Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 171

Đệ Ngũ Đoan Ngọc vừa mới nói ra lời này, thì Trí Hiền liền biết hành vi của các nàng đã sớm bị bại lộ. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể hiện ra nguyên thân. Tình hình hiện tại, có thể nói là xấu nhất trong xấu nhất. Tố Nghiên là chiến lực mạnh nhất của các nàng, đã bị long tộc dễ dàng bắt được, mà bây giờ, Đệ Ngũ Đoan Ngọc cũng vạch trần mọi thứ. Không cần động thủ, Trí Hiền liền biết, cả nàng và con rắn nhỏ, tuyệt đối đều không phải là đối thủ, ngay cả giao thủ cũng chưa thể nói tới.

"Trí Hiền, làm sao bây giờ." Trí Nghiên cũng biết tình hình không ổn, nhưng hết lần này tới lần khác lúc này nàng lại bắt đầu không ngưng tụ được linh lực, nàng cắn chặc môi dưới, cầm lấy tay của Ân Tĩnh, để nàng ra phía sau. Bởi vì Trí Nghiên khẩn trương thái quá, cho nên hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt Ân Tĩnh nhìn nàng có chút ý vị thâm trường. Ân Tĩnh có thể nhìn ra Trí Nghiên khó chịu và suy yếu, nhưng dù là vậy, thì nàng vẫn như trước bảo hộ mình ở sau người.

Hoá ra yêu quái, là loại sinh vật như vậy sao? Đối mặt với sự chênh lệch vô cùng to lớn, sợ hãi không phải vì tánh mạng của mình, cũng sẽ không sợ hãi đến mức bỏ chạy trối chết. Bất quá, Ân Tĩnh lại lập tức hủy bỏ cái ý nghĩ của chính mình, cũng không phải là yêu quái nào cũng như vậy, chẳng qua là do Trí Nghiên đặc biệt, cho nên mới làm cho mình cảm thấy thú vị.

"Chẳng biết chư vị yêu giới tới đây là có ý gì? Các ngươi muốn cỏ hỏa hoán phượng hoàng tộc đã cho, hôm nay các ngươi lại còn dám cả gan qua đây quấy rối đám hỏi giữa tộc ta và long tộc, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng."
Đệ Ngũ Đoan Ngọc đứng ở nơi cao nhất, nhìn đám người của Trí Nghiên, dù cho cách nhau thật xa, nhưng các nàng cũng có thể cảm giác được luồng uy áp từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

"Đệ Ngũ Đoan Ngọc, là do ta không muốn gả tới long tộc, ngươi không nên liên lụy đến những người khác, có chuyện gì cứ hướng vào ta." Tuy rằng đã lấy lại linh lực, nhưng cơ thể của Bảo Lam vẫn còn suy yếu, nàng từ dưới đất đứng lên, đỏ mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Đệ Ngũ Đoan Ngọc. Nàng biết mình đánh không lại nàng, nhưng chí ít nàng còn có một biện pháp cuối cùng. Tố Nghiên bị bắt đi, sợ là cửu tử nhất sinh, nếu mình có thể theo nàng, cũng rất tốt.

"Lam nhi, ta biết ngươi muốn tự nổ nội đan, cùng phượng hoàng tộc đồng quy vu tận, chỉ có điều biện pháp của ngươi, dường như không dùng được, hoặc là nói, ngươi muốn thấy ca ca của ngươi, chết thảm tại chỗ hay sao." Đệ Ngũ Đoan Ngọc cười nhìn Bảo Lam, nghe xong lời nàng nói, người nọ hơi sững sờ. Mấy năm nay, nàng chưa từng gặp lại Đệ Ngũ Hoa Thanh, cũng gần như nhận định Đệ Ngũ Đoan Ngọc đã giết chết nàng, làm sao lại. . .

"A, cái phân cảnh đã lâu không gặp này, thật là thú vị hết sức, nhìn thấy muội muội của mình, lẽ nào ngươi không vui sao? Đệ Ngũ Hoa Thanh." Đệ Ngũ Đoan Ngọc nói, giơ tay phải lên một cái, bỗng nhiên, một cánh cửa màu đen thoáng hiện ra, ngay sau đó, một cô gái từ trong cánh cửa kia rơi xuống, có chút chật vật ngã trên mặt đất.

Màu tóc của nàng rừng rực như lửa, nhưng hai tròng mắt đỏ lòe lại lờ mờ không có ánh sáng, trống rỗng tựa như là không nhìn thấy gì cả. Trên người nàng hiện đầy các loại vết bẩn cùng vết máu, tứ chi bị đông cứng thành màu tím bầm, cánh tay phải cũng không thấy đâu, chỉ còn lại có nửa cánh tay đọng ở trong ống tay áo trống rỗng.

Cho dù đã có nghìn năm không gặp, nhưng Bảo Lam làm sao có thể quên mất khí tức và vị đạo của Đệ Ngũ Hoa Thanh. Nàng chỉ là không nghĩ tới, ca ca của mình là con gái, mà cái người đã từng ôn nhu tao nhã kia, hôm nay lại bị Đệ Ngũ Đoan Ngọc làm cho chật vật như thế này.

"Đệ Ngũ Đoan Ngọc. . . Ngươi. . . Ngươi đáng chết." Hai tròng mắt của Bảo Lam bởi vì phẫn nộ mà trở nên đỏ rực, toàn thân nàng phát lửa, giống như là bị đốt cháy, nhưng kì thực đó chính là chân hỏa mà bản thân nàng phát ra. Phượng hoàng vì lửa mà sinh, lúc chiến đấu cũng lấy lửa làm vũ khí chính. Đã rất lâu rồi Đệ Ngũ Đoan Ngọc không thấy được một Bảo Lam như vậy, thực ra nếu không bị ma khí ăn mòn, thì thiên tư của nàng nhất định cũng xuất sắc. Chẳng qua là. . . cái cơ thể bị ma khí ăn mòn giống như là hư phế này, làm sao có thể là đối thủ của mình.

"Lam nhi, ngươi thật sự muốn động thủ với ta? Sự chênh lệch giữa ta và ngươi, còn lớn hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều." Đệ Ngũ Đoan Ngọc bất vi sở động, nhưng Hiếu Mẫn lại nhìn ra sát ý trong mắt nàng, nghĩ đến Đệ Ngũ Đoan Ngọc có khả năng sẽ thực sự động thủ với Bảo Lam, Hiếu Mẫn âm thầm siết chặc nắm tay. Nàng không thể để cho mẫu hoàng đả thương cô, nhưng mình thì sao? Nàng có thể phạm thượng, động thủ với mẫu hoàng hay sao?

"Cho dù ta đánh không lại ngươi, thì ta cũng không muốn nhìn thấy thân nhân của mình chịu nhục." Bảo Lam động thủ ngưng tụ một đoàn lửa, muốn phóng về phía của Đệ Ngũ Đoan Ngọc, nhưng vào lúc này, vẫn cúi thấp đầu Đệ Ngũ Hoa Thanh chợt động. Nàng cực kỳ suy yếu, nếu nói linh lực trên người không còn thì cũng không quá đáng. Thấy nàng lảo đảo đi về phía mình, Bảo Lam bất chấp mọi thứ, vội vàng nghênh đón, ôm chặc Đệ Ngũ Hoa Thanh.

"Tỷ, xin lỗi. . . ta quá vô dụng, không thể tìm được ngươi, để cho ngươi chịu nhiều như vậy." Ôm Đệ Ngũ Hoa Thanh, Bảo Lam phát hiện thân thể của nàng chỉ còn lại một lớp da, bên trong đều là xương khớp. Thông thường, hình thể của các nàng rất hiếm khi thay đổi, chỉ có lúc linh lực cạn kiệt, thì mới có thể làm cho cơ thể gầy gò thành thế này.

"Lam nhi. . . Là. . . Là Lam nhi sao?"

"Là ta, ta ở đây, tỷ, ta là Lam nhi." Thấy Đệ Ngũ Hoa Thanh mờ mịt nhìn mình, hai tay run rẩy đỡ lên bả vai của mình, Bảo Lam vội vàng cầm lấy tay nàng.

"Thật tốt, thật tốt. . . Ta còn có thể nhìn thấy dáng vẻ của ngươi sau khi lớn lên, Lam nhi xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều."

Đệ Ngũ Hoa Thanh nỗ lực mở to hai mắt, người nàng nhớ thương nhất, hôm nay đều ở trong đây, Đệ Ngũ Đoan Ngọc không có phòng bị mình, cho nên Đệ Ngũ Hoa Thanh mới có thể được thả ra. Nghĩ đến điểm này, Đệ Ngũ Hoa Thanh lắc đầu cười khổ. Nàng đã từng hy vọng xa vời rằng Đệ Ngũ Đoan Ngọc có thể buông bỏ sự phòng bị đối với mình, đáng tiếc, nó lại nằm trong loại tình huống như hôm nay. Đoan Ngọc. . . Nếu ta thật sự chết đi, ngươi có khổ sở không?

"Tỷ, hiện tại ta liền truyền linh lực cho ngươi, ngươi không có chuyện gì, ngươi sẽ không có chuyện gì." Bảo Lam nói, vội vàng đỡ lấy Đệ Ngũ Hoa Thanh, đem linh lực của mình truyền sang cho nàng, nhưng lại phát hiện cơ thể của Đệ Ngũ Hoa Thanh giống như là có một cái động, bất kể mình chuyển bao nhiêu linh lực qua cho nàng, thì nàng đều không thể hấp thu, phần linh lực này cũng quay về cơ thể của mình

"Chuyện gì đã xảy ra, sao lại có thể như vậy."

"Lam nhi, đừng lãng phí khí lực. Ta biết ngươi còn có chuyện chưa làm, ta. . . ta giúp ngươi hoàn thành." Đệ Ngũ Hoa Thanh nói xong, bỗng nhiên từ trong ngực nàng đứng lên, lảo đảo đi tới trước mặt Đệ Ngũ Đoan Ngọc. Đây là lần đầu tiên suốt cả nghìn năm qua, hai người bọn họ lấy lập trường bình đẳng mà đối thoại, nhưng Đệ Ngũ Hoa Thanh biết, từ cái lúc mình thích Đệ Ngũ Đoan Ngọc, thì mình đã thấp đến mức ngang bằng với bụi bậm của trần gian.

So với vóc người cao gầy của Đệ Ngũ Đoan Ngọc, thì Đệ Ngũ Hoa Thanh có vẻ vô cùng nhu nhược, nàng chỉ đứng tới gò má của Đệ Ngũ Đoan Ngọc, đường nhìn lại lóe ra ánh đỏ.
"Đoan Ngọc, ta có biện pháp làm cho phượng hoàng tộc trở nên mạnh mẽ hơn, củng cố quyền lực của ngươi, thậm chí còn hơn cả long tộc, ngươi có bằng lòng buông tha cái đám hỏi lần này hay không? Để cho Lam nhi cùng người nàng thích đến với nhau." Đệ Ngũ Hoa Thanh cúi người, ôm cơ thể đang phát đau, đứng đối với nàng mà nói đã là một chuyện cực kỳ khó khăn, nàng trực tiếp ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn Đệ Ngũ Đoan Ngọc.

"A, buồn cười, chỉ bằng ngươi? Làm sao có thể khiến cho phượng hoàng tộc hùng mạnh?"
Đệ Ngũ Đoan Ngọc khinh miệt nhìn Đệ Ngũ Hoa Thanh, đối với nàng mấy lời kia không đáng chú ý, nhưng lúc này, Đệ Ngũ Hoa Thanh lại cười rộ lên, quần áo của nàng vốn đã rách mướp, nhưng nàng lại lấy tay kéo y phục ra, để lộ làn da trắng nõn nhuốm máu ở bên trong. Trên mảnh xương sườn nhô lên, là hoa văn phượng hoàng lửa, lúc này đang tản ra một luồng sáng khiến cho người ta cảm thấy nóng bức.

"Đoan Ngọc, ta biết nghìn năm qua, ngươi vẫn cảm thấy bất mãn vì ta có quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, dù sao ta nhu nhược vô năng như vậy, ta cũng biết, ngươi không rõ hoa văn trên người ta có tác dụng gì. Đây là hoàng ấn lưu truyền trong phượng hoàng tộc, người được nhận định là người thừa kế, thì từ nhỏ sẽ mang ấn ký này. Ta kế thừa nó từ phụ mẫu của ta, chẳng qua là thiên phú của ta không đủ, không thể phát huy toàn bộ thực lực của ấn ký này, nên liền đưa cho Mẫn nhi, nhưng ấn ký của Mẫn nhi, chỉ có một nửa, ta không có đưa hết cho nàng, nhưng dù vậy, nàng đã cường đại đến tận đấy. Nếu ngươi đồng ý buông tha Bảo Lam các nàng, ta liền đem hoàng ấn này, truyền cho Mẫn nhi."

Đệ Ngũ Hoa Thanh vừa nói xong, những người khác đều trầm mặc, Hiếu Mẫn cúi đầu, nhẹ nhàng sờ lên xương sườn của mình. Quả thật, xương sườn bên trái của nàng có một ấn ký giống như vậy, mà phía bên phải thì lại không có, nàng từng cho rằng đây chỉ là một cái bớt bình thường, nhưng lại không nghĩ tới nó là như vậy.

Nghe được lời giải thích của Đệ Ngũ Hoa Thanh, Đệ Ngũ Đoan Ngọc không có nói thêm gì nữa, mà chỉ trầm mặc, thấy nàng dường như có chút động dung, Đệ Ngũ Hoa Thanh hơi yên tâm. Chỉ có điều một giây sau, Đệ Ngũ Đoan Ngọc bỗng nhiên cười rộ lên, đưa tay hướng về phía nàng. Mặc dù Đệ Ngũ Hoa Thanh không có linh lực nhưng cũng có thể cảm giác được đây là đòn sát thủ, nàng mờ mịt nhìn Đệ Ngũ Đoan Ngọc, không rõ tại sao mình đã nói đến nước này, mà Đệ Ngũ Đoan Ngọc còn không chịu thỏa hiệp. Có phải muốn nàng nghe theo mình một lần, còn khó hơn muốn nàng giết mình hay không?  

"Tỷ!"

"Mẫu hoàng."

Bảo Lam và Hiếu Mẫn thấy, vội vàng lên tiếng, trong cùng một lúc đều ra tay ngăn cản. Bởi vì Hiếu Mẫn cách quá gần, cho nên cũng nhanh hơn một chút. Thấy nàng dùng linh lực bảo vệ Đệ Ngũ Hoa Thanh, Đệ Ngũ Đoan Ngọc hơi híp mắt, nắm lấy cổ của Hiếu Mẫn, đánh nàng bay ra ngoài. Nếu đổi thành người khác, đương nhiên Hiếu Mẫn sẽ chống trả, nhưng Đệ Ngũ Đoan Ngọc là mẫu hoàng của nàng, tất nhiên nàng không thể xuất thủ, liền bị đánh bay, khóe miệng tràn ra một búng máu tươi.

"Mẫn nhi!" Hiếu Mẫn hiếm khi bị thương, Trí Hiền vội vàng chạy tới, cũng quên luôn cái ý nghĩ tránh bị nghi ngờ. Thấy nàng lo lắng nhìn mình, viền mắt bởi vì yêu thương mà phiếm hồng, Hiếu Mẫn lắc đầu, nàng không muốn để cho Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhìn ra Trí Hiền đối đãi với mình khác biệt, như vậy chỉ làm cho Trí Hiền chọc vào phiền phức mà thôi.

"Đệ Ngũ Đoan Ngọc, ngươi khinh người quá đáng." Bảo Lam thấy Đệ Ngũ Đoan Ngọc ngay cả Hiếu Mẫn đều đánh, nổi giận đùng đùng muốn đi qua, nhưng vào lúc này Đệ Ngũ Hoa Thanh lại kéo nàng, mang nàng lui về phía sau một ít.

"Đoan Ngọc, ngươi không muốn chấp nhận lời đề nghị vừa rồi của ta hay sao?" Đệ Ngũ Hoa Thanh thấp giọng nói, trong mắt của nàng tích đầy nước mắt, nhưng lại nhịn không cho chúng nó chảy xuống.

Nàng yêu Đệ Ngũ Đoan Ngọc, nhưng mà cho tới bây giờ đối phương đều coi mình là một con kiến hôi, nàng rõ ràng vì nàng mà ngay cả mạng của mình cũng có thể không cần, nhưng Đệ Ngũ Đoan Ngọc lại thà rằng muốn mạng của nàng, cũng không nguyện ý nghe nàng nói.

Sao mà bi ai.

"Đệ Ngũ Hoa Thanh, ta rất ghét việc có người uy hiếp ta, nhất là ngươi, rất không nên." Nhìn nước mắt của Đệ Ngũ Hoa Thanh, Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhíu chặc chân mày, thấp giọng nói. Nhìn mặt của nàng, Đệ Ngũ Hoa Thanh chợt nhớ tới, những lời này, năm đó lúc mình dùng ngôi vị hoàng đế để mê hoặc Đệ Ngũ Đoan Ngọc thành thân với mình, nàng cũng nói như vậy. Hoá ra. . . Đoan Ngọc không thích như vầy đúng không?

Thế nhưng thứ mình có thể cho nàng quá ít, vị trí nắm quyền cả phượng hoàng tộc, còn có một đứa trẻ có thể trở thành thiên tài, tôn nghiêm của mình, tự do của mình, tính mạng của mình, những thứ này đều cho nàng, thế nhưng vẫn còn quá ít, nếu không dùng một ít biện pháp, thì Đệ Ngũ Hoa Thanh nàng, làm sao có thể có được Đệ Ngũ Đoan Ngọc. Có phải chỉ đến khi nàng mang theo nàng cùng nhau chịu chết, thì nàng mới có thể biết mình cho nàng bao nhiêu hay không.

"Đoan Ngọc, xin lỗi. Ta rất coi trọng ngươi, cho nên đều quên hết mọi thứ xung quanh. Ta xin lỗi Lam nhi, xin lỗi Mẫn nhi, xin lỗi toàn bộ phượng hoàng tộc. Hôm nay, cứ để một tội nhân như ta, dùng toàn bộ mọi thứ của mình mà trả lại. A. . . Có phải lục giới chỉ có ngươi và ta, thì ngươi mới có thể thấy những thứ ta trao cho ngươi hay không? Ta chỉ muốn ở cùng ngươi, từ đầu đến cuối, thứ ta muốn nhất, đều là ngươi."

Đệ Ngũ Hoa Thanh nói, lấy tay chậm rãi dò xét vào trong đan điền của nàng, mọi người chỉ cảm thấy không khí chung quanh chợt nóng rực giống như là bị hỏa thiêu, mà toàn thân Đệ Ngũ Hoa Thanh thì đã dấy lên một luồng chân hỏa màu đỏ rực. So với lúc tấn công thì nó lại càng thêm nóng bức, đây là dấu hiệu người của phượng hoàng tộc muốn tự nổ nội đan. Bảo Lam không có cách nào nhúc nhích, mà Trí Nghiên cũng vội vã lập ra vô số vòng bảo hộ, che chở cho Ân Tĩnh.

"Lam nhi, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho ngươi, xin lỗi, rời khỏi ngươi lâu như vậy. Mẫn nhi, ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng nghìn vạn lần đừng học theo mẫu hoàng của ngươi, có chút thời điểm, vì bảo hộ mảnh tình cảm chân thành trong lòng mà chết, cũng không phải là khuất nhục, mà là cam tâm tình nguyện." Đệ Ngũ Hoa Thanh nói, nhìn Đệ Ngũ Đoan Ngọc đang kinh ngạc vạn phần, trong lúc nàng không có cách nào phản ứng, đưa tay ôm lấy nàng.

"Đoan Ngọc, chỉ nhìn ta thôi, từ nay về sau, chỉ ở lại bên cạnh ta thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro