Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 161

Tuy nói yêu quái có sinh mệnh dài vô tận, nhưng cái loại yêu quái mấy nghìn tuổi như Trí Hiền, thật sự cũng được coi là "người già". Nhưng nếu như nói đến kinh nghiệm, thì lại thua xa một kẻ đầy rẫy như Trí Nghịen. Trước đây Trí Hiền chỉ một lòng tu luyện, không hề lưu luyến hồng trần thế gian, về sau gặp được Hiếu Mẫn cũng chính là mối tình đầu, lại bước lên một con đường không có lối về. Cho nên, hôn là loại cảm giác như thế nào, lúc này đây Trí Hiền mới hơi hơi cảm nhận được.

Cánh môi của Hiếu Mẫn có chút lạnh, băng băng thanh thanh, mang theo hương thơm đặc biệt trên người nàng. Tựa như vừa mới được ngâm trong chén nước trà xanh, lại càng giống như cánh hoa được ngâm trong nước ấm. Đôi môi ấy mềm mại như nụ hoa, bởi vì không biết làm thế nào mà có chút run rẩy, mặc dù là một động tác rất nhỏ, nhưng tất cả đều bị Trí Hiền nhận thấy được. Nàng không dám càn rỡ tiến thêm một bước nữa, nên chỉ ôm lấy Hiếu Mẫn, siết chặc vào lòng, rồi lại dùng cánh môi khẽ dán lên đôi môi của nàng.

Một nụ hôn như vậy không tính là một nụ hôn thật sự, vừa lướt qua liền dừng lại, không có thâm nhập, không có xao động, càng không có bất kỳ động tác khơi mào dục vọng nào cả. Chỉ là môi chạm môi mà thôi, nhưng dù vậy, cũng khiến cho Trí Hiền thụ sủng nhược kinh. Nàng nhìn thấy sự mờ mịt và luống cuống trong mắt Hiếu Mẫn, còn có một chút e lệ, nhưng không thấy được sự chán ghét đã từng là thói quen.

Trí Hiền biết, có lẽ ở trong lòng của Hiếu Mẫn mình đã khác, mặc dù chính bản thân nàng cũng không hề phát hiện, nhưng cái khối đá lửa xao động mà cứng rắn kia, có thể đã bị mình gõ ra một khe hở, mà nay chính là một thời cơ tốt để chen vào.

Trí Hiền lui về phía sau vài bước, có chút lưu luyến rời khỏi đôi môi của Hiếu Mẫn, mà lúc này, Hiếu Mẫn mới hồi phục lại tinh thần. Nàng kinh ngạc đưa tay sờ lên khóe miệng của mình, vạn phần không nghĩ tới mình lại cùng Trí Hiền làm ra cử chỉ thân mật như vậy. Đây là điều mà Hiếu Mẫn chẳng bao giờ nghĩ tới, lại càng là việc ngoài ý muốn không có khả năng xuất hiện nhất trong trù liệu của nàng.

Hiếu Mẫn hoàn toàn cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào. Làm sao bây giờ? Mình bị Trí Hiền khinh bạc, thế nhưng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc nàng hoàn toàn không có phản kháng, thậm chí còn bởi vì ... sự thân mật này mà thất thần. Thất thố nha, đại nghịch bất đạo nha. Vẻ mặt của Hiếu Mẫn gợn sóng không nhẹ, mà trong lòng nàng cũng đã nghiêng trời lệch đất.

Nàng cảm thấy mình đã bôi nhọ vinh dự của phượng hoàng tộc, đã. . . đã mê rượu uống thứ mà yêu quái chế riêng, lại còn bị Trí Hiền khinh bạc. Hơn nữa, cái này cũng không tính là thật sự khinh bạc, dù sao lúc nàng hôn lên, mình cũng không có cự tuyệt. Hiếu Mẫn càng nghĩ càng tức, bởi vì nàng chẳng biết vì sao mình lại không có cự tuyệt, thậm chí còn ngầm đồng ý để Trí Hiền tùy ý hôn lên, ở trong đình viện làm ra hành động đột ngột như vậy, lại còn không có cảm thấy xấu hổ.

"Mẫn nhi đang xấu hổ sao? Xin lỗi, vừa nãy ta nhịn không được, liền. . ." Bởi vì tất cả tâm tình của Hiếu Mẫn vẫn chưa có biểu hiện lên trên mặt, cho nên Trí Hiền liền cho là nàng cũng không ngại. Nhưng mà, lời còn chưa nói hết, thì nàng lại chợt thấy Hiếu Mẫn động thủ phóng ra một viên cầu lửa thật lớn, nhanh chóng lướt qua đầu mình, trực tiếp đâm vào căn phòng ở phía sau.

Trong nháy mắt, toàn bộ đình viện liền bị đám lửa thần hoàng kia đốt trụi, ngọn lửa màu đỏ chợt bùng cháy, trong chốc lát liền đốt mấy căn phòng ốc thành một mảnh phế tích. Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, không ngừng ân ân a a, vốn dĩ làm mấy chuyện đó đã nóng, mà bây giờ lại còn cảm thấy gian nhà đang nóng lên. Ân Tĩnh vẫn còn đang ở khúc dạo đầu, rõ ràng là mình đã không nhịn được mà nàng còn lo làm mấy chuyện xấu không tiến vào trong.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi nhanh lên một chút." Trí Nghiên nũng nịu nói, Ân Tĩnh gật đầu, rốt cuộc cũng đồng ý bắt đầu vào khúc trọng yếu. Nhưng mà, ngón tay của nàng mới vừa dò vào bên trong, thì các căn phòng ở xung quanh bỗng nhiên bị lửa quấn lấy, nhìn ngọn lửa đỏ rực, Trí Nghiên vội vàng hạ mấy đạo kết giới, mang theo Ân Tĩnh từ trong đám lửa chạy ra ngoài, ngực và cơ thể đều khó chịu không thôi.

Phượng hoàng tộc này làm cái gì vậy trời, đêm hôm khuya khoắt mà còn có thể đem nhà cửa ra nấu cơm? Tĩnh Tĩnh vừa mới tiến vào, vẫn chưa có chuyển động đâu, khó chịu chết nàng.

"Mẫn nhi ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi giận ta hôn ngươi?"

"Câm miệng, bỗng nhiên làm ra cái loại hành vi vô sỉ này, bây giờ lại còn mở miệng ra hỏi, quả thực là chẳng biết xấu hổ." Người được giáo dục tốt đẹp như Hiếu Mẫn không biết nên nói ra như thế nào, nhưng biểu hiện của nàng giờ phút này, tuy rằng nàng tự cho đó là đang tức giận, nhưng mà ở trong mắt của Trí Hiền, thì rõ ràng đây là bởi vì xấu hổ mà làm mình làm mẩy.

Nhìn gò má và lỗ tai của Hiếu Mẫn đỏ ửng, Trí Hiền đột nhiên cảm thấy Hiếu Mẫn cậy mạnh càng thêm đáng yêu. Nếu như Hiếu Mẫn thực sự muốn giết mình, thì viên cầu lửa vừa rồi nhất định sẽ không bị lệch, lại càng không có đi vòng qua mình, đánh vào phòng ốc một cách rõ ràng như vậy. Nhớ tới lời Tố Nghiên nói, người trong phượng hoàng tộc đều là khẩu thị tâm phi, dường như cũng không phải là không có lý. Tựa như Mẫn nhi giờ phút này, ngoài miệng thì nói chán ghét mình, nhưng hiện tại sợ là thật sự không đành lòng giết nàng.

"Mẫn nhi đừng giận, lần sau ta và ngươi hôn lại được không?" Trí Hiền vừa cười vừa nói, ý tứ chế nhạo ở trên mặt càng thêm rõ ràng. Thấy nàng rõ ràng là đang đùa giỡn chính mình, Hiếu Mẫn lại càng thêm giận, nàng quăng ra mấy viên cầu lửa, nện ở trong sân. Dù đám rượu mình vừa mới nấu xong đã bị đốt sạch, nhưng ở trong lòng Trí Hiền lúc này, điều duy nhất mà nàng quan tâm đương nhiên chỉ có mình Hiếu Mẫn, làm gì còn chỗ nào cho rượu.

"Tại sao Mẫn nhi lại tức giận như thế, không thích ta làm vậy với ngươi sao?" Trí Hiền nhìn ra Hiếu Mẫn sẽ không làm gì mình, nên mới tiến thêm một bước như vậy. Thấy nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, Hiếu Mẫn nhíu mày nhìn nàng một hồi, lúc này mới bình phục lại, xoay người muốn bỏ đi, nhưng Trí Nghiên đã đi tới, từ phía sau ôm chặt lấy nàng.

Hiếu Mẫn không nghĩ đến Trí Hiền lại còn tiến tới, nàng có chút tức giận định cho nàng nếm chút mùi vị đau khổ, nhưng đối phương nhìn ra ý đồ của nàng, lại vươn tay sờ lên mái tóc dài của nàng.

"Mẫn nhi, đừng tức giận, vừa rồi là ta không tốt, không nên đột ngột làm chuyện đó. Thế nhưng ngươi có hiểu được không? Cái loại cảm giác khó chịu khi nhìn thấy người mình hằng mong ở ngay trước mặt, nhưng lại không thể chạm vào. Nếu ngươi không thích, lần sau ta sẽ không làm."

Trí Hiền nói, có chút thất lạc cười khổ, thấy nụ cười của nàng, bàn tay đang tụ tập một viên cầu lửa của Hiếu Mẫn chậm rãi biến mất, nàng không có nói gì nữa, trực tiếp rời khỏi mảnh sân đã bị đốt thành tro bụi. Thấy nàng đi rồi, biểu tình tang thương khi nãy của Trí Hiền lập tức thay đổi, trở nên hài lòng. Ừm, Mẫn nhi thực sự rất đáng yêu, nhất là sau khi bị mình khi dễ.

"Trí Hiền, đám lửa này là sao a? Thiếu chút nữa là ta và Tĩnh Tĩnh đã bị đốt chết." Trí Nghiên từ trong lửa đi ra, liền thấy Trí Hiền đang ngốc nghếch nhìn cánh cửa đờ ra, còn cười đến nỗi cực kỳ. . . nếu muốn dùng một từ để hình dung thì chính là cực kỳ phóng đãng, y hệt như các vị hay đứng ở trước cửa thanh lâu đón khách mà Trí Nghiên đã từng thấy. Thấy Tố Nghiên đứng ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, Trí Nghiên nghĩ đống lửa này nhất định là có liên quan tới Trí Hiền.

"Không có gì đáng ngại, lửa này, rất đáng yêu." Trí Hiền bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về phía Trí Nghiên nói, thấy nàng vừa cười vừa nhìn ngọn lửa, Trí Nghiên xoay đầu nhìn Ân Tĩnh đang cười khúc khích, bỗng nhiên có loại cảm giác thế giới này đã suy sụp.

Xong, sau Tĩnh Tĩnh, lại có thêm một người bị đần độn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro