chương 172
Trong lúc nhất thời luồng sáng chói chang làm cho tầm mắt của mọi người không thích ứng kịp, nhiệt độ nóng hổi từ nơi Đệ Ngũ Hoa Thanh và Đệ Ngũ Đoan Ngọc đang đứng bỗng nhiên quét tới. Hiếu Mẫn vội vàng lập thêm một tầng lá chắn, bảo vệ mình và Trí Hiền, còn Trí Hiền thì che chở cho Ân Tĩnh. Nhưng mà, cơn chấn động to lớn như trong dự liệu không có ập tới, mà ngược lại sau một trận nóng bức kéo dài, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói.
Nhìn Đệ Ngũ Đoan Ngọc vẫn đứng trên mặt đất không chút biểu tình, còn Đệ Ngũ Hoa Thanh thì chậm rãi từ trên đài ngã xuống, tựa như một tàn lá rụng, Bảo Lam liền tiến lên ôm lấy nàng, rồi lại phát hiện hơi thở của Đệ Ngũ Hoa Thanh đã cực kỳ yếu ớt, toàn bộ linh lực của nàng đã hao hết, mái tóc màu lửa đỏ cũng dần dần phai màu, biến thành màu vàng úa như cỏ khô, Bảo Lam đỏ mắt, hung tợn nhìn chằm chằm Đệ Ngũ Đoan Ngọc.
"Ngươi làm cái gì với nàng? Đệ Ngũ Đoan Ngọc, ngươi căn bản không phải là người của phượng hoàng tộc, lòng của ngươi còn ác đôc hơn ma quỷ. Nàng đã làm sai điều gì? Chẳng qua là nàng yêu ngươi mà thôi, tại sao ngươi phải tàn nhẫn như vậy."
Bảo Lam ôm chặc Đệ Ngũ Hoa Thanh, mà thân thể của nàng cũng đang dần dần thay đổi, gần như sắp tiêu tan. Thấy một màn này, Hiếu Mẫn nhíu chặc chân mày, nàng vội vàng lấy ra một lọ thấm huỳnh hoa lộ, trực tiếp rót vào trong miệng của Đệ Ngũ Hoa Thanh, mắt thấy cơ thể đang tan rả của người nọ dần dần khôi phục, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mẫn nhi, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Sau khi xuống trần một chuyến, ngươi càng ngày càng không hiểu chuyện, đừng làm cho mẫu hoàng phải ra tay với ngươi." Nhìn biểu hiện của Hiếu Mẫn, mặc dù khi nãy có thể ngăn cản, nhưng Đệ Ngũ Đoan Ngọc vẫn vì do dự mà chậm một bước. Lúc nãy nàng đã sớm biết Đệ Ngũ Hoa Thanh muốn tự nổ nội đan, cho nên liền trực tiếp kéo nứt thân thể của nàng, lấy viên nội đan nguy hiểm kia ra ngoài.
Linh lực của Đệ Ngũ Hoa Thanh vốn đã khô kiệt, có thể sống sót đến bây giờ hoàn toàn là nhờ vào viên nội đan đó, nếu không có nội đan, nàng chẳng qua chỉ là một con người có thần thể phượng hoàng, không thể tu luyện, không thể ngưng tụ linh lực, so với con người còn muốn yếu hơn vài phần. Nhưng chung quy. . . cũng không cần hóa thành tro tàn mà chết. Nghĩ đến đường nhìn quyết tuyệt vừa rồi của Đệ Ngũ Hoa Thanh, Đệ Ngũ Đoan Ngọc nắm chặc nội đan ở trong tay, niêm phong nó, để vào trong nhẫn tùy hành.
"Mẫu hoàng, Mẫn nhi không có cách nào nhìn mẹ đẻ tan thành mây khói, nếu mẫu hậu muốn trách phạt, thì Mẫn nhi nguyện gánh chịu tất cả."
Hiếu Mẫn quỳ trên mặt đất, lần đầu tiên đè thấp thái độ đến như vậy. Nghe xong lời của nàng, Đệ Ngũ Đoan Ngọc khinh thường cười. Rõ ràng người sinh nàng ra là mình, nhưng hôm nay nàng lại gọi một người khác là mẹ đẻ. Sự khó chịu ở trong lòng khiến cho Đệ Ngũ Đoan Ngọc tỏa ra một luồng uy áp cực mạnh, Hiếu Mẫn không hề kháng cự một chút nào, cơ thể bị uy áp chấn động đến nỗi tê dại, khóe miệng còn tràn ra máu tươi. Lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được cơ thể nhẹ đi một chút, dĩ nhiên là Trí Hiền chắn trước mặt nàng.
"Phượng hoàng nữ vương, Mẫn nhi chỉ là vì không muốn ngươi hối hận mà thôi, ngươi cần gì phải trách phạt nàng như vậy. Ta chỉ là một con yêu quái, không hiểu cái gọi là chuyện của thần tộc, nhưng mà ngươi đã đi tới bước này, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa? Người yêu ngươi, đã bị ngươi tổn thương vô cùng sâu sắc."
Trí Hiền không muốn nhìn thấy Hiếu Mẫn bị thương, tuy rằng nàng rất nhỏ rất yếu, thế nhưng nàng cũng có quyền lợi bảo vệ người trong lòng.
Sau khi nàng nói xong, Đệ Ngũ Đoan Ngọc vẫn luôn trầm mặt, nhưng Hiếu Mẫn lại có chút lo lắng kéo lấy y phục của nàng.
"Trí Hiền, đừng vô giúp vui, chuyện của ta không cần ngươi nhúng tay vào." Hiếu Mẫn lạnh giọng nói, thực ra nàng không có trách Trí Hiền, mà là do nàng biết, lấy tính tình của Đệ Ngũ Đoan Ngọc, bị một con yêu quái nói như vậy, chắc chắn sẽ giận dữ, đến lúc đó tính mạng của Trí Hiền khó mà bảo toàn. Nghĩ đến điểm này, Hiếu Mẫn siết chặc nắm tay, nàng không muốn Trí Hiền gặp chuyện không may, mình mang các nàng tới đây, ít nhất phải làm cho các nàng bình an vô sự rời khỏi.
"Mẫn nhi, ta biết điều ngươi lo lắng, thế nhưng lòng ta thương ngươi." Trí Hiền quay đầu lại, đưa tay lau khô vết máu bên khóe miệng của Hiếu Mẫn. Bàn tay đó mềm mại mà ấm áp, lại mang theo một chút run rẩy. Hiếu Mẫn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn ngập sự yêu thương của Trí Hiền, trong nháy mắt đó cả tâm hồn giống như đều bị bắt lấy. Trong đôi mắt ấy tràn đầy sự yêu thương và thương tiếc, Hiếu Mẫn rất xác định, từ khi nàng ra đời cho tới nay, không có một ai sẽ nhìn mình như vậy.
Đệ Ngũ Đoan Ngọc luôn luôn đứng từ một nơi cao cao mà ngắm nhìn nàng, muốn mình trở nên cường đại, mạnh mẽ hơn, ái tình, thương hại, bao quát cả nhu nhược, đều là những thứ không cần. Cho dù Bảo Lam là cô cô ruột của mình, nhưng đa số thời điểm đều nhìn mình với tâm tư một trưởng bối đối đãi với hậu bối. Mà những người ở trong phượng hoàng tộc, và rất nhiều yêu ma dưới trần gian, bọn họ e ngại mình, kính nể mình, ánh mắt cũng có phần sợ hãi cùng hoảng loạn.
Nhưng ánh mắt mà Trí Hiền nhìn mình, lại khác với tất cả mọi người. Ở trong mắt của nàng, mình không có thân phận là hậu duệ của thần tộc, không có phần thực lực làm cho người ta sợ hãi, không có mọi sự ràng buộc, giống như mình ở trong mắt nàng, chẳng qua chỉ là một cô gái cần được nàng bảo vệ. Rõ ràng Hiếu Mẫn chán ghét bị coi thường xem nhẹ, nhưng nàng không có chán ghét cái cảm giác Thương Vãn Trăn che chở cho mình.
Rõ ràng nàng còn yếu hơn bản thân mình nghìn vạn lần, bờ vai cũng không dày rộng, nhưng Hiếu Mẫn lại bắt đầu sinh ra một loại cảm giác muốn tựa vào trong lồng ngực nàng.
"Mẫn nhi, xem ra ngươi không chỉ là không hiểu chuyện, mà còn làm ra việc chẳng biết liêm sỉ này, yêu quái. . . lại là yêu quái. . . đường đường là vương nữ của phượng hoàng tộc, lại đi thân mật với một con yêu quái như vậy. Xem ra, con yêu quái này không thể lưu lại."
Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhìn Đệ Ngũ Sơ Diệp và Trí Hiền, chợt biến ra một viên cầu lửa to lớn, đâm thẳng tới đan điền của Trí Hiền.
Cầu lửa kia bén nhọn không gì sánh được, vả lại lực lượng cũng mạnh mẽ, Hiếu Mẫn chưa từng thấy Đệ Ngũ Đoan Ngọc dùng nhiều linh lực như vậy, nàng vội vàng bảo vệ Trí Hiền, nhưng vẫn là chậm một bước, đòn tấn công xuyên qua bụng của Hiếu Mẫn, vẫn còn lưu lại dư chấn, Trí Hiền bị đánh bay ra ngoài, nàng chỉ cảm thấy tất cả ý thức trong nháy mắt đều biến mất, ngay cả cơ thể cũng không chịu sự khống chế, trong lúc nhất thời, không thể kháng cự mà biến về nguyên hình, chật vật ngã trên mặt đất.
Lần này, một mực xa xa không có cách nào nhúc nhích Trí Nghiên lại ngây ngẩn cả người, nàng cuống quít chạy tới, ôm Trí Hiền, chuẩn xác mà nói, là ôm một con gà màu trắng đã hôn mê vào trong ngực. Bộ lông màu trắng của nó bị lửa thiêu có chút cháy sém, mào gà màu đỏ cũng bị đốt thành màu đen. Nhưng mà, làm như thế nào Trí Nghiên cũng không nghĩ tới, nguyên hình của Trí Hiền, lại là một con. . . gà?
Nhớ đến trước đây mình nhiều lần hỏi Trí Hiền nguyên hình của nàng là cái gì, nhưng đối phương cứ im im không trả lời, Trí Nghiên vốn tưởng rằng Trí Hiền có thể là hoa cỏ tu luyện mà thành, còn không thì chính là nước, tuyết gì đó. Nói chung Trí Nghiên cảm thấy khí chất của Trí Hiền nhất định là những thứ siêu phàm thoát tục, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, lại là. . . một con gà nhỏ màu trắng.
Trí Nghiên nhíu chặc chân mày, nhìn Trí Hiền đã lâm vào hôn mê, chăm chú ôm lấy nàng. Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhìn Trí Hiền không chịu được một kích, khinh thường cười rộ lên, rồi nhìn về phía Hiếu Mẫn.
"Mẫn nhi, ngươi thấy rõ chưa? Đây là thứ thấp hèn mà ngươi coi trọng, ngay cả một chiêu nửa thức của ta cũng không đỡ nổi, loại sinh vật thấp kém này, không hề có giá trị tồn tại."
Đệ Ngũ Đoan Ngọc nói, đưa tay hướng về phía Trí Nghiên, nàng vốn định trực tiếp giải quyết Trí Hiền, thì liền thấy Trí Nghiên ôm Trí Hiền không thả, dáng vẻ muốn so chiêu với mình, Đệ Ngũ Đoan Ngọc cười, tính toán giải quyết luôn. Nhận thấy ý đồ của nàng, Hiếu Mẫn vội vàng đứng dậy, biến ra lửa thần hoàng cùng kiếm hỏa ly.
"Mẫn nhi, ngươi muốn trực tiếp đối nghịch với bổn hoàng hay sao?"
Đệ Ngũ Đoan Ngọc tự xưng là bổn hoàng, nói rõ nàng đang đứng ở vị trí của người thống trị nói chuyện với mình, nhìn Trí Hiền đã hôn mê bất tỉnh, Hiếu Mẫn nắm chặc kiếm hỏa ly, che ở trước người Đệ Ngũ Đoan Ngọc.
"Mẫu hoàng, Mẫn nhi chưa bao giờ dám đối nghịch với ngươi, mà chỉ là dùng thân phận nữ nhi xin ngươi buông tha cho các nàng. Phụ hoàng đã phế, cô cũng bị thương nặng, các nàng không có bất cứ uy hiếp gì với ngươi. Mà những tên yêu quái này, cũng yếu như kiến, ngươi không cần cùng các nàng so bì. Nếu ngươi có thể buông tha cho các nàng, Mẫn nhi nguyện gánh chịu tất cả mọi hình phạt, bằng không, hôm nay phượng hoàng tộc, sẽ có nguy cơ lần thứ hai bị tiêu diệt."
Hiếu Mẫn để kiếm hỏa ly ở trên đan điền, kiên định nhìn Đệ Ngũ Đoan Ngọc, so với Đệ Ngũ Hoa Thanh, thiên tư của nàng quá mức xuất sắc, linh lực cũng vô cùng thâm hậu, hơn nữa lại còn có hoàng ấn hỗ trợ, lửa thần hoàng đi theo. Một khi Hiếu Mẫn ngã xuống, lửa thần hoàng nhất định sẽ nổ tung, thương tổn tạo thành, cũng không phải là chuyện một hai. Mà Đệ Ngũ Đoan Ngọc lại không thể trực tiếp lấy đi nội đan của nàng như Đệ Ngũ Hoa Thanh, bất luận là như thế nào, thì thỏa hiệp đều là kết quả tốt nhất, thế nhưng. . . điều mà Đệ Ngũ Đoan Ngọc ghét nhất, chính là uy hiếp.
Nàng cảm thấy Hiếu Mẫn sẽ không tự nổ nội đan, một hậu duệ của thần tộc có vô vàng huy hoàng, tiền đồ sau này của nàng nhất định là vô hạn, nàng là con gái của mình, làm sao sẽ vì một con yêu mà đến nông nỗi tự hủy đi tương lai. Đệ Ngũ Đoan Ngọc không tin, cho nên liền ngưng tụ pháp lực, tính toán tiếp tục tấn công. Nhìn ra nàng không muốn dừng tay, trong mắt Hiếu Mẫn hiện lên vẻ thất vọng, nàng không chỉ nói rồi thôi, mà là thật sự dự định làm như vậy.
Mắt thấy Hiếu Mẫn đem kiếm hỏa ly đâm vào trong cơ thể, Đệ Ngũ Đoan Ngọc do dự, nhưng vẫn không có thu tay. Chỉ thấy lửa thần hoàng bởi vì Hiếu Mẫn bị thương mà xao động, nhiệt độ không khí ở chung quanh giống như là bị lửa bao phủ. Lúc này, Ân Tĩnh vẫn không hề mở miệng, rốt cuộc đi sang đây. Nàng đưa tay đánh bay kiếm hỏa ly của Hiếu Mẫn. Mắt thấy nàng dùng tay không cầm thanh kiếm kia lên, Hiếu Mẫn có chút kinh ngạc, mà Đệ Ngũ Đoan Ngọc thì lại cứng đờ tại chỗ.
"Phượng hoàng nhỏ, ta xem chán rồi, kết thúc đi." Ân Tĩnh lúc này, đương nhiên cũng không phải là bản thân Ân Tĩnh, nghe âm thanh lạnh lùng của nàng, vả lại còn luôn mồm kêu Đệ Ngũ Đoan Ngọc là phượng hoàng nhỏ, Trí Nghiên có chút sợ một Ân Tĩnh như vậy, nàng vẫn chưa quên chuyện đêm đó, nhưng lại cảm thấy lần này, đối phương có ý muốn giúp các nàng?
"Đem các nàng nhốt vào trong ngục."
Đệ Ngũ Đoan Ngọc không có trả lời lời của Ân Tĩnh, mà là vung tay lên, ra lệnh cho ám vệ nhốt mọi người lại. Nàng vốn muốn mang Đệ Ngũ Hoa Thanh đi, thế nhưng Bảo Lam vẫn gắt gao ôm nàng, Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhíu mày nhìn một lát, cũng không để ý tới nữa, mà là mang theo Hiếu Mẫn, trở về cung điện, còn đám người Trí Nghiên và Ân Tĩnh thì lại bị giam vào đại lao.
Ngồi ở trong phòng giam u ám, Trí Nghiên nhìn Bảo Lam đang thừ người và Đệ Ngũ Hoa Thanh đang hấp hối, rồi dời đường nhìn lên trên người của Ân Tĩnh đang đứng ở bên cạnh. Từ sau đêm đó, nàng liền có chút sợ Ân Tĩnh. Nàng không thể nói rõ loại sợ hãi này xuất phát từ cái gì, chỉ đơn giản là. . . sợ nàng không còn là dáng vẻ mà mình quen biết, không còn là Ân Tĩnh mà nàng quen thuộc.
Trí Nghiên nghĩ, nhìn Trí Hiền vẫn hôn mê bất tỉnh ở trong lòng, viền mắt đỏ lên. Dường như cảm nhận được sự khó chịu của nàng, Ân Tĩnh bỗng nhiên đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Nghiên nhi, đừng sợ. . . Ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi không có việc gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro