chương 135
Trí Nghiên có nằm mơ cũng không hề nghĩ tới sẽ có một ngày, Ân Tĩnh biết dùng cái giọng điệu và thái độ như vậy để nói chuyện với mình, nàng hơi sửng sốt, nhưng không buông tay Ân Tĩnh ra, mà ngược lại càng nắm chặc hơn. Nàng mặc kệ hiện tại trong thân thể của Ân Tĩnh chính là thần thánh phương nào, nàng chỉ biết, đối phương chiếm lấy cơ thể của Ân Tĩnh, bất luận nói cái gì thì nàng cũng phải tìm Ân Tĩnh trở về.
"Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao muốn ở trong thân thể của Ân Tĩnh, trả nàng lại cho ta." Viền mắt của Trí Nghiên có chút đỏ lên, không phải là do khó chịu, mà là lo lắng cùng phẫn nộ, thấy nàng không những không buông mình ra mà còn buông lời chống đối, sắc mặt của Ân Tĩnh trầm xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trí Nghiên, một luồng sức mạnh không thể cãi lại khiến cho Trí Nghiên buông tay ra. Mặc dù nàng cố gắng chống lại cái lực đạo ấy, nhưng tay nàng lại giống như là biến thành người khác, tự thoát khỏi người Ân Tĩnh, hạ xuống bên người mình.
Mắt thấy Ân Tĩnh giơ tay lên, hướng lên trên mặt mình, vẫn còn chưa chạm đến, nhưng phần cảm giác xa lạ lạnh như băng đã quấn quanh toàn thân. Trí Nghiên biết, Ân Tĩnh của giờ phút này căn bản không phải là Ân Tĩnh mà mình biết, Tĩnh Tĩnh của nàng sẽ không bảo nàng thấp hèn, lại càng không dùng cái loại ánh mắt xem thường và cao cao tại thượng này nhìn bất kỳ kẻ nào.
"Con rắn nhỏ, mau tránh ra." Có lẽ Trí Hiền và Trí Nghiên không nhìn ra, nhưng Nhiễm Huân lại rất rõ ràng, chiêu này của Ân Tĩnh, căn bản là muốn giải quyết Trí Nghiên giống như Hắc Tiều và Hắc Quỷ lúc nãy. Tố Nghiên cũng không biết rõ hiện tại trong cơ thể của Ân Tĩnh rốt cuộc là ai, thế nhưng. . . cho dù là thần, tùy ý làm bậy lại cuồng vọng tự đại như vậy, thậm chí là tùy ý tàn sát, thì thay vì nói là thần, chẳng thà nói giống như là ma.
"Tĩnh Tĩnh, ngươi đang ở đâu, ngươi mau tỉnh lại." Trí Nghiên không có né tránh, cũng không có biện pháp né tránh, mắt thấy tay của Ân Tĩnh sẽ sờ lên mặt mình, nàng nhẹ giọng nói, đôi mắt gắt gao nhìn vào hai mắt của Ân Tĩnh. Thấy ánh mắt đó, cơ thể của Ân Tĩnh bỗng nhiên cứng đờ, nàng chỉ cảm thấy đường nhìn tối sầm, liền hôn mê.
Khi Ân Tĩnh té xỉu, nguồn lực áp bách mạnh mẽ ở xung quanh cũng tan biến không còn. Trí Hiền ôm Tố Nghiên, cùng đi đến bên cạnh Trí Nghiên, chỉ thấy nàng hai mắt đỏ bừng ôm lấy Ân Tĩnh, dáng vẻ sắp khóc lên.
"Con rắn nhỏ, ngươi. . ." Trí Hiền không biết nên nói cái gì cho phải, cảm giác bị người yêu nói thành thứ thấp hèn, nàng là người hiểu rõ nhất, ngay cả mình cũng sẽ khó chịu một trận, huống chi là Trí Nghiên.
"Không có việc gì, ta biết đó không phải là lời Tĩnh Tĩnh muốn nói, ta chỉ là rất lo lắng về tình huống của nàng. Trí Hiền, trong cơ thể nàng, rốt cuộc là ai?"
Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, lực đạo rất lớn, thấy nàng ôm Ân Tĩnh, hật chặc, giống như là sợ lúc nào nàng cũng có thể rời đi, Trí Hiền có thể cảm giác được lực đạo của nàng lớn đến nỗi cánh tay đều đang phát run, nàng vỗ vỗ lên vai Trí Nghiên, ý bảo nàng thả lỏng một chút, ai biết cái vỗ nhẹ này, lại làm cho Trí Nghiên tràn ra một đống máu tươi, ngay cả cái lỗ tai cũng nhuộm màu đỏ.
"Con rắn nhỏ, ngươi bị thương?" Trí Hiền nhíu mày nhìn cơ thể của Trí Nghiên, vết thương lúc trước của nàng đã sớm được chữa khỏi, hơn nữa ngoại thương cũng không đến mức sẽ ói ra máu, chắc là Trí Nghiên bị nội thương nhưng lại không nói.
"Trí Hiền, thương của nàng không phải là do Hắc Tiều Hắc Quỷ tạo thành, chắc là do trận uy áp vừa rồi."
Tố Nghiên nói, nhíu mày liếc nhìn Ân Tĩnh đang hôn mê, trên gương mặt non nớt lộ ra biểu tình cực kỳ ngưng trọng. Nàng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần này, tuy rằng không có tổn thất gì cả, nhưng lại chọc phải phiền toái lớn. Lúc đầu nàng và Trí Hiền cũng chỉ suy đoán thần lực trong cơ thể của Ân Tĩnh không an phận, chứ không nghĩ rằng sự thực lại đúng như các nàng đoán.
Thần lực trong cơ thể của Ân Tĩnh, cũng không phải là loại sức mạnh thông thường, mà nó còn tồn năng lực của chủ cũ, cũng chính là thần thức được lưu lại. Thần thức chỉ dẫn thần lực lựa chọn linh lực thể thích hợp nhất là Ân Tĩnh, rồi thừa dịp ý chí của nàng suy yếu liền xâm chiếm thân thể của nàng. Tuy rằng không biết hiện tại Ân Tĩnh hôn mê là vì sao, sau khi tỉnh lại thì sẽ thế nào, nhưng thần lực này sớm muộn gì cũng là một phiền phức.
Vừa rồi chỉ dựa vào uy áp, cũng đủ làm cho mình và Trí Hiền không thể động đậy, mà Trí Nghiên lo lắng cho Ân Tĩnh, cố cử động cơ thể, lại bị nội thương. Vừa rồi nàng đứng gần Ân Tĩnh đến như vậy, hơn phân nửa là lục phủ ngũ tạng đều bị uy áp tàn phá, hiện tại chúng phát tán cùng lúc, nên mới nghiêm trọng như thế này.
"Không có việc gì, ăn chút đan dược thì tốt rồi." Thấy Trí Hiền và Tố Nghiên đều mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ân Tĩnh, Trí Nghiên vội vàng nói. Thực ra vừa rồi nàng cũng không biết mình làm như thế nào để đứng dậy đi tới bên người Ân Tĩnh, nàng chỉ là biết mình tuyệt đối không thể để cho Ân Tĩnh bỏ đi, dựa vào cơn bốc đồng liền đi tới. Kết quả bây giờ mới phát hiện trong cơ thể giống như là bị nghiền nát, đau chết nàng.
"Các ngươi thế nào? Có sao không? Ta nghe đệ tử truyền âm nói có yêu quái đột kích, liền vội vàng chạy về." Lúc này, Lạc Lai mới từ bên ngoài gấp gáp trở về. Hắn không nghĩ tới mình chỉ mới đi ra ngoài chốc lát, thì lại có yêu quái sang đây tập kích. Đệ tử trong môn phái tử thương không nhiều lắm, nhưng Dư Lương là người bị thương nặng nhất, loại sự tình này phát sinh ngay trước ngày tổ chức thánh linh hội, rõ ràng không phải là chuyện gì tốt.
"Yêu đã bị diệt trừ, Lạc Lai, ngươi cần phải tìm một chỗ yên lặng cho chúng ta." Trí Hiền thấp giọng nói, Lạc Lai liếc nhìn Ân Tĩnh đang hôn mê và Trí Nghiên, gật đầu nói được. Trải qua một phen lăn qua lăn lại này, cho dù là yêu cũng sẽ sức cùng lực kiệt. Sau khi giúp Trí Nghiên đỡ Ân Tĩnh về giường, Trí Nghiên lại không để cho Trí Nghiên cùng Tố Nghiên bước đi.
"Các ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc Tĩnh Tĩnh bị gì hay không." Trí Nghiên chỉ biết và quan tâm tới chuyện của Ân Tĩnh, về phần thần lực gì đó, cho tới bây giờ đều không phải là phạm vi mà nàng nghiên cứu.
"Con rắn nhỏ, ta biết ngươi quan tâm Ân Tĩnh, nhưng chuyện này, chúng ta cũng không rõ lắm. Ta và Tố Nghiên chỉ biết, phần thần lực kia không an phận, có thể nó không chỉ đơn giản là thần lực, mà còn bảo lưu cả thần thức. Về phần lai lịch của vị thần này là gì, hay nàng có thật sự là chính thần hay không, chúng ta cũng không biết."
"Vậy. . . Nếu như Ân Tĩnh tỉnh lại, không còn là nàng, thì phải làm gì bây giờ?" Trí Nghiên mặc kệ cái vị thần kia làm sao, nàng chỉ muốn biết Ân Tĩnh sẽ không có việc gì.
"Nếu như nàng tỉnh lại không còn là nàng, ngươi nhớ kỹ không thể làm tiếp những việc mang tính khiêu khích, nhanh chóng cách nàng càng xa càng tốt. Ngươi cũng biết rõ, lúc nàng không phải là Ân Tĩnh, sẽ làm cái gì với ngươi."
Trí Hiền ý vị thâm trường nhìn Trí Nghiên, nếu như vừa rồi Ân Tĩnh không té xỉu, thì lấy tu vi của Trí Nghiên, Ân Tĩnh chỉ dùng một kích cũng đủ để xóa sạch nàng. Ân Tĩnh mất đi ý thức hiển nhiên sẽ không lưu tình với Trí Nghiên, cái này cũng là chuyện khó giải quyết nhất.
"Ta hiểu, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta chăm sóc cho nàng." Trí Nghiên cúi đầu nói, Trí Hiền còn muốn nói gì đó, nhưng Tố Nghiên đã kiềm vai nàng, ý bảo nàng dừng lại. Các nàng ra khỏi phòng, Trí Hiền không hiểu tại sao Tố Nghiên lại muốn mang mình rời khỏi, nàng lo lắng Trí Nghiên một mình ở lại bên người Ân Tĩnh, nếu như xảy ra chuyện gì. . .
"Trí Hiền, con rắn nhỏ sẽ không ngu xuẩn đến mức dâng mình, ngươi cũng cho nàng chút thời gian thư giản, vừa rồi nàng đã muốn khóc lên, nếu ngươi tiếp tục ở lại đó, nàng sẽ càng thêm khó chịu."
"Ta hiểu rồi." Trí Hiền bất đắc dĩ nói, trong lúc nhất thời đúng là không biết mình có nên tiếp tục bế quan hay không. Nàng chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi, nhưng với tình hình hiện tại, nàng căn bản không có biện pháp an tâm.
"Tố Nghiên, ta luôn cảm thấy, dường như sắp có chuyện lớn xảy ra."
"Đúng vậy, cuộc chiến giữa Thần và Ma lần trước đã trôi qua lâu lắm rồi. Nhưng hiện tại lại cho ta cái cảm giác, dường như có phiền toái rất lớn đã sinh sôi."
"Bất luận thế giới này ra sao, ta chỉ quan tâm đến nàng." Trí Hiền nắm cự kiếm trong tay, trong mắt hiện lên hình bóng của Hiếu Mẫn, Tố Nghiên gật đầu, sao nàng lại không nếm được cái tư vị chỉ vì người nọ mà sống đâu.
Trí Hiền và Tố Nghiên đi rồi, lúc này Trí Nghiên mới khó chịu ho khan, nàng ôm phần bụng đang phát đau nằm lên giường, nhẹ nhàng nằm cạnh Ân Tĩnh. Ân Tĩnh ngủ rất sâu, lúc này mới là nàng mà mình quen thuộc. Dịu dàng lại yếu đuối, yên lặng, sẽ không làm người khác tổn thương, cũng sẽ không hung dữ nói với mình những lời như vậy.
Nhìn thế này, viền mắt của Trí Nghiên lại ửng hồng, trước đây nàng nhịn được, nhưng lúc này thì tuyệt đối không thể nhịn. Nàng cũng biết mình rất vô dụng, vì mấy chuyện này mà có thể khóc nhè. Thế nhưng không có một ai biết nàng sợ hãi đến mức nào, trong giây phút ấy, nàng thật sự có loại cảm giác Ân Tĩnh sẽ bỏ đi, hơn nữa cũng sẽ không quay lại. Cho nên nàng mới liều mạng chạy tới túm lấy Ân Tĩnh, bắt lấy cơ hội cuối cùng của nàng.
Trí Nghiên cũng không phải là đứa ngốc, chí ít bản năng sinh tồn cũng làm cho nàng hiểu, vừa rồi Ân Tĩnh có bao nhiêu nguy hiểm. Thế nhưng nàng vẫn liều lĩnh đi tới, nàng không thể trơ mắt nhìn cái vị thần không rõ lai lịch kia mang cơ thể Ân Tĩnh đi.
"Tĩnh Tĩnh, đáp ứng ta, nhất định phải trở về có được hay không? Ta sẽ không thả ngươi đi, bất kể nàng là thần thánh phương nào, thì ngươi cũng sẽ không thua có đúng hay không? Ngươi đã nói, muốn làm Hàm Ân Tĩnh của ta." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh thật chặc, vùi đầu vào trong cổ của nàng, nước mắt lạnh lẽo cũng theo đó mà lan tràn ra.
Ân Tĩnh cũng không phải là hoàn toàn hôn mê, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy lời Trí Nghiên nói, nhưng ánh mắt lại không thể nào mở ra được. Ân Tĩnh không biết mình đã làm ra chuyện vô liêm sỉ gì để cho Nghiên nhi phải khổ sở như vậy, nàng chỉ nhớ rõ mình bị yêu quái đả thương, dường như sẽ chết. Không lẽ là mình đã chết đi, cho nên Nghiên nhi mới khóc đến khổ sở như vậy?
Nhưng mà cảm giác sau khi chết chính là thế này sao? Vì sao còn có thể nghe được nhiều âm thanh như vậy, cảm nhận được nhiệt độ của nước mắt cơ chứ? Ân Tĩnh không rõ, lại cảm giác trong đầu có rất nhiều hình ảnh hiện lên. Mới đầu là một mảnh đen kịt, ngay sau đó, từng điểm sáng màu vàng lóe lên, khắp nơi đều là màu vàng, tựa hồ như là tình cảnh lúc mình ở trong ngự mệnh tháp.
Thảm vàng, tường vàng, còn có bọn yêu ma bị nhốt trong lồng giam ở trong tháp. Nhưng hình ảnh đó đột ngột bị cắt ngang, chuyển tới một cảnh tượng khác, khắp nơi đều là mây mù màu trắng, xung quanh tràn đầy yêu quái có hình thù kỳ lạ, mà mình dường như cũng là một tên trong đám yêu quái ấy. Hình như chúng nó đang đuổi theo cái gì đó, đang truy đánh một con rắn rất nhỏ. Con rắn kia có đầu màu trắng, cơ thể lại màu đen, rất giống với Trí Nghiên, hoặc là nói, dường như nó chính là nàng.
Ân Tĩnh không rõ tại sao mình có thể dùng góc độ này nhìn thấy quá khứ của Trí Nghiên, nhưng giữa lúc nàng muốn nhìn thêm một ít, thì hình ảnh lại biến thành một mảnh trắng xóa, khắp nơi đều là tuyết, chồng chất núi tuyết, hoa tuyết tựa như là lông ngỗng, thế giới ở trước mắt từ từ bị tuyết bao trùm, một tầng lại một tầng, đem mình đắp lại. Ân Tĩnh không ngừng đưa tay muốn đẩy những lớp tuyết này ra, nàng dùng sức gạt, dùng sức muốn đứng lên. Ngay khi đường nhìn sau cùng sắp bị vùi lấp, nàng chợt ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Trí Nghiên bị mình hù dọa.
"Tĩnh Tĩnh, là ngươi phải không, ngươi đã trở về." Ân Tĩnh chưa kịp nói cái gì, thì Trí Nghiên đã trước một bước ôm lấy nàng. Ân Tĩnh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, thực sự giống như trong mộng bị tuyết chôn vùi, nàng cứng ngắc giật giật cánh tay, ôm lấy Trí Nghiên. Nàng không rõ vì sao Trí Nghiên lại nói mình đã trở về, rõ ràng là mình không có rời đi, thế nhưng nghe tới tiếng khóc Trí Nghiên, Ân Tĩnh lại cảm thấy lòng mình đang phát đau.
"Nghên nhi, ta đã trở về, đừng khóc."
------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro