xong má hồng, Úc Trần Hoan ngẩng đầu nhìn Dịch Tâm đang ôm lấy mình từ phía sau, bỗng nhiên cười rộ lên.
"Gần đây Dịch Tâm càng ngày càng thích dính lấy ta, từ hôm nay trở đi, chúng ta đã thành thân rồi, sau này ngươi chính là thê tử của ta."
Úc Trần Hoan xoay người mặc chiếc váy dài màu đỏ rực, mà Dịch Tâm thì cũng trong một bộ váy tân nương. Dịch Tâm cảm thấy hai năm qua nàng đã quen mặc nam trang, vốn muốn đổi thành y phục của tân lang, nhưng Úc Trần Hoan không chịu, nói hai người đều phải mặc váy, nàng cũng chỉ chiều theo ý nàng.
"Trần nhi cũng. . . cũng là thê tử của ta." Dịch Tâm vẫn còn có chút xấu hổ, nàng ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt được trang điểm tinh xảo và xinh đẹp của Úc Trần Hoan, bỗng nhiên có chút nhịn không được tiến tới, muốn hôn nàng, nhưng lại bị Úc Trần Hoan đưa tay ngăn lại.
"Dịch Tâm, ta biết ngươi nóng ruột, thế nhưng vừa mới trang điểm xong, nếu bây giờ ngươi hôn lên, thì coi như uổng phí, đừng vội, đêm nay ta sẽ cho ngươi hết."
Câu cuối cùng của Úc Trần Hoan tràn đầy ẩn ý, Dịch Tâm cũng hiểu nàng đang ám chỉ chuyện gì, nhất thời cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
"Trần nhi chớ có nói càn, chúng ta nên ra ngoài thôi, các nàng đang chờ kìa."
Dịch Tâm nói, mở cửa nói với người săn sóc nàng dâu ở bên ngoài đã chuẩn bị xong rồi, người săn sóc nàng dâu đương nhiên cũng không phải là người, mà là yêu quái trong Nam thiên lâu, các nàng vào trong nhìn ngắm hai người, sau đó phủ chiếc khăn voan đỏ thẫm đã được chuẩn bị từ trước lên đầu các nàng, lúc này mới nắm tay cả hai, chậm rãi đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng pháo và khúc ca vui vẻ ở bên ngoài, Dịch Tâm lại có loại cảm giác hoảng hốt, nàng cố sức nhéo mình một cái, rất sợ đây chỉ là một giấc mộng. Chỗ bị nhéo rất đau, nhưng dưới lớp khăn voan nàng lại nở nụ cười. Nàng đã từng không cha không mẹ, Trần Duyên tự cho nàng chỗ dung thân, mà Úc Trần Hoan, thì lại là người đánh vỡ tất cả mọi dự định của nàng, nhưng cũng là người mà đời này Dịch Tâm sẽ không bao giờ hối hận vì đã quen biết.
Hai người tiến vào lễ đường, bởi vì không có người nhà của Dịch Tâm và Úc Trần Hoan, cho nên phần bái lạy cha mẹ cũng được lược bỏ. Nhìn hai người bọn họ cuối cùng cũng được mỹ mãn, người chứng kiến các nàng hợp hợp tan tan ngay từ những ngày đầu tiên như Ân Tĩnh tự nhiên cũng cảm thấy hài lòng, thấy nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía hai người bọn họ, Trí Nghiên cũng tựa vào lòng Ân Tĩnh, không ngừng cọ lên người nàng làm nũng.
Tiệc rượu qua đi, dĩ nhiên chính là lúc động phòng, Trí Nghiên đã sớm phát hiện ngay từ lúc nhập tiệc thì cái tên Úc Trần Hoan này đã không được đàng hoàng, vừa đến giờ động phòng, thì nàng gần như là vọt đi. Tuy rằng không thể thành thân với Ân Tĩnh, nhưng tối nay Trí Nghiên cũng hưng phấn lạ thường, nàng lôi kéo Ân Tĩnh lên nóc nhà, lấy rượu trái cây lần trước Trí Hiền cho nàng ra, tựa vào lòng Ân Tĩnh nhấm nháp.
"Nghiên nhi, dường như hôm nay ngươi cũng rất vui vẻ." Thấy trên mặt Trí Nghiên luôn mang theo tiếu ý, Ân Tĩnh chưa bao giờ uống rượu, bởi vì nàng vẫn còn duy trì một ít giới luật ở Trần Duyên tự năm đó, ví dụ như không uống rượu, không ăn thịt, nhưng lúc này khi Trí Nghiên đưa rượu tới cho mình, lần đầu tiên nàng lại nhận lấy, khẽ uống một ít.
"Bởi vì Tĩnh Tĩnh vui vẻ, cho nên ta cũng vui vẻ nha. Trước khi quen biết ngươi, ta cũng không biết được hoá ra nhân giới lại có nhiều chuyện vui vẻ đến như vậy. Trước đây ta chỉ nghĩ ở trong Nhạc yêu cốc giết thời gian, lanh quanh khắp nơi cùng Trí Hiền làm thức ăn chính là vui vẻ. Nhưng hiện tại ta cảm thấy, chỉ khi trong lòng có người mình quan tâm, thì mới thật sự vui vẻ."
Trí Nghiên nói, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Ân Tĩnh, sau khi nàng uống rượu, gương mặt hình như có chút phiếm hồng. Đôi mắt vàng mang theo chút ánh nước lấp lánh, thấy nàng khát vọng nhìn mình. Ân Tĩnh không cách nào cự tuyệt một ánh mắt như thế, đương nhiên cũng ôm chặc lấy Trí Nghiên, đặt một nụ hôn nhẹ lên gò má của nàng. Đúng như lời Trí Nghiên nói, nàng hiểu được, và cũng có cảm giác giống nhau.
Nếu không gặp Trí Nghiên, thì mình vẫn sẽ trải qua những tháng ngày nhàm chán ở trong chùa. Có thể nói, tất cả những thứ hiện tại, nếu không có gặp được Trí Nghiên, thì cũng sẽ không xuất hiện.
"Mẫn nhi, ta biết là ngươi sẽ ở chỗ này, không thích tiệc rượu ồn ào sao?"
Trí Hiền tìm một vòng không thấy Hiếu Mẫn, men theo khí tức của nàng tới đây, liền phát hiện nàng lại đang ở trên mái nhà thường hay điều tức tu luyện. Trong Nam thiên lâu chỗ nào cũng tràn đầy linh khí, mặc dù không phải là Nam thiên thánh địa, nhưng cũng có mười phần linh lực. Hiếu Mẫn nguyện ý ở lại nơi này, chính là bởi vì ở đây dư thừa linh khí.
"Chỉ là không thích thức ăn dưới trần mà thôi." Hiếu Mẫn liếc nhìn Trí Hiền, nhẹ giọng nói. Thấy nàng nói như vậy, Trí Hiền lấy ra mấy bình rượu mình chế riêng cho nàng, cũng không quản Hiếu Mẫn có đồng ý hay không, liền nhét vào trong ngực nàng.
"Mẫn nhi, đây là rượu ta mới vừa đặc chế, tác dụng chậm mà không lớn, có ích cho cơ thể, uống nhiều cũng không sao."
Trí Hiền nói, tự mình uống trước một ngụm, nghe nàng nói như vậy, Hiếu Mẫn liếc nhìn, nhưng vẫn không có uống. Thấy nàng vẫn không được tự nhiên như trước, Trí Hiền cũng không có ép nàng, mà chỉ im lặng ngồi bên cạnh nàng, hai người nhìn về nơi xa xa, liền thấy được Trí Nghiên và Ân Tĩnh đang ôm nhau ngồi trên một mái nhà khác.
"Người trần gian các ngươi, thật là kỳ lạ." Tất nhiên là Hiếu Mẫn cũng nhìn thấy Ân Tĩnh và Trí Nghiên, thực ra ấn tượng đầu tiên của nàng về Trí Nghiên chính là yếu, một con yêu xà nghìn năm, nuốt long châu lại không tiến hành tu luyện, mỗi ngày hết ăn rồi lại nằm, lãng phí thời gian. Có thể nói, Hiếu Mẫn rất không muốn tiếp xúc, chính là loại người này, nhưng ấn tượng của nàng về Ân Tĩnh thì lại tốt hơn Trí Nghiên rất nhiều.
Là con người, nhưng trên cơ thể của Ân Tĩnh không có cái hơi thở của thế tục. Khí chất và khí độ, thậm chí là mùi vị trên người của nàng đều cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, vả lại tính tình an tĩnh của nàng cũng khiến cho Hiếu Mẫn thưởng thức. Chẳng qua là nàng không hiểu, vì sao một người trầm ổn như Ân Tĩnh, lại chọn ở cùng với Trí Nghiên. Cái loại sinh vật mang tên nhân loại này, nàng đoán không được, nàng đã từng cảm thấy đó là vật thấp hèn, nhưng hôm nay, cũng không còn cái suy nghĩ như vậy nữa. Dù sao nàng cũng vì Trí Hiền. . . mà làm chút chuyện trước đây có nghĩ mình cũng không hề nghĩ tới.
"Nga? Tại sao Mẫn nhi lại hỏi như vậy? Người ở dưới trần, thực ra cũng không có vô dụng như ngươi nghĩ."
Trí Nghiên nghe xong câu hỏi của Hiếu Mẫn, không đáp mà hỏi lại, nàng không rõ điều kỳ quái mà Hiếu Mẫn chỉ là cái gì.
"Vì sao các ngươi lại quan tâm đến sự tồn tại của người khác tới như vậy? Rồi lại thường xuyên thích dính lấy nhau, làm chút chuyện nhàm chán, còn nói đôi ba lời vô dụng."
Hiếu Mẫn không hiểu hỏi, ví dụ như hiện tại, nàng thấy Trí Nghiên và Ân Tĩnh lại dính lấy nhau, vả lại còn nằm trên nóc nhà, hôn môi. Chuyện thất lễ như vậy, người của thượng giới chưa bao giờ làm ra, mà ở trong phượng hoàng tộc cũng không bao giờ có chuyện ái tình như thế này. Đối tượng mà bọn họ lựa chọn kết hợp chỉ cần thuần chủng, mạnh mẽ là được rồi. Lúc cần thì cùng tu luyện, chế tạo ra linh thai thuần túy, sau khi có linh thai, thì sẽ không liên lạc lại với nhau nữa.
"Mẫn nhi, ngươi nói như vậy, chỉ là bởi vì ngươi vẫn còn chưa hiểu cuộc sống dưới trần gian, cũng chưa hiểu rõ về chữ tình. Nếu thật sự thích một người, thì lúc nào cũng muốn ở cùng với nàng, bất kể là nhìn đối phương bao lâu cũng sẽ không chán ghét, giống như lúc ta nhìn ngươi vậy."
Trí Hiền nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn không nghĩ tới nàng bỗng nhiên lại nhìn sang đây, trong lúc nhất thời đã quên thu hồi đường nhìn, cho nên ánh mắt của cả hai đều chạm vào nhau.
Trong trí nhớ, lần cuối các nàng nhìn nhau như vậy, dường như là từ cái hôm còn ở phượng hoàng tộc. Lần đó, nàng nhìn thấy sự yêu thương ở trong mắt của Trí Hiền, lần đầu tiên cảm nhận được được người khác che chở là cảm giác như thế nào. Mà giờ khắc này, một lần nữa cùng Trí Hiền bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn thấy phần tình cảm ấy còn phức tạp hơn ngày đó, khiến cho nàng lần đầu tiên có cảm giác muốn né tránh.
"Mẫn nhi, đừng trốn tránh, ta biết, ngươi cũng không phải là hoàn toàn không có ý gì với ta, bằng không thì cũng sẽ không để ta rời khỏi phượng hoàng tộc."
"Chớ có nói bậy, cũng không phải là ta vì ngươi, mà là vì cô nên mới làm như vậy."
Nghe xong lời Trí Hiền nói, Hiếu Mẫn lập tức phản bác, nhưng cái lỗ tai đỏ ửng lại dễ dàng vạch trần lời nói dối của nàng.
"Được rồi, Mẫn nhi nói cái gì, thì là cái đó, chỉ là. . . bây giờ ngươi đã không thể quay về phượng hoàng tộc, ta đương nhiên là muốn tiến thêm một bước với ngươi. Ta quý mến ngươi đã lâu, bây giờ ngươi có bằng lòng đáp ứng ta hay không?"
Trí Hiền biết Hiếu Mẫn chắc chắn cũng có yêu thích mình, nhưng sự kiêu ngạo của nàng lại không để cho nàng đồng ý bước qua cái vách ngăn kia, nếu mình không bức nàng, thì chắc chắn nàng sẽ không chủ động mở miệng thừa nhận.
"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?" Tuy rằng trong lòng quả thực có hảo cảm với Trí Hiền, thế nhưng lấy tính tình của Hiếu Mẫn, ngay cả chính nàng cũng không biết nếu như đồng ý, thì nàng nên ở chung với Trí Hiền như thế nào, trong lúc nhất thời đúng là mờ mịt chẳng biết nên nói cái gì cho phải.
"Dĩ nhiên ta biết mình đang nói cái gì, ta thích Mẫn nhi, muốn tiến tới với ngươi. Nếu hiện tại Mẫn nhi không muốn trả lời, vậy thì thế này đi, ngươi và ta còn có cuộc hẹn chiến, nếu như hôm đó ngươi thua ta, thì liền chấp nhận ta, được không?"
Trí Hiền biết hiện tại mình thêm vào yêu cầu là vô liêm sỉ, vả lại hiện nay Hiếu Mẫn cũng đang ở thế sẽ thua. Nàng nhìn Hiếu Mẫn, tưởng rằng nàng sẽ cự tuyệt, nhưng nào ngờ Hiếu Mẫn lại cười rộ lên, gật đầu.
"Nếu ngươi thực sự cảm thấy ta sẽ vì sợ thua mà cự tuyệt, vậy thì ngươi sai rồi."
Hiếu Mẫn tự tin, bất cứ lúc nào cũng là như vậy, tuy rằng nàng biết bây giờ mình đánh không lại Trí Hiền, nhưng chí ít còn khoảng nửa tháng nữa mới đến ngày hẹn chiến, ai biết nửa tháng sau sẽ thế nào?
"A, mẫn nhi muốn uống thấm huỳnh hoa lộ không?" Trí Hiền biết, từ sau khi uống thấm huỳnh hoa lộ, cảm thấy mùi vị này không tệ xong, thì Hiếu Mẫn luôn muốn uống thêm, nhưng Trí Hiền vì suy nghĩ sau này gặp chuyện không may, liền dự định giữ lại một ít, thế mà hôm nay lại nguyện ý cho.
"Ta muốn uống, ngươi sẽ cho sao?"
Hiếu Mẫn nghe được uống thấm huỳnh hoa lộ, rốt cuộc cũng lên tinh thần.
"Ừ, cho."
Trí Hiền nói xong, cười đem thấm huỳnh hoa lộ đưa vào trong miệng, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Hiếu Mẫn, đối diện với đôi môi đang hé mở của nàng, hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro