chương 145 (H)
"Ăn. . . Ăn tươi? Cái nơi bên dưới của ta không có miệng, làm sao ăn tươi được?"
Nghe Trí Nghiên bảo mình ăn ngón tay của nàng, Ân Tĩnh vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể bất động duy trì tư thế ngồi trên người Trí Nghiên. Cảm giác được cái nơi ướt át nóng hổi đó của nàng cọ lên phần bụng của mình, cơ thể của Trí Nghiên run lên, thật sự lại có cảm giác tới nữa rồi. Chỉ có điều hiện tại so với việc để cho Ân Tĩnh làm cái gì đó với nàng, thì nàng càng muốn thưởng thức mỹ vị khó mà có được của Ân Tĩnh lúc này.
"Tĩnh Tĩnh, ngươi cứ chậm rãi ngồi xuống, chỉ cần ngồi xuống là được rồi. Ta sẽ không làm ngươi bị thương, sẽ rất thoải mái."
Trí Nghiên dựng đứng ngón tay ở dưới thân Ân Tĩnh, còn một tay khác thì vịn vòng eo mãnh khảnh của nàng. Eo của Ân Tĩnh rất nhỏ, gần như là còn nhỏ hơn con yêu xà nào đó một ít, nàng mờ mịt nhìn mình, suy nghĩ một hồi, vẫn là nghe lời từ từ ngồi xuống.
Trí Nghiên cố ý dùng một tầng pháp thuật phủ lên trên đầu ngón tay, để tránh việc Ân Tĩnh ngồi xuống quá nhanh sẽ tổn thương tới chính nàng, khi hai ngón tay triệt triệt để để bị cơ thể của Ân Tĩnh nuốt vào trong, Trí Nghiên khẽ hừ một tiếng, mà tiếng thở dốc của Ân Tĩnh cũng trở nên dồn dập. Không một ai trong các nàng cử động, mà chỉ ôm chặc lấy nhau, hưởng thụ sự thân mật không giống như bình thường lúc này.
"Có thoải mái không?" Trí Nghiên giật giật ngón tay, phát hiện tư thế như vầy quả nhiên không dễ cử động, nếu như Ân Tĩnh không phối hợp, thật sự là bất tiện. "Ừ, thoải mái, Nghiên nhi lại đi vào trong cơ thể của ta, làm cho nơi đó thật trướng." Ân Tĩnh nói ra cảm thụ của chính mình, nếu đặt những lời xấu hổ này tới khoảng thời gian trước đây, sợ là có đánh chết nàng, thì nàng cũng sẽ không nói một chữ, nhưng hiện tại lại trực tiếp nói ra ngoài. Trí Nghiên thỏa mãn tươi cười, nàng đột nhiên cảm giác được, nếu như Ân Tĩnh có thể giữ vững tác phong trên giường như thế này thì tốt rồi.
"Tĩnh Tĩnh, nhúc nhích sẽ thoải mái hơn, nó còn tốt hơn lần trước rất nhiều, ngươi thử xem." Trí Nghiên vươn ngón tay hướng về phía trước, Ân Tĩnh khẽ hừ một tiếng, hai mắt mang theo hơi nước nhìn nàng. Cũng không biết là tại sao, Ân Tĩnh luôn cảm thấy chuyện cần làm tiếp theo rất xấu hổ, thế nhưng không hiểu sao nàng lại không muốn cự tuyệt. Trẻ em sau khi nếm được vị ngon ngọt thì sẽ luôn muốn nhiều hơn, mà Ân Tĩnh của giờ khắc này, cũng giống như thế.
Nàng do dự một hồi, nhấc người lên, nhẹ nhàng xoay eo, cảm thấy ngón tay của Trí Nghiên đang khuấy động trong cơ thể của mình, nàng kêu một tiếng a, rồi lại phát hiện đúng như lời đối phương nói, cử động. . . rất thoải mái.
"Nghiên nhi, nên làm như thế nào? Ta không biết." Ân Tĩnh thở hổn hển, nhẹ giọng hỏi, nàng nghĩ Nghiên nhi cái gì cũng biết, nhất là mấy cái loại trò chơi này thì càng tinh thông, mình không biết, hỏi Nghiên nhi là được rồi.
" Tĩnh Tĩnh phải cử động như vậy thì mới có thể thoải mái hơn, ừ, ngồi dậy rồi từ từ ngồi xuống, đúng rồi. . . chính là như vậy."
Trí Nghiên đỡ hông của Ân Tĩnh, mang theo nàng phập phồng lên xuống, thấy Ân Tĩnh từ lúc đầu có chút cứng ngắc giờ đã quen dần, Trí Nghiên si ngốc nhìn nàng rong rủi trên người mình, hai tròng mắt hiện lóe lên dục vọng.
Giờ phút này Ân Tĩnh cực kỳ mê người, Trí Nghiên chưa bao giờ nghĩ qua Ân Tĩnh sẽ làm loại sự tình này. Một người từ trước đến nay luôn khắc chế bảo thủ, đã từng là người xuất gia như nàng, muốn hưởng thụ chuyện ái tình rất là khó. Trí Nghiên và nàng đã làm nhiều lần như vậy, nhưng Ân Tĩnh vĩnh viễn đều là ẩn nhẫn khắc chế, chưa bao giờ tự tìm kiếm vui vẻ trên người mình giống như bây giờ, tùy ý kêu ra tiếng.
Mái tóc dài của nàng tán loạn, ngũ quan xinh xắn mang theo vẻ sung sướng, chân mày của nàng khẽ nhíu, cánh môi có vẻ mỏng manh yếu đuối, không ngừng tràn ra tiếng rên khẽ vừa vô lực lại vừa tốt đẹp. Trí Nghiên ngắm nhìn đến nỗi hai chân đã ẩm ướt một mảnh, dòng nước ấm tràn ra làm ướt cả ra giường, nàng cũng rất thoải mái, chỉ cần nhìn Ân Tĩnh được mình mang đến nhiều niềm vui như vậy, thì nàng đã hưng phấn đến mức sắp lên đỉnh.
"Tĩnh Tĩnh, thoải mái không? A. . . Ta cũng. . . cũng rất thoải mái. Tĩnh Tĩnh, ngươi xích lên trên một chút, ta muốn liếm ngươi." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, ý bảo Ân Tĩnh ngồi lên đây. Thấy Trí Nghiên yêu cầu như thế, ban đầu Ân Tĩnh vẫn không rõ là nơi nào, đến khi Trí Nghiên vươn đầu lưỡi, mới biết, hoá ra Nghiên nhi muốn mình tiến đến trước mặt nàng?
"Nghiên nhi, như vậy có quá kỳ quái hay không, ngươi đều thấy hết nơi đó của ta." Ân Tĩnh quỳ gối ở hai bên giường, cơ thể treo bên trên khuôn mặt của Trí Nghiên, vị trí này, nàng cúi đầu liền có thể thấy được ánh mắt của Trí Nghiên, mà cái nơi ở giữa hai chân mình, thì đối diện với miệng của Trí Nghiên.
"Không đâu, nơi đó của Tĩnh Tĩnh ta đã sớm xem qua vô số lần, rất đẹp, rất đáng yêu."
Trí Nghiên nhẹ giọng nói, chậm rãi kéo Ân Tĩnh xuống, há mồm ngậm lấy cái nơi bởi vì rất khát vọng mà run run ẩm ướt kia. Nơi đó cực kỳ mềm mại, cũng cực kỳ thơm. Ân Tĩnh là linh lực thể, âm dịch không giống với người thường, nó chứa rất nhiều linh lực. Hương thơm ngọt ngào quanh quẩn bên trong gian phòng, lúc này Trí Nghiên cũng đã biến thành một con quái thú nhỏ đói khát.
Nàng tham lam liếm láp cái nơi rất non mềm của Ân Tĩnh, nghĩ chỉ thế này thôi thì vẫn còn chưa đủ, vì vậy nàng biến cái lưỡi người trở về nguyên trạng, chiếc lưỡi dài nhỏ đỏ tươi linh hoạt liền chui vào trong thân thể Ân Tĩnh. Chuyện như vậy nàng đã từng làm một lần, nhưng khi đó Ân Tĩnh quá mức bảo thủ, Trí Nghiên cũng không dám làm càn, nhưng lúc này đây, rất không giống nhau.
"A. . . Nghiên nhi. . . Thật sâu. . . Thoải mái. . . A. . ." D
Ân Tĩnh không biết Trí Nghiên làm cái gì, mà đầu lưỡi bỗng nhiên lại dài như vậy, nàng có thể cảm giác được cái thứ linh xảo mềm mại kia đang điên cuồng khuấy loạn bên trong cơ thể của mình, thậm chí đều muốn tiến vào nơi sâu hơn. Ân Tĩnh vô lực dùng hai tay đỡ lấy đầu giường, nỗ lực chống đỡ bản thân. Nàng cảm thấy hai chân mềm nhũn, sẽ. . . sẽ ngồi xuống.
Trí Nghiên mở mắt ra, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Ân Tĩnh lúc này, chỉ cảm thấy một Ân Tĩnh như thế quá đẹp cũng quá ngon miệng, càng nhìn, thì mình lại càng xao động. Thực sự nhịn không được, Trí Nghiên dùng tay trái tiến vào trong cơ thể của chính mình, dùng sức xỏ xuyên qua nó, tay phải thì sờ lên viên ngọc lộ ra bên ngoài của Ân Tĩnh, nhẹ nhàng xoa nắn.
Ở đây cũng cần được an ủi, hơn nữa lúc nãy nó cứ luôn đè lên cánh môi của mình, không ngừng lay động. Trí Nghiên là yêu, có thể thấy rõ sự biến hóa của vật nhỏ kia, nó càng ngày càng căng phồng hồng nhuận, tản ra nhiệt độ ấm áp. Lúc Trí Nghiên chạm vào, nó không ngừng phát run, tựa như cơ thể của Ân Tĩnh, cực kỳ mẫn cảm.
"Nghiên nhi. . . Lại sắp không được. . . A. . ." Ân Tĩnh không hiểu nguyên lý của trò chơi này rốt cuộc là cái gì, vì sao Trí Nghiên lại làm cho mình thoải mái như vậy, nàng có chút cấp bách dán nơi đó lên trên miệng của Trí Nghiên, như tế phẩm dâng lên cho thần linh, không kịp chờ đợi hiến mình cho nàng. Cảm thấy cơ thể Ân Tĩnh lại bắt đầu mãnh liệt co rút lại, Trí Nghiên càng tăng nhanh tốc độ dùng chiếc lưỡi linh động của mình quét tới quét lui.
Lưỡi rắn vốn linh hoạt, mà Trí Nghiên cũng cảm giác chiếc lưỡi mình còn xài tốt hơn ngón tay, nàng đi qua lối giữa của Ân Tĩnh, vượt qua những vị trí cách trở, tiến vào nơi sâu hơn. Trí Nghiên biết đây là nơi nhân loại dùng để đẻ trứng, hình như không quá giống với loài rắn của các nàng. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên càng thêm nỗ lực đi trêu chọc cơ thể của Ân Tĩnh, nàng muốn Tĩnh Tĩnh vui vẻ, muốn đưa nàng lên đỉnh cực hạn.
Ân Tĩnh không biết Trí Nghiên đụng vào chỗ nào của mình, nhưng cơ thể đã sớm không thuộc về nàng. Giờ phút này Ân Tĩnh đã quên mất chuyện chơi trò chơi, mà là hoàn toàn trầm luân vào việc hoan ái cùng Trí Nghiên, mặc dù nàng không hiểu đây cũng là chuyện vợ chồng. Khi đại não lần thứ hai trống rỗng, Ân Tĩnh mờ mịt nhẹ kêu tên Trí Nghiên, nàng cảm giác cơ thể như bị hút hết, rất nhiều rất nhiều thứ tràn ra, rồi đều bị Trí Nghiên uống sạch. Nghe trong phòng vọng lại tiếng nuốt xuống, Ân Tĩnh đỏ mặt, muốn rời khỏi mặt của Trí Nghiên, nhưng lại phát hiện chân mình xụi lơ, thoáng cái liền vô lực ngồi lên trên mặt của Trí Nghiên.
Thấy vậy Ân Tĩnh luống cuống, nàng biết nơi đó của mình đang mình chảy nước, bây giờ ngồi lên trên mặt của Nghiên nhi, nhất định là sẽ khiến cho mặt của nàng cũng ướt. Ân Tĩnh vội vàng đứng dậy, liền thấy chóp mũi của Trí Nghiên đã ướt nhẹp, trên gương mặt cũng dính thứ chất lỏng lóng lánh trong suốt kia. Nàng ngượng ngùng lau cho nàng, rồi lại bị Trí Nghiên đè xuống, ôm vào trong lòng.
"Tĩnh Tĩnh, không có sao cả, rất là thơm, ta ăn có chút no." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, mà thực tế cũng đúng là như vậy. Trong âm dịch của Ân Tĩnh có chứa âm nguyên, coi như là linh lực, hôm nay Trí Nghiên uống rất nhiều, tự nhiên có chút tiêu hóa không kịp. Cũng may nàng là yêu xà, có thể cất giữ âm dịch của Ân Tĩnh, nếu như sau này muốn uống, thì chỉ cần lấy ra uống là được. Trí Nghiên dâm đãng nghĩ, cảm giác mình là rắn cũng không tệ, còn có loại biện pháp này. Không bằng thừa dịp Ân Tĩnh đang bị ngốc, cất thêm một tí âm dịch, nếu lỡ sau này Ân Tĩnh khôi phục, không cho mình uống, thì nàng có thể lấy ra uống cho đỡ thèm.
"Nghiên nhi, cuối cùng là ai đã thắng trò này vậy?" Ân Tĩnh ổn định hơi thở, lại nghĩ đến chuyện trò chơi, lúc đầu nàng còn tưởng là mình thắng, nhưng là bây giờ lại cảm thấy Nghiên nhi cũng khiến cho mình thua một lần, nếu mình thua, thì sẽ không có trái cây để ăn? Nhưng bây giờ trong đầu Ân Tĩnh đều là những chuyện vừa làm với Trí Nghiên, bỗng nhiên nàng không muốn ăn trái cây, chỉ muốn tiếp tục chơi cái trò vừa rồi với Trí Nghiên.
"Yên tâm, bất kể Tĩnh Tĩnh thắng hay thua, ta đều có thể cho ngươi thức ăn, ta. . . A. . ." Trí Nghiên còn chưa dứt lời, thì Ân Tĩnh đã xoay người đè lên trên người nàng, chẳng qua là biểu tình hoàn toàn khác hẳn lúc bình thường. Giờ phút này Ân Tĩnh tựa như một con mãnh thú nhỏ, hai mắt sáng lên nhìn mình, cơ thể ướt át nhẹ nhàng cọ lên bụng của nàng.
Vừa rồi Trí Nghiên vì để cho Ân Tĩnh lên đỉnh, liền bỏ qua thân thể của chính mình, cái loại cảm giác giữa đường dừng lại này làm cho nàng còn khó chịu đến bây giờ, ngay cả bộ ngực cũng còn căng phồng. Trí Nghiên không muốn lại để cho Ân Tĩnh giúp mình, liền chịu đựng không nói, nhưng bây giờ Ân Tĩnh đè lên, để cho cái dục vọng nàng vất vả lắm mới nhịn được lại quay trở về.
"Tĩnh Tĩnh, đừng đè, ta. . . ta có chút khó chịu."
Trí Nghiên nhẹ giọng nói, nàng cảm thấy nơi đó rất ngứa, thật là muốn để cho Ân Tĩnh dùng sức dò vào xỏ xuyên qua mình, thế nhưng đã làm lâu như vậy, Tĩnh Tĩnh sẽ mệt đi?
"Nghiên nhi thật là ướt, có phải còn muốn tiếp tục chơi trò chơi hay không, chúng ta tiếp tục đi, được không?"
Ân Tĩnh nói xong, Trí Nghiên lại cứng đờ, nàng không nghĩ tới người cho tới bây giờ sẽ không chủ động nhắc tới chuyện tình ái, hôm nay lại chủ động yêu cầu một lần nữa, thế cho nên nàng còn chưa kịp nói cái gì, thì ngón tay của Ân Tĩnh đã vô sự tự thông dò vào trong, tự mình cử động. Trí Nghiên vốn đã mẫn cảm, lần này liền trực tiếp bị mang vào trong thế giới tình dục.
Cơ thể nàng run rẩy, ôm chặc lấy Ân Tĩnh, càn rỡ gọi thành tiếng. Trí Nghiên nghĩ, nhất định ngày mai mình phải hỏi Trí Hiền, nếu linh trí của Ân Tĩnh không khỏe lại, thì có thể có tác dụng phụ gì hay không? Nếu như không có, thì cứ ngốc nghếch như vầy mãi cũng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro