Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 174

Khi người ở trong lao ngục, thời gian đều sẽ trở nên chậm rãi vô cùng, Bảo Lam ôm Đệ Ngũ Hoa Thanh đang hôn mê bất tỉnh, lại nghĩ tới Tố Nghiên, lòng không khỏi dâng lên một trận khó chịu. Rốt cuộc là mình đã làm được cái gì? Nàng hại Tố Nghiên vì nàng mà dấn thân vào nguy hiểm, làm hại tỷ tỷ ruột của mình mất đi nguyên thần, chỉ còn lưu lại một cái xác nằm ở đây. Bảo Lam chưa bao giờ căm hận mình nhu nhược vô năng như bây giờ, dù cho từ đó đến nay nàng đều biết, có lẽ mình là kẻ yếu nhất trong phượng hoàng tộc, nhưng cũng chưa bao giờ tự ti tự hận đến thế.

Dáng vẻ chán chường của Bảo Lam lọt vào tầm mắt của Trí Nghiên, thực ra cái cảm giác nhìn thấy người mình quan tâm bị thương nhưng lại bất lực, nàng cũng rất hiểu. Hiện tại mình và Ân Tĩnh đều bị nhốt ở đây, mà Trí Hiền thì lại bị đánh đến trọng thương, Trí Nghiên ngưng tụ một ít linh lực truyền qua cho Trí Hiền, nhưng mới chỉ truyền được một chút, nàng liền cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, lại còn có loại cảm giác muốn ói.

"Để ta làm cho." Thấy Trí Nghiên khó chịu, Ân Tĩnh đi tới, đưa ngón tay chỉ vào phần lông mềm mại trên lưng của Trí Hiền, liền có rất nhiều linh lực màu vàng kim được truyền sang. Ánh sáng hơi yếu chiếu lên trên gương mặt của Ân Tĩnh, bộ dáng của nàng vô cùng dịu dàng, đó là dáng vẻ mà mình quen thuộc, nhưng phần linh lực thuần túy màu vàng kim này, là thứ mà Ân Tĩnh không thể phát ra.
Trí Nghiên còn nhớ chuyện Ân Tĩnh gọi Đệ Ngũ Đoan Ngọc là phượng hoàng nhỏ trong tiệc rượu vừa rồi, nàng có thể khẳng định, khi đó Ân Tĩnh không phải là bản thân Ân Tĩnh, nhưng còn bây giờ thì sao? Bây giờ Ân Tĩnh có phải là chính nàng hay không? Trí Nghiên thận trọng nhìn sườn mặt của Ân Tĩnh, không dám hỏi. Chỉ có thể ôm Trí Hiền, hơi co rúm lại ngồi ở một bên.

Vì linh lực của Ân Tĩnh quá mức dồi dào, cho nên vết thương của Trí Hiền đã hơi lành lặn, cũng dần dần tỉnh lại. Nàng giật giật đầu, rất nhanh liền phát hiện thân thể không thích hợp. Trí Nghiên lớn hơn rất nhiều, còn mình thì lại bị nàng chăm chú ôm vào trong ngực, nàng nói không ra lời, vừa mở miệng lại là tiếng gáy chói tai, khi Trí Hiền ý thức được sự thật mình bị đánh trở về nguyên hình, liền cứng đờ sững sờ tại chỗ.

Rốt cuộc đã bao lâu rồi không có trải nghiệm qua cái loại cảm giác này nữa? Hình như là từ sau khi nàng gặp phải Hiếu Mẫn, thì luôn luôn nỗ lực bảo trì hình người, bất cứ lúc nào cũng không thể lơi là, không thể thả lỏng. Yêu quái vốn là súc vật, trong những lúc tự nhiên nhất thoải mái nhất, thì sẽ tự trở về dáng vẻ vốn có, cũng chính là nguyên hình của bọn họ. Nhưng Trí Hiền lại duy trì hình người suốt mấy nghìn năm qua, cho dù là những người thân mật nhất như Trí Nghiên và các yêu quái ở Nhạc yêu cốc, thì phần lớn đều không biết nguyên thân của nàng là cái gì.

Nói là tự trọng cũng tốt, nói là tự ti cũng được, Trí Hiền chán ghét nguyên thân của mình, thế nhưng nàng lại không có cách nào thay đổi nó. Một con gà, đây là dáng vẻ vốn có của nàng, dù cho nàng cố gắng tu luyện thành người, nhưng cũng sẽ bị những người trong phượng hoàng tộc liếc mắt liền nhìn ra, đương nhiên cũng bao gồm cả Hiếu Mẫn.

    
Trí Hiền thà rằng nguyên thân của mình là chim trời cá nước gì đó, cho dù là rắn, là hoa cỏ, thì vẫn còn tốt hơn là một con gà. Bởi vì gà vĩnh viễn đều không thể biến thành phượng hoàng, giống như là đang tự nói với mình, nàng vĩnh viễn không đuổi kịp Hiếu Mẫn. Vừa rồi ở trong tiệc rượu Hiếu Mẫn vì cứu mình, mà cũng bị thương, còn mình thì lại bị Đệ Ngũ Đoan Ngọc đánh về nguyên hình.

Nhất định là Mẫn nhi đã thấy được cái dáng vẻ vô cùng nhếch nhác của mình, nàng có thể càng thêm coi thường mình, càng thêm không muốn nhìn thấy mình hay không? Nghĩ tới những thứ này, Trí Hiền cúi thấp đầu, mào gà màu đỏ cũng rũ xuống theo. Thấy mình còn bị Trí Nghiên ôm, nàng có chút tức giận, liền vỗ cánh, khanh khách kêu lên giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay của Trí Nghiên, yên lặng đi đến nơi tối nhất trong phòng giam, đứng ở bên cạnh góc tường.

Trí Nghiên vốn tưởng rằng Trí Hiền tỉnh lại là có thể khôi phục hình người, dù sao nguyên thân của nàng thật quá mức tưởng tượng, làm cho Trí Nghiên cảm thấy giống như kẻ chung sống với mình mấy nghìn năm nay đều là một Trí Hiền giả mạo. Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ mất mác của nàng, liền biết thương thế của nàng vẫn không thể để cho nàng biến về hình người, có lẽ là do Đệ Ngũ Đoan Ngọc ra tay quá độc ác.

"Nàng. . . Khi nào mới có thể khôi phục vậy?" Trí Nghiên liếc nhìn Ân Tĩnh, bởi vì không biết nên xưng hô như thế nào, nên liền trực tiếp miễn đi. Nhận ra sự chú ý của nàng, Ân Tĩnh ngồi ở bên người nàng, đỡ bả vai nàng, để cho nàng tựa vào trong lòng mình, đồng thời đem một chút linh lực truyền sang cho Trí Nghiên. Có thể chính bản thân nàng không có phát hiện, nhưng Ân Tĩnh lại nhìn ra, Trí Nghiên hết sức uể oải, sắc mặt cũng có chút tiều tụy.

"Nàng bị Đệ Ngũ Đoan Ngọc đả thương tận gốc rễ, muốn biến về hình người cần phải có thời gian, cũng không phải cứ truyền linh lực là được."

"Nga, ta hiểu rồi." Trí Nghiên không nhận ra rốt cuộc Ân Tĩnh này là ai, nàng có chút không thích ứng né tránh cái ôm này, cúi đầu siết vạt áo. Khi luồng linh lực tiến vào trong người, nàng liền cảm thấy cơ thể lạnh lẽo cuối cùng cũng được thoải mái một tí. Ấm áp rồi, thì cái bụng cũng bắt đầu đói.

Ở đây không có gì để ăn cả, đương nhiên Trí Nghiên cũng không trông cậy vào chuyện Đệ Ngũ Đoan Ngọc sẽ đưa đồ ăn cho các nàng. Mấy ngày nay Trí Nghiên hiếm khi cảm thấy đói, nhưng lại không dám tìm Ân Tĩnh không biết là người hay là thần đòi đồ ăn, chỉ có thể tự mình chịu đựng. Nàng quay đầu lại liếc nhìn Trí Hiền vùi người vào trong góc tường, con ngươi rắn giật giật, nuốt nước miếng.

Nàng mới vừa biết được Trí Hiền là gà, mà đại đa số rắn, dường như cũng rất thích ăn gà, nhưng bản thân Trí Nghiên thì chưa từng ăn qua. Thế nhưng bộ lông màu trắng của Trí Hiền cứ bồng bềnh, hơn nữa trên người còn rất thơm, hoàn toàn không có mùi vị kỳ quái như những con gà khác. Trí Nghiên nhìn một hồi, không tự chủ mà chảy ra chút nước bọt, sau một lát, nàng nghĩ đến mình lại đang vọng tưởng tới Trí Hiền, cảm giác mình thực sự quá đáng, Trí Hiền đã rất thảm, tại sao mình còn có thể nghĩ tới chuyện ăn tươi nàng cơ chứ.

Trí Nghiên nghĩ như vậy, lại lén liếc nhìn Trí Hiền một cái, mà ánh mắt tham lam đó của nàng, căn bản không chạy khỏi trực giác của Trí Hiền. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Trí Nghiên, liền thấy Trí Nghiên trông mong dòm mình chảy nước miếng, trong bụng chợt lạnh tanh.

Con rắn ngu xuẩn này. . . Chẳng lẽ. . .

"Nghiên nhi. . . Ta. . . Ta có thịt khô." Trí Nghiên biểu hiện rõ ràng như vậy, ngay cả Trí Hiền cũng có thể cảm giác được, thì huống chi là Ân Tĩnh. Nàng lấy khăn tay ra, lau khô nước bọt bên mép của Trí Nghiên, rồi lấy tất cả thịt khô trong nhẫn tùy hành đưa cho Trí Nghiên, thấy những thức ăn này, Trí Nghiên liền quên mất nỗi sợ Ân Tĩnh, vui vẻ tựa vào người Ân Tĩnh mà ăn.

Không qua bao lâu, bên kia hành lang liền truyền đến tiếng bước chân, các nàng chưa kịp phản ứng, thì đã có hai gã trưởng lão của phượng hoàng tộc, mang theo Tố Nghiên đến đây. Toàn thân của nàng đều là máu, nhuộm đỏ làn váy trắng ở trên người, thấy nàng qua đây, Bảo Lam sắp xếp cho Đệ Ngũ Hoa Thanh xong, liền vội vàng đi tới tiếp nhận Tố Nghiên.

"Tố Nghiên, ngươi sao rồi?" Bảo Lam vội vàng ngưng tụ linh lực truyền cho Tố Nghiên, cũng may là lần này có hiệu quả, đôi chân mày nhíu chặc của Tố Nghiên chậm rãi buông lỏng, giơ tay lên ôm lấy nàng.

"Lam nhi, ta không sao, ngươi đừng lãng phí linh lực của mình, ta không chết được đâu." Tố Nghiên thấp giọng nói, hai tên trưởng lão của phượng hoàng tộc dường như cực kỳ không muốn trông thấy một màn này, bọn họ đi tới bên cạnh cửa nhà lao, quét mắt nhìn đám người của Trí Nghiên.

"Nữ vương nhân từ khoan dung độ lượng, quyết định bỏ qua chuyện các ngươi gây rối trật tự trong phượng hoàng tộc. Chỉ có điều, Bảo Lam, kể từ ngày hôm nay, ngươi không còn là người của phượng hoàng tộc, vĩnh viễn không được quay trở về." Hai lão già kia vênh váo tự đắc nói, còn mọi người thì lại mang vẻ mặt kinh ngạc, các nàng thật sự không nghĩ tới Đệ Ngũ Đoan Ngọc sẽ nhân từ đến như vậy, nhất là Bảo Lam người hiểu rõ nàng nhất, cảm thấy nhất định là có âm mưu gì đó.

"Dẫn ta đi gặp Đệ Ngũ Đoan Ngọc, ta muốn gặp nàng."
Đương nhiên Bảo Lam không chịu cứ như vậy mà rời đi, nguyên thần của Đệ Ngũ Hoa Thanh vẫn còn ở trong tay của Đệ Ngũ Đoan Ngọc, nếu không lấy về được, thì sớm muộn gì Đệ Ngũ Hoa Thanh cũng sẽ chết.

"Hồ đồ, tục danh của nữ vương là thứ bọn ngươi có thể tùy tiện kêu hay sao, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi, loại yêu vật thấp hèn này, không được phép ở trong phượng hoàng tộc dù chỉ một khắc."

"Ta lập lại lần nữa, dẫn ta đi gặp Đệ Ngũ Đoan Ngọc." Nghe thấy lời trưởng lão kia nói, Bảo Lam trả lời từng câu từng chữ. Nàng căm tức nhìn bọn họ, khí tức trên người cũng lạnh đi vài phần. Cho dù cơ thể của Bảo Lam có kém bao nhiêu, thì cuối cùng vẫn là huyết thống quý tộc thuần khiết, vả lại cũng không có bị đoạt mất thần thể và linh lực, thấy nàng khăng khăng muốn đi, hai gã trưởng lão kia chỉ có thể mang nàng ra khỏi đại lao, còn những người khác thì vẫn bị nhốt lại bên trong.

Sau khi ra khỏi đại lao, Bả Lam vốn dĩ muốn trực tiếp đi tới chính điện, nhưng ở ngoài cửa, lại gặp được Hiếu Mẫn đang dựa vào bên tường ở cách đó không xa. Mà lần này, cảm giác Hiếu Mẫn mang đến cho nàng, lại hoàn toàn khác biệt. Bảo Lam vội vàng đi tới, liền phát hiện Hiếu Mẫn thở rất gấp, tuy rằng đã thay đổi y phục, nhưng máu vẫn còn theo ngực của nàng chảy ra. Bảo Lam chưa từng thấy qua Hiếu Mẫn chật vật như vậy, hơn nữa, thân thể của nàng. . .

"Là Đệ Ngũ Đoan Ngọc làm ra? Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì? Cho dù nàng chán ghét ta và tỷ tỷ, nhưng ngươi là nữ nhi ruột thịt của nàng, tại sao nàng có thể. . ." Ba chữ hủy hoại ngươi Bảo Lam không có nói ra, bởi vì Hiếu Mẫn cũng không thèm để ý mà cười rộ lên.

"Cô, chẳng qua là ta chỉ làm việc ta thật sự muốn làm một lần, mẫu hoàng vẫn chưa hủy diệt ta. Ta biết ngươi muốn lấy lại nguyên thần của phụ hoàng, nhưng bây giờ mẫu hoàng không thể nào đưa. Các ngươi đi trước đi, sau đó lại nghĩ cách."

"Vậy còn ngươi? Ngươi làm sao bây giờ? Nàng không thể nào để cho ngươi tiếp tục ở lại phượng hoàng tộc, ngươi theo chúng ta đi thôi."
Bảo Lam nhìn bộ dáng yếu ớt của Hiếu Mẫn, trong lòng khổ sở muốn chết. Nàng đại khái có thể đoán ra tại sao Đệ Ngũ Đoan Ngọc muốn nhượng bộ, nhưng lại không nghĩ rằng, Hiếu Mẫn sẽ vì các nàng mà hy sinh đến thế này. Có lẽ, hơn phân nửa là vì. . . Trí Hiền đi.

"Không được, ta rất ít khi xuống trần, lần này có lẽ cũng là thiên ý an bài. Chuyện của ta, xin cô hãy giấu đi, không cần nói cho biết người khác."
Hiếu Mẫn nhẹ giọng nói, nàng biết mình không thể đi cùng các nàng, nàng biết tình hình hiện tại của Trí Hiền, cũng biết tình huống của mình. Các nàng đều là người có lòng tự trọng cực mạnh, kiên quyết không muốn để cho bộ dáng chật vật nhất của mình bị đối phương nhìn thấy. Hiếu Mẫn vĩnh viễn đều là Hiếu Mẫn, nàng không quan tâm người khác cảm thấy nàng hoàn mỹ ra sao, nhưng ít ra nàng không muốn để cho Trí Hiền thấy dáng vẻ chật vật của mình.

"Thế nhưng tình hình của ngươi bây giờ làm sao có thể làm cho ta yên tâm, huống chi ngươi vì Trí Hiền. . ."

"Cô, ta không gặp nàng, bởi vì ta là Hiếu Mẫn. Ta làm những chuyện này, đều là vì bản thân ta, cũng không phải là vì nàng. Ta dựa vào ý nguyện của mình bảo vệ người mình muốn bảo vệ, không có liên quan gì đến người khác."

Hiếu Mẫn đứng thẳng người, nhẹ giọng nói, dù cho có mất đi toàn bộ, thì nàng vẫn kiên cường như trước, cái tính cậy mạnh và mạnh miệng vẫn không hề sửa được. Nhìn ra nàng không được tự nhiên, Bảo Lam biết vô luận mình nói như thế nào đi nữa cũng không có cách nào thuyết phục được nàng, chỉ có thể để lại một luồng linh thức ở trong cơ thể nàng, nếu sau này có phiền phức, thì nàng có thể cảm ứng được.

"Mẫn nhi, chúng ta phải rời đi, ngươi thực sự không muốn gặp nàng một lần sao?" Bảo Lam nhẹ giọng hỏi, nàng dĩ nhiên là chỉ Trí Hiền.

"Không được, tới ngày hẹn chiến, tự nhiên sẽ gặp lại." Hiếu Mẫn cười nói xong, liền xoay người đi ra trước cửa. Xác định nàng đã đi, lúc này Bảo Lam liền đỏ mắt.

Có lẽ có một câu nói rất đúng, người vô tình một khi động tình, có thể sẽ điên cuồng và đáng sợ hơn bất kỳ kẻ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro