chương 138
Mây đen che kín bầu trời Ngự thú môn, chậm rãi làm cho mọi thứ xung quanh dần tối xuống, mọi người nhìn mấy vị khách không lành bay lơ lửng trên bầu trời, đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Nghĩ cũng biết, đám yêu quái này đến đây vào ngay lúc này, nhất định là có ý đồ đen tối. Chợt, tên yêu quái ở giữa bỗng nhiên nâng tay lên, chỉ về một vị trí ở trong thính phòng. Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về nơi đó, mà thái dương của Trí Nghiên và Trí Hiền đã toát ra mồ hôi, bởi vì nơi ấy, chính là vị trí của Ân Tĩnh, người đang đứng ở sau lưng các nàng.
"Chư vị, linh lực thể và thánh linh đàm hoa, chúng ta đều nhận." Tên yêu quái ấy thấp giọng nói, âm thanh truyền khắp thánh linh đàn, cùng lúc đó, một trận cuồng phong cuốn tới, quả nhiên quét sạch thuật dịch dung của Ân Tĩnh và Trí Nghiên, thậm chí là của Trí Hiền. Mắt thấy một nhóm yêu quái hướng thẳng về phía thánh linh đàm hoa, một nhóm còn lại thì bay thẳng về phía các nàng, Trí Hiền vội vàng rút cự kiếm ra, ngăn cản mấy thanh đoản kiếm đang bay tới trước mặt.
"Con rắn nhỏ, mang Ân Tỉnh đi đi, ta và Tố Nghiên đi lấy hoa quỳnh." Trí Hiền ra quyết định, Trí Nghiên cũng biết đó là biện pháp tốt nhất, nàng vội vàng ôm chặt Ân Tĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất trong cả cuộc đời nàng, bay thẳng ra thánh linh đàn. Thấy các nàng đi xa, Trí Hiền và Tố Nghiên liếc nhìn lẫn nhau, hai người đều biết đám người này khó đối phó, không đề cập tới bọn người tu đạo, chỉ cần là yêu thôi đã đủ phiền phức rồi.
"Trí Hiền, đây là thời điểm dùng chút bản lĩnh thật sự." Tố Nghiên nằm ở trên bả vai của nàng, vừa cười vừa nói, lời vừa ra, thì toàn thân của nàng liền hiện lên ánh vàng chói mắt, bỗng nhiên nhảy lên, biến thành một con rồng vàng to lớn. Luồng long khí mạnh mẽ ấy khiến cho toàn bộ tế đàn lay động kịch liệt, kết giới vốn đã xuất hiện vết nứt theo đó cũng hoàn toàn vỡ tan. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở xung quanh, Trí Hiền bất đắc dĩ thở dài. Hoá ra bản lĩnh thật sự. . . chính là để lộ chân thân a. . .
"Nghiên nhi, Trí Hiền bọn họ có sao không?" Ân Tĩnh được Trí Nghiên mang theo, rất nhanh chạy khỏi thánh linh đàn, nhưng trong lòng nàng luôn luôn có loại dự cảm bất an.
"Ừ, nơi đó cứ giao cho các nàng, có Tố Nghiên thì sẽ không có việc gì. Ngược lại là chúng ta, có mấy tên bám theo ở phía sau, Tĩnh Tĩnh, lát nữa ta giữ chân bọn họ, ngươi nhanh chóng rời đi, quay về Nhạc yêu cốc."
"Nói cái gì vậy, làm sao ta có thể bỏ lại ngươi một mình mà chạy mất." Thấy Trí Nghiên lại muốn để cho mình rời đi trước, Ân Tĩnh nhíu mày, đúng lúc này, Trí Nghiên lảo đảo một cái, chợt ngã xuống mặt đất. Ân Tĩnh được nàng che chở, cũng không có gì trở ngại, nhưng thật ra nét mặt của Trí Nghiên lại cực kỳ thống khổ, không đơn giản giống như là bị té ngã.
"Tiếc thật, hụt rồi." Đúng lúc này, năm tên yêu quái mặc hắc bào, dần dần từ phía sau đi tới, bọn họ mặc trường bào màu đen tương tự như Hắc Tiều và Hắc Quỷ, chỉ có điều bên trên áo choàng còn có thêm một ít hoa văn màu đỏ sậm, toàn bộ gương mặt của bọn họ đều được mặt nạ che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt, trong đó bao hàm sát khí cùng vẻ trêu tức.
Ân Tĩnh nghe thấy lời đó, vội vàng xem xét cơ thể của Trí Nghiên, liền phát hiện trên đùi của nàng đã xuất hiện một cái xiềng xích bén nhọn, nó xuyên qua cổ chân của nàng, còn một đầu khác thì lại nằm ở trên tay của tên yêu quái dẫn đầu.
"Các ngươi muốn làm cái gì." Ân Tĩnh ôm chặc Trí Nghiên, bởi vì quá mức khẩn trương, chô nên tay nàng không tự chủ mà phát run, phản ứng như thế không có tránh được ánh mắt của Trí Nghiên.
"Muốn làm cái gì? Chúng ta đã nói rồi, thánh linh đàm hoa, thánh linh thể, bất quá bây giờ còn có thêm một nhiệm vụ."
Tên yêu quái cầm đầu nói, bỗng nhiên giật giật tay, trực tiếp kéo Trí Nghiên sang đó, tốc độ nhanh đến mức Ân Tĩnh căn bản không kịp phản ứng. Mặc dù cổ chân đau đớn dữ dội, nhưng Trí Nghiên cũng không phải là người dễ ăn hiếp. Nàng trực tiếp biến thành thân rắn, cơ thể to lớn giãy khỏi cái xiềng xích, rống lên một tiếng thét chói tai.
Ân Tĩnh biết bây giờ mình vẫn chưa giúp được gì, chỉ có thể lui ra phía sau, siết chặc vạt áo nhìn Trí Nghiên chiến đấu với đám yêu quái này. Nàng biết mấy ngày nay Ngôn nhi đã mạnh lên rất nhiều, thế nhưng đạo hạnh của bọn yêu quái này rõ ràng là cao hơn nàng nhiều lắm. Ân Tĩnhcũng không biết một kẻ vốn không biết gì về yêu quái như mình làm thế nào để đưa ra cái kết luận như thế, chẳng qua là nàng cảm thấy, những người này rõ ràng là đang trêu chọc Trí Nghiên, giống như một tên thợ săn đang nhìn con mồi giãy dụa vậy.
Ân Tĩnh không có phát hiện ánh mắt của mình tỏa ra ánh sáng, nàng ngơ ngác nhìn Trí Nghiên bị bọn họ đả thương, cơ thể đã xuất hiện vô số dấu vết. Ân Tĩnh cảm giác mình hẳn là nên phẫn nộ, hẳn là nên khổ sở, lại càng hẳn là nên liều lĩnh xông lên, cho dù là chết chung một chỗ với Nguyễn Khanh Ngôn cũng được, nhưng bây giờ nàng lại cứng đờ, giống như cơ thể không phải là của mình, căn bản không nhúc nhích được.
Quá yếu, ngự mệnh tháp cũng tốt, chợ yêu quái cũng được, Ân Tĩnh vẫn luôn biết, mình và Trí Nghiên quá yếu. Các nàng không có gì cả, lại là một sự tồn tại rất nhỏ bé. Cho nên bọn họ mới dễ bị tổn thương, đón nhận những cơn thống khổ mà các nàng không nên đón nhận. Nếu con người có nguồn gốc tội lỗi, thì nhỏ bé vô năng chính là sự trừng phạt. Như mình, như Trí Nghiên, làm gì có giá trị tồn tại.
"Đã như vậy, thì ngươi cứ biến mất đi." Lúc này, một giọng nói vang lên ở trong đầu Ân Tĩnh, nàng chỉ cảm thấy đường nhìn mơ hồ, Trí Nghiên bị bọn yêu quái này dẫm nát dưới chân, tiếng cười chói tai của bọn chúng rất rõ ràng, nhưng cũng không hơn cái âm thanh đang lẩn quẩn ở trong óc. Nàng đang nói cái gì? Mình nên biến mất? Thế nhưng biến mất, thì chẳng phải là cái gì cũng sẽ không có sao?
"Nhỏ yếu thì không nên tồn tại, sự tồn tại của ngươi không có bất kỳ lợi ích gì." Thanh âm ở trong đầu lại tiếp tục mở miệng, Ân Tĩnh nghe xong, có chút si ngốc cười. Nàng cũng biết mình vô dụng, thế nhưng, người này là ai vậy, dựa vào cái gì mà nói mình như thế.
"Ta không phải là giống loài thấp hèn như con người, cho dù ngươi giãy dụa, ta cũng sẽ chiếm lấy."
"Tĩnh Tĩnh. . . Ngươi làm sao vậy. . ." Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh bỗng nhiên đi tới, trực giác nói cho nàng biết, giờ phút này Ân Tĩnh rất xa lạ, cái loại cảm giác này, tựa như ngày đó đối phó với Hắc Tiều Hắc Quỷ vậy. Thấy Ân Tĩnh qua đây, bọn yêu quái này thậm chí không thèm liếc nhìn nàng một cái, thấy mình bị bỏ qua, Ân Tĩnh cũng không buồn bực, mà là hơi hơi nâng tay lên, năm ngón mở ra, rồi từ từ khép lại.
Ngay sau đó, mấy con yêu quái kia trong chớp mắt liền hóa thành tro tàn, thậm chí ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có để lại. Trí Nghiên không nghĩ tới thế cục sẽ nghịch chuyển nhanh như vậy, nàng ngẩng đầu, nhìn Ân Tĩnh. Nàng biết, trước mặt mặc dù là cơ thể của Ân Tĩnh, nhưng linh hồn lại không phải là người mà mình quen thuộc.
"Tại sao ngươi lại muốn chiếm lấy cơ thể của Tĩnh Tĩnh, nếu như ngươi muốn sống lại, thì có thể đi tìm người khác, tại sao lại phải chọn trúng nàng." Trí Nghiên ôm vùng bụng đang chảy máu, nhẹ giọng hỏi. Nhưng đối phương không có ý định trả lời nàng, mà là từ trên cao nhìn xuống nàng, vươn tay. Nếu như là bình thường, Trí Nghiên tuyệt đối sẽ không chống cự những sự đụng chạm của Ân Tĩnh, nhưng lúc này đây, nàng lại vội vàng lui về phía sau.
Nàng cảm giác được sát ý, dù cho cái tên Ân Tĩnh này tận lực che giấu, nhưng luồng sát ý này quá nặng, căn bản muốn giấu cũng giấu không được. Trí Nghiên không nghĩ tới cái tên được gọi là thần thánh này lại muốn giết chết mình, dù sao vừa rồi nàng cũng thay mình giải quyết bọn yêu quái kia, Trí Nghiên gần như cho rằng nàng là tới giúp một tay, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ nàng chỉ muốn tàn sát mà thôi.
"Thứ thấp hèn nhỏ bé, không hề có giá trị tồn tại." Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên, thấp giọng nói. Thấy nàng từng bước tới gần mình, Trí Nghiên không ngừng lui về phía sau, nhưng vết thương trên đùi khiến cho nàng hoạt động rất khó khăn, mà trong chốc lát, Ân Tĩnh đã đi tới trước mặt nàng, nắm cổ đặt nàng lên trên cây.
"Ngươi muốn giết ta. . ." Trí Nghiên chật vật nói, nàng hé miệng thở phì phò, vừa thống khổ lại vừa cam chịu mà nhìn Ân Tĩnh. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình lại bị Ân Tĩnh bóp cổ, dù cho linh hồn của cổ thân thể này cũng không phải là người mà mình quen biết, nhưng trong lòng vẫn là khó chịu vạn phần. Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn chiếm lấy cơ thể của Ân Tĩnh, lại dựa vào cái gì mà dùng thân thể của nàng, làm ra những việc sẽ làm nàng khó chịu.
"Bản tôn không thích ánh mắt ngươi nhìn ta." Ân Tĩnh bỗng nhiên mở miệng, khi lời vừa ra, tay trái của nàng bỗng nhiên mò vào trong bụng của Trí Nghiên, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó. Cơ thể bị xuyên thấu, một ít nội tạng ở bên trong cũng bị bàn tay của Ân Tĩnh khuấy thành một đoàn. Trí Nghiên đau đớn nức nở, khóe miệng của nàng tràn ra máu tươi, chảy lên trên tay của Ân Tĩnh. Nàng há miệng thở hổn hển, dự định dùng phương pháp này để giảm bớt sự đau đớn, nhưng tay của Ân Tĩnh vẫn khuấy tới khuấy lui bên trong cơ thể nàng, không lưu tình chút xíu nào.
Trí Nghiên đoán có thể đối phương đang tìm long châu, tuy rằng không rõ tại sao Ân Tĩnh lại muốn tìm thứ đó, thế nhưng nàng quyết không thể giao nó cho Ân Tĩnh của lúc này. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên cố sức giơ tay lên, ngưng tụ một đoàn pháp lực, ném về phía đầu của Ân Tĩnh. Nhưng một động tác rõ ràng như vậy, người nọ đã sớm nhìn ra. Trí Nghiên chỉ cảm thấy có một lá chắn ngăn cách mình, đừng nói là chạm vào Ân Tĩnh, ngay cả cơ thể của chính mình muốn cử động một cái cũng khó.
Bàn tay của Ân Tĩnh lục lọi bên trong cơ thể của Trí Nghiên, tìm hồi lâu, mới mò được viên long châu nóng hổi kia. Nàng mang một nụ cười có chút tà mị, không chút lưu tình lấy long châu ra khỏi cơ thể của Trí Nghiên. Nhìn máu tươi ở trên tay, nàng nhíu mày, dụng công làm vết máu trên người tản đi. Mà Trí Nghiên lúc này đã xụi lơ ngồi dưới đất, tựa như một con rối rách nát.
Lúc nãy chiến đấu với mấy tên yêu quái kia đã tiêu hao không ít linh lực, hiện tại bị thương, mà long châu cũng bị cướp đi. Vết thương quá lớn ở trên bụng không thể tự lành, máu theo đó mà chảy xuôi xuống, nhiễm đỏ cả mặt đất. Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh, nàng cố tìm kiếm Ân Tĩnh, thế nhưng. . . trên người của người ở trước mặt, nàng chỉ tìm thấy sự xa lạ.
"Trả nàng lại cho ta. . . Ngươi. . . Ngươi dựa vào cái gì mà chiếm lấy thân thể của nàng, ra . . cút ra khỏi thân thể nàng." Trí Nghiên chật vật giơ tay lên, nắm lấy vạt áo của Ân Tĩnh. Nghe nàng nói lời này, Ân Tĩnh cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi giơ tay lên.
"Là ai nên trả lại cho ai, sợ là ngươi vẫn chưa biết rõ. Bất quá, ngươi đã không còn cơ hội để biết."
Trí Nghiên nhìn bàn tay của Ân Tĩnh hạ xuống, vào giờ khắc này, nàng suy nghĩ rất nhiều thứ, thậm chí nghĩ đến chuyện nếu mình đột nhiên biến mất, thì sau khi Ân Tĩnh khôi phục lại nên làm cái gì bây giờ. Nếu như nàng cứ như vậy mà biến mất, Ân Tĩnh có thể tìm mình khắp mọi nơi, lãng phí quãng đời còn lại hay không? Nói vậy, mình thực sự là quá kém.
"Ân Tĩnh, ngươi đang làm cái gì." Trí Hiền và Tố Nghiên không nghĩ tới các nàng mới vừa chạy đến, liền thấy Ân Tĩnh ra đòn chí mạng với Trí Nghiên, các nàng liền đoán được giờ phút này Ân Tĩnh cũng không phải là nàng của mọi ngày. Tố Nghiên cau mày, vừa rồi nàng đã tiêu hao quá nhiều linh lực, lúc này không thể dùng nữa. Nhưng mà, cho dù mình đang ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ là cũng đánh không lại Ân Tĩnh của hiện tại.
Trí Hiền nháy mắt với Tố Nghiên, người nọ hiểu ý, vội vàng tiến lên ôm Trí Nghiên mang đi, còn Trí Hiền thì đã giơ kiếm hướng thẳng về phía Ân Tĩnh. Thấy sự phối hợp của hai nàng, Ân Tĩnh không sao cả nhíu mày, nàng đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi một kiếm của Trí Hiền chém tới, trong cái khoảnh khắc cự kiếm hạ xuống, liền giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm kia. Đồng thời giơ cánh tay rảnh rỗi lên, phất một cái tựa như đang phủi bụi.
Trí Hiền chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, cơn đau kịch liệt từ bốn phương tám hướng truyền đến, mắt thấy từ vai đến phần eo đã xuất hiện một vết máu to lớn, nàng mở to hai mắt, không nghĩ tới Ân Tĩnh có thể tay không tiếp được một nhát của mình, vả lại. . . linh lực của nàng đã cường đại đến mức, có thể tay không cắt vào cơ thể của mình, không cần binh khí gì cả. Mình không phải là đối thủ của nàng, cho dù có hơn một trăm người như nàng, cũng sẽ dễ dàng bị Ân Tĩnh giờ phút này tiêu diệt.
"Loại người vô năng." Ân Tĩnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trí Hiền, thấp giọng nói, giơ tay lên liền muốn bỏ xuống một kích cuối cùng, đúng lúc này, một đốm lửa nóng rực cực lớn từ trên không trung hạ xuống, tốc độ kia mắt thường không thể nhìn thấy, hoàn toàn không để cho Ân Tĩnh kịp phản ứng. Cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ trên cánh tay truyền đến, Ân Tĩnh nhìn cánh tay phải đã bị đốt cháy gần hết, không chút do dự chém bỏ.
Trí Nghiên nhìn thấy động tác của nàng, yêu thương vô cùng, trong nháy mắt lại nôn ra một ngụm máu tươi. Nàng thực sự hận chết cái vị thần đang chiếm lấy cơ thể của Ân Tĩnh, dựa vào cái gì mà đối xử với cơ thể của Ân Tĩnh như thế. Chỉ có điều, Ân Tĩnh hiện không rảnh để ý tới ánh mắt oán niệm của Trí Nghiên, chỉ là bất động thanh sắc nhìn cô gái vừa xuất hiện trên không trung.
Nàng mặc váy dài màu vàng, đôi chân trần trắng như tuyết nhẹ nhàng đạp giữa không trung. Quanh thân thể nàng là lửa thần hoàng mà người thừa kế đặc biệt trong phượng hoàng tộc sở hữu, bởi vì nàng đến, cho nên nhiệt độ ở xung quanh chợt lên cao, giống như là bị tầng tầng lửa nóng vây quanh vậy. Ân Tĩnh nhìn Hiếu Mẫn, mà Hiếu Mẫn cũng đang nhìn nàng, cả hai đều mang vẻ mặt khinh thường đối phương.
"Chỉ là phượng hoàng tộc, mà muốn nhúng tay vào chuyện của bản tôn?"
"Ta chẳng biết ngươi là ai, nhưng yêu quái bị ngươi gây thương tích có chiến ước với ta, đương nhiên ta sẽ bảo vệ nàng đến ngày hẹn đấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro