chương 14
Ban đầu khi nghe thấy lời Trí Nghiên nói, Ân Tĩnh còn tưởng là mình nghe lầm, đến khi nàng ngẩng đầu, chống lại con ngươi lộ ra vẻ khao khát của Trí Nghiên, lúc này mới xác nhận là mình không có nghe sai. Hiện giờ, gương mặt của Trí Nghiên mang một màu đỏ ửng, hai tròng mắt cũng không còn trong trẻo như thường ngày, mà là lộ ra loại tình cảm mà bản thân đọc không hiểu. Hô hấp của nàng có chút gấp, mắt phượng hẹp dài mê ly nhìn mình chằm chằm, cùng với ngũ quan xinh xắn và mã ngoài xuất chúng, quả thực là rất mê người.
Ân Tĩnh nghĩ thầm, nếu đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào, hoặc là người có định lực còn thấp, sợ là đều sẽ bị con yêu xà kia mê hoặc tâm trí. Nhưng dưới cái nhìn của nàng lúc này, con yêu xà kia chỉ đang tái phát lại bệnh ngớ ngẩn.
"A di đà phật, người xuất gia, cấm thất tình lục dục, việc ngươi vừa nói, không được nhắc lại." Ân Tĩnh hết sức nghiêm túc trả lời, lúc này mới phát hiện hai chân của Trí Nghiên còn đang quấn trên người mình, nàng khó chịu chỉ muốn thoát khỏi người nọ, nhưng lại phát hiện con rắn này tuy rằng cơ thể mềm mại, nhưng chung quy vẫn là yêu quái, khí lực lớn hơn mình không chỉ là một chút. Bây giờ bị nàng quấn quít, mình muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Ni cô, vì sao ngươi không muốn giao phối với ta? Là do ta lớn lên không xinh đẹp sao?" Thân là yêu quái, Trí Nghiên tự nhiên không hiểu những đạo lý mà Ân Tĩnh nói tới. Hôm nay sau khi xem qua chuyện mà Dịch Tâm và Úc Trần Hoan làm, Trí Nghiên cũng sinh ra hứng thú rất lớn với chuyện giao phối. con Rắn vốn là vật dâm tà, bản tính cũng phóng đãng hơn là kiềm chế.
Trí Nghiên còn nhớ rất rõ, lúc mình còn là rắn, mỗi lần đến mùa xuân, thì sẽ thấy rất nhiều đồng loại quấn quýt lấy nhau, làm chuyện giao phối. Khi đó không phải là Trí Nghiên không gặp được ai, nhưng nàng lại cực kỳ chán ghét bọn rắn đực, bởi vì mùi trên người bọn họ khó nghe, vả lại dáng dấp xấu xí, nên mỗi khi xuân đến đều lẫn tránh rất xa, sợ bị phát hiện.
Sau lại có linh trí, Trí Nghiên biết tại sao mình chán ghét rắn đực, cũng không có tâm tư muốn giao phối. Nói trắng ra là, trong thế giới của Trí Nghiên, giao phối bất quá là để sinh sôi nảy nở con cháu, thể xác quấn quít lấy nhau làm mấy cái động tác vô cùng mệt mỏi lại tái diễn nhiều lần. Nàng cho rằng ăn là trên hết, nếu so với ăn, chẳng biết giao phối sẽ bị đá xa đến cỡ nào.
Nhưng hôm nay thấy được tranh xuân cung đồ sờ sờ ở trước mắt, Trí Nghiên lại dao động, nàng chưa từng giao phối, cũng không có hưởng qua mùi vị của giao phối rốt cuộc là như thế nào. Hôm nay Úc Trần Hoan kêu quả thực rất phóng túng, khuôn mặt cũng cực kỳ thoải mái. Trí Nghiên nghĩ giao phối với giống cái nhất định là chuyện vô cùng thoải mái, tự nhiên là muốn nếm thử. Nhưng nàng không muốn làm chuyện này với Úc Trần Hoan, cũng không thân với Dịch Tâm, người duy nhất có thể tìm cũng chỉ có Ân Tĩnh. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, mình xinh đẹp như vậy, chủ động tìm tới Ân Tĩnh, mà nàng lại còn từ chối.
"Túi da là vật ngoài thân, ta chưa bao giờ chú ý tới nó. Bất kể tướng mạo của ngươi ra sao, ta cũng sẽ không cùng ngươi làm loại chuyện đó. Yêu xà, mau buông ra." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, trong mắt đã xuất hiện một chút bài xích. Thấy nàng thật sự không muốn cùng mình giao phối, Trí Nghiên nhíu mày, không chút suy nghĩ đưa tay ra chạm vào Ân Tĩnh, ai biết nàng mới vừa mò lấy cổ của Ân Tĩnh, liền cảm giác có một lực lượng cực mạnh chống lại mình, để cho nàng căn bản không có cách nào tới gần.
"Ni cô, ngọc bội trên người ngươi rất đáng ghét, vì sao những lúc ta muốn chạm vào ngươi nó luôn ngăn ta lại?" Trí Nghiên nói ra sự nghi ngờ của mình, con ngươi màu hổ phách của nàng nhìn chằm chằm ngọc bội trên cổ Ân Tĩnh, cảm thấy ngọc bội kia cực kỳ chướng mắt. Nếu không có ngọc bội kia, mình có thể "ăn tươi" Ân Tĩnh.
"Ngọc bội này chính là thứ lúc đi sư phụ giao lại cho ta, lại còn căn dặn không thể tháo xuống, có lẽ, sợ là nàng lo lắng ngươi sẽ làm ta bị thương." Nói đến việc này, Ân Tĩnh đột nhiên cảm giác được Tĩnh Tuệ sư thái làm đúng hết sức, tốc độ biến thành người của yêu xà kia nhanh như vậy, nếu nàng thực sự muốn làm gì, e là dễ dàng. Nghĩ đến thiền trượng trước khi đi sư phụ giao lại cho mình, chắc là cũng lo lắng đến điểm đó, mới phải để lại.
"Nga, là lão lừa trọc đó đưa cho ngươi, hèn gì." Nghe xong Ân Tĩnh giải thích, Trí Nghiên rầu rĩ nói, thấy nàng gọi sư phụ của mình như vậy, Ân Tĩnh nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, thì Trí Nghiên đã hóa thân thành rắn trườn lên bàn, lại còn ở trước mặt mình ăn sạch bánh nướng và đồ chay, một chút cũng không chừa lại cho mình.
Nhìn nàng ăn xong liền lật bụng nằm đó, đầu rắn quay lưng về phía mình, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ cáu kỉnh, Ân Tĩnh cũng lười nói tới nàng, thôi, cứ để con rắn này nằm đi, còn tốt hơn là chui lên giường mình.
Buổi tối, Ân Tĩnh đọc kinh văn xong, theo thường lệ chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi, thường ngày vào lúc này, Trí Nghiên đã sớm một bước nằm ở trên giường chiếm vị trí, nhưng bây giờ, Ân Tĩnh nhìn cái con yêu xà đang đứng ở trong phòng, rồi lại nhìn thùng gỗ trước mặt mình, luôn cảm thấy. . . có gì đó sai sai.
"Sao ngươi còn chưa đi nghỉ ngơi." Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, mà Trí Nghiên không tính toán trả lời, trái lại đi mấy bước, đứng ở trước thùng nước tắm.
"Ni cô, ngươi muốn tắm rửa sao? Ta muốn tắm với ngươi." Trí Nghiên nói cực kỳ bình thường, tựa như lúc nàng đòi đồ ăn, nghe xong lời của nàng, Ân Tĩnh lắc đầu, dừng động tác múc nước lại.
"Sư phụ nói qua, yêu có pháp lực có thể lau sạch người, không cần tắm rửa." Ý nói, ta không muốn tắm với ngươi.
"Nhưng ta muốn tắm với ngươi, sao vậy? Ngươi không muốn?" Trí Nghiên trực tiếp nói ra mục đích của mình, nghe nàng hỏi lại, Ân Tĩnh ngẩn người, tiện đà có chút không biết làm sao nhìn nàng. Sao hôm nay con yêu xà kia lại khác thường như vậy, trước là chuyện giao phối, giờ lại còn muốn tắm chung với mình.
Không muốn sao? Dĩ nhiên là không muốn.
"Chớ có hồ đồ, mau đi ra ngoài." Ân Tĩnh không muốn tiếp tục dây dưa với Trí Nghiên, chỉ có thể hạ lệnh trục khách. Nghe nàng nói như vậy, Trí Nghiên tất nhiên là không vui. Nàng trực tiếp cởi hết quần áo trên người, không một mảnh vải đứng ở trước mặt Ân Tĩnh, rồi lại ở trước mặt nàng, ngồi vào trong thùng nước tắm. Lúc mới vào là cảm giác lạnh cóng đến nỗi Trí Nghiên phải rùng mình một cái, nàng nghĩ Ân Tĩnh thật là kỳ quái, lúc nào cũng im im, lại còn luôn thích đọc mấy cái kinh văn kia, hôm nay ngay cả nước để tắm rửa cũng là lạnh, thực sự là đông chết con rắn nhỏ.
Trí Nghiên oán thầm Ân Tĩnh, trên người lại bị cóng quá xá, rắn sợ lạnh nhất, nàng lại là kẻ sợ lạnh trong những kẻ sợ lạnh, bây giờ ngâm mình ở trong nước lạnh, Trí Nghiên cảm giác mình đã bị cóng đến mức phát run, lại nghĩ đến Ân Tĩnh không muốn tắm với mình, mà hiện tại mình lại chiếm được thùng nước tắm của nàng, ngực liền có chút đắc ý. Nàng đơn giản ngẩng đầu, tựa người bên thùng nước tắm, khiêu khích cười với Ân Tĩnh. Nụ cười này, để cho người kia hơi sững sờ.
Lúc này, Trí Nghiên đã khôi phục bản tính không thích mặc quần áo của nàng, có chút lười biếng ngâm mình ở trong thùng gỗ. Nụ cười của nàng có chút làm càn và phô trương, lông mày dài nhỏ hơi nhướn lên, đuôi nâng nâng, lông mi tiêm dài. Một đôi mắt màu hổ phách lóe ra tia sáng, trong đó mang theo vẻ trêu tức cùng vài phần câu dẫn mà chính nàng cũng không hề phát hiện, một loạt động tác này, cộng thêm nụ cười ngả ngớn, đúng thật là quyến rũ đến tận xương.
Ân Tĩnh ở trong lòng niệm một câu A di đà phật, nàng nghĩ sư phụ quả nhiên nói không sai, yêu am hiểu đầu độc lòng người, yêu xà công lực càng không giống với bình thường, mặc dù bản thân Trí Nghiên chưa phát hiện, nhưng dung mạo cùng dáng người cực tốt này, người thường quả thực không cách nào kháng cự. Cho dù là mình thanh tâm quả dục, có lúc cũng sẽ bị đầu độc.
"Ôi chao. . . Ngươi con yêu xà này. . ." Ân Tĩnh có chút bất đắc dĩ nói, xoay người liền ra khỏi gian nhà, thấy nàng bỏ đi, Trí Nghiên nhíu mày. Nàng vốn là định trêu tức Ân Tĩnh, lại không nghĩ rằng đối phương trực tiếp bỏ mình lại đây. Nghĩ đến mình cứ như vậy bị nhét vào trong làn nước lạnh lẽo, Trí Nghiên cảm thấy không vui, hoàn toàn quên mất, thực ra là do nàng tự mình nhảy vào.
Làn nước lạnh lẽo nhiễm vào người lạnh buốt, Trí Nghiên ngơ ngác tựa ở bên cạnh thùng gỗ, nghĩ vì sao mình phải qua đây. Từ sau khi nhìn thấy cảnh giao phối ngày hôm nay, trong lòng nàng vẫn muốn cùng Ân Tĩnh làm chuyện như vậy. Vừa rồi nàng nằm lỳ ở trên giường nghỉ ngơi, trong óc đều là hình ảnh cơ thể của Dịch Tâm và Úc Trần Hoan quấn vào nhau.
Hiện tại Trí Nghiên đã không còn xa lạ với cơ thể của loài người, thậm chí là hiểu rất rõ, nàng nhìn thân thể của chính mình vô số lần, có thể dễ dàng thay hình ảnh của Úc Trần Hoan thành mình, nhưng chưa nhìn qua Ân Tĩnh, nên cũng không cách nào thay được. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên nổi lên ý nghĩ tắm chung, nàng nghĩ vị đạo trên người Ân Tĩnh thơm như vậy, cơ thể nhất định là cũng đẹp mắt.
Chỉ tiếc, Trí Nghiên tính toán thật hay, lại không nghĩ rằng Ân Tĩnh sẽ cự tuyệt nàng. Sự bất mãn ở trong lòng khiến cho Trí Nghiên hừ nhẹ vài tiếng, trong bụng nghĩ Ân Tĩnh quá đáng ghét. Rõ ràng là cái tên ni cô trọc lóc đó, thịt mềm không có lớn như mình, bản thân cũng đã muốn giao phối với nàng tắm chung với nàng, nàng lại còn cự tuyệt.
Nhiều nguyên nhân đặt chung vào một chỗ, Trí Nghiên lập tức bỏ qua ý nghĩ tắm chung với Ân Tĩnh, mà là cúi đầu nhìn thịt mềm trước ngực của mình, bởi vì vẫn còn ngâm mình trong nước lạnh, nên đầu mút của thịt mềm vô cùng cứng rắn, Trí Nghiên lấy tay chạm nhẹ một cái, liền cảm giác toàn thân đều tê dại, loại cảm giác này giống như lúc thấy hai cái giống cái giao phối với nhau ban sáng.
Nhớ tới lúc đó Dịch Tâm dùng sức nhào nặn thịt mềm của Úc Trần Hoan, bóp đến mức thay đổi hình dạng, Trí Nghiên liền học theo động tác đó tự xoa cho mình, nhưng xoa tới xoa lui, đúng là cảm thấy không có thoải mái như lúc Ân Tĩnh sờ vào ngay cái hôm giúp mình mặc quần áo. Trí Nghiên dừng động tác lại, rũ đầu nghiêm túc thưởng thức thân thể của chính mình.
Um, quả thực tốt hơn Ân Tĩnh nhiều, mình bự hơn nàng nhiều như vậy, cần gì phải xem của nàng chứ? Ân Tĩnh không tắm chung với mình, nhất định là sợ mình chê thịt mềm của nàng nhỏ. Trong lúc vô tình, Trí Nghiên nhìn thân thể của chính mình mà bảnh chọe. Ân Tĩnh cầm nước nóng trở về, liền thấy một màn này.
Mắt thấy Trí Nghiên đang cúi đầu nhìn thân thể của chính mình mà cười, tay cầm nước nóng của Ân Tĩnh khẽ run lên, nàng nhìn khí trời bên ngoài, nghĩ đến mùa đông sắp qua, lập tức vào xuân. Có lẽ, con yêu xà kia thật sự là rất muốn giao phối đi. Trí Nghiên nghe được tiếng bước chân của Ân Tĩnh, thấy nàng đi mà quay lại, Trí Nghiên ghé vào thùng gỗ nhìn nàng, cười rất đắc ý, lộ ra vẻ mặt phù phiếm quyến rũ, vươn hai cánh tay dài nhỏ ngọc ngà về phía nàng.
"Ni cô ngươi hối hận rồi sao? Muốn quay lại tắm với ta hở?"
"Ta chỉ là đi lấy chút nước nóng đem về cho ngươi, làm khó ngươi ở trong nước lạnh còn có thể ngâm lâu như vậy."
Ân Tĩnh vừa nói ra lời này, Trí Nghiên liền trợn to mắt nhìn nước nóng trong tay nàng, ngực đã cực kỳ hận Ân Tĩnh. Con lừa trọc ni cô, sớm đã có nước nóng còn không cho nàng dùng, hại nàng ngâm nước lạnh lâu như vậy, đông chết nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro