chương 126
Quay trở lại Nhạc yêu cốc, Trí Nghiên là người thoải mái nhất, dù sao nàng và Ân Tĩnh không có tách ra, mà thứ nàng mong muốn nhất cũng cầm về được. Mới vừa đến Nhạc yêu cốc, nàng liền không kịp chờ đợi nói Tố Nghiên giúp nàng giải trừ phong ấn, Tố Nghiên biết nàng nóng ruột, chỉ sai người báo cho Bá Hải biết các nàng đã trở về, liền đi qua căn nhà gỗ nho nhỏ của Trí Nghiên. Trước đây chỗ này chỉ có một con rắn Trí Nghiên sinh sống, cho nên lúc nào trong phòng cũng rối tung, cái gì cũng ném loạn xạ, mà nay có thêm Ân Tĩnh, lại ngăn nắp hơn rất nhiều.
"Con rắn nhỏ, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta biết ngươi nóng lòng muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng tu luyện tuyệt đối không thể nóng vội. Sau khi ngươi ăn long châu thì ổn định nó trước, sau đó chầm chậm luyện hóa nó." Nhiễm Huân ngồi ở trong phòng, trầm mặt dặn dò, Trí Nghiên nghe xong lời của nàng, gật đầu. Thấy nàng đồng ý, lúc này Tố Nghiên mới lấy máu tà ma ra, mở nắp hộp.
Máu tà ma vốn là máu của ma quỷ sau khi vào tà, mặc dù chỉ là huyết mạch, nhưng cũng được lây nhiễm loại tà khí cực kỳ mạnh mẽ. Lúc nắp hộp vừa mới mở ra, một cổ tà khí màu đen sẫm liền lan ra toàn bộ gian nhà. Nhìn giọt máu đỏ đen bên trong chiếc hộp, Tố Nghiên chậm rãi nâng nó lên, rồi lại lấy linh lực chuyển nó lên bên trên nắp phong ấn long châu.
Thần và ma vốn là hai loài đối nghịch nhau, hôm nay lại có thêm máu của gia tộc chém yêu, thì càng làm cho hai cực tách biệt. Hai vật chính tà đối nghịch chạm vào nhau, vầng trán của Tố Nghiên chảy ra một ít mồ hôi, ngay cả Ân Tĩnh cũng có thể cảm giác được không khí chung quanh đều ngưng trọng vài phần. Chợt, từng tiếng va chạm chói tai truyền ra, giống như là hai cây đao ma sát vào nhau, không ngừng chém giết đây đó. Khi một tiếng rên tựa như tiếng mèo kêu được phát ra, thì phong ấn trân cái hộp kia rốt cuộc cũng bị phá, huyết chú màu đỏ tiêu tan từng chút một, theo sau đó, chính là dải ánh sáng vàng tràn ngập cả căn phòng.
Long tộc và phượng tộc giống nhau, đều là hậu duệ của thần tộc, và long châu chính là thứ tụ tập phần lớn năng lượng của long tộc. Khi phong ấn được cởi bỏ, viên châu màu vàng kim an an ổn ổn mà nằm ở trong đó, tuy rằng không lớn như trong tưởng tượng, nhưng lại phát ra ánh sáng chói chang, khiến cho người ta vừa nhìn liền có loại cảm giác chói mắt. Trí Nghiên ngơ ngác nhìn cái hạt châu nho nhỏ đang phát sáng kia, nghĩ đến lúc trước mình ngốc nghếch ăn vào, nhưng lại không biết cách luyện hóa, bây giờ trằn trọc lại có được, cũng không biết là trúng mục tiêu đã định trước hay là cơ duyên xảo hợp.
"Con rắn nhỏ, ngươi ăn vào trước đi, rồi thử luyện hóa một phần nhỏ, nguồn năng lượng này đối với ngươi mà nói là quá mức cường đại, nếu ngươi muốn một ngụm liền nuốt vào toàn bộ thì tuyệt đối không có khả năng."
"Nga, ta phải bế quan mấy ngày, Tĩnh Tĩnh, ngươi có nhớ ta hay không?" Trí Nghiên cầm long châu, ngẩng đầu nhìn về phía Ân Tĩnh. Thật ra là nàng đang lo lắng mình bế quan thì sẽ không có ai chăm sóc cho Ân Tĩnh, tựa như nhìn ra phiền muộn của nàng, Trí Hiền vẫn ở một bên không lên tiếng đã đứng dậy vỗ vỗ lên bả vai của nàng.
"Ngươi yên tâm, Ân Tĩnh là người của ngươi, chúng ta có thể bạc đãi nàng hay sao? Mấy ngày ngươi bế quan, ta có thể chỉ cho nàng một ít pháp thuật."
"Ừm, vậy ngươi nhất định phải giúp ta chăm sóc cho Tĩnh Tỉnh thật tốt." Trí Nghiên nói xong, lại quay đầu nhìn lại Ân Tĩnh, thấy nàng dường như có chuyện muốn nói riêng với Ân Tĩnh, Tố Nghiên và Trí Hiền thức thời lui ra ngoài.
"Nghiên nhi, ngươi vẫn chưa yên tâm về ta sao?" Ân Tĩnh tâm tư thông thấu, Trí Nghiên có thể xem thấu nàng, thì nàng tự nhiên cũng có thể nhìn hiểu Trí Nghiên.
Ừ, ta lo lắng cho ngươi, lo lắng rất nhiều. Tĩnh Tĩnh, tuy rằng mặt ngoài ngươi chưa nói, nhưng ta biết, trong lòng ngươi cũng nóng nảy. So với ta, ngươi mới càng phải an tâm chớ nóng, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, ngươi đừng vội, so với trở nên mạnh mẽ, ta càng hy vọng ngươi thật vui vẻ."
Nghe xong lời nói này của Trí Nghiên, Ân Tĩnh gật đầu, lòng lại ấm áp lạ thường. Nàng đã sớm biết Trí Nghiên quá hiểu mình, cho dù nàng ra vẻ cái gì cũng không biết, nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ mình như lòng bàn tay. Ân Tĩnh nhịn không được ôm chặc lấy Trí Nghiên, nhẹ nhàng hôn lên trên trán của nàng. Trước kia mình không muốn không cầu, cái gì cũng không muốn tranh giành, nhưng bây giờ, nàng đã tìm được người mà đời này mình rất muốn có được, mọi thứ về Trí Nghiên, nàng đều phải tranh.
"Nghiên nhi, ngươi nhanh ăn đi, ngươi xuất quan sớm, thì chúng ta có thể sớm gặp mặt."
"Không, ta luyện hóa ngay trong phòng, buổi tối Tĩnh Tĩnh trở về cũng có thể thấy ta."
"Nhưng ta sợ sẽ quấy rối ngươi, ta. . ."
"Không sao, ta sẽ bày kết giới, Tĩnh Tĩnh sẽ không quấy rối ta."
Nói chuyện với Trí Nghiên xong, Ân Tĩnh cũng lui ra khỏi gian phòng, nàng bay xuống dưới ngôi nhà gỗ, pháp thuật này là do Trí Nghiên dạy cho nàng, nói nàng chỉ cần dùng linh lực xóa đi trọng lượng của cơ thể, là có thể làm được. Ban đầu Ân Tĩnh còn sợ, nhưng hiện tại lại làm cực kỳ thuần thục. Thấy động tác của nàng, Trí Hiền hơi hơi sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy Ân Tĩnh rõ ràng không có một chút xíu pháp thuật căn bản nào, nhưng cái màn bay bổng này, hình như có phần học quá nhanh, hơn nữa tư thế cũng hoàn toàn không giống với cái tên nhân loại bình thường cái gì cũng không biết trước đây.
"Trí Hiền cô nương, Tố Nghiên cô nương, mấy ngày nay đã mang tới cho các ngươi không ít phiền phức, Ân Tĩnh ở đây cám ơn." Đến lúc này, rốt cuộc Ân Tĩnh cũng có cơ hội nói riêng với hai người bọn họ vài câu, từ đoạn thời gian ở ngự mệnh tháp, mình và Trí Nghiên vẫn luôn được Trí Hiền hỗ trợ, hôm nay tới Nhạc yêu cốc lại có Tố Nghiên một mực vì các nàng giải quyết không ít phiền phức, Ân Tĩnh tất nhiên là áy náy. Thấy nàng còn cố ý nói lời cảm tạ, Trí Hiền lắc đầu, mang nàng đi đến căn chòi nghỉ mát bên bờ hồ.
"Ân Tĩnh, ngươi đã ở cạnh con rắn nhỏ, thì chính là người của Nhạc yêu cốc. Chúng ta coi ngươi là người nhà, ngươi không cần cám ơn gì cả, nếu thật sự muốn cảm tạ, thì hãy đối xử tốt với cái con rắn ngu xuẩn kia nhiều một chút."
"Cái này thì ta làm được." Đối xử thật tốt với Trí Nghiên đã là thói quen của Ân Tĩnh, mặc dù không ai nói với nàng, thì nhất định nàng cũng sẽ làm.
"Ừ, về phần tu luyện của ngươi, ta mới vừa bàn với Tố Nghiên, ta là yêu tu đạo, ta dạy pháp thuật cho ngươi tất nhiên là thích hợp nhất. Nhưng mà ngươi cũng biết, ta còn có một cuộc tỷ thí với Mẫn nhi vào ba tháng sau, có lẽ mỗi ngày ta đều phải bế quan một khoảng thời gian. Đây là một ít pháp thuật nhập môn cơ bản, nhất định ngươi có thể hiểu, cứ lấy về tu luyện trước, nếu gặp phải chỗ không hiểu, tới hỏi ta và Tố Nghiên là được."
Trí Hiền nói, giao một quyển sách nhỏ cho Ân Tĩnh, Ân Tĩnh đưa hai tay tiếp nhận, nhìn một phen liền biết đây là Trí Hiền đặc biệt viết cho mình, ngực không khỏi có thêm nhiều cảm kích. Nghĩ đến tình cảm mà nàng dành cho Hiếu Mẫn, còn có sự chênh lệch giữa thân phận của các nàng. Ân Tĩnh nghĩ nếu Trí Hiền muốn ở cạnh Hiếu Mẫn, thì trên lưng còn mang nhiều thứ hơn chính mình rất nhiều, vậy mà ở Trần Duyên tự mình lại còn tưởng rằng Trí Nghiên và Trí Hiền là cái loại quan hệ đó, có lẽ cũng có vài phần buồn cười.
"Về phần thánh linh đàm hoa, ta đã hỏi lão Bá, hắn nói khoảng một tháng sau thánh linh hội sẽ được cử hành, Cổ Lạc tiên tung cũng được mời, ta sẽ cùng đi với các ngươi. Nghe nói ngươi và Bạch Mi của Cổ Lạc tiên tung, gây ra sóng gió không nhỏ." Tố Nghiên nói, liếc nhìn Trí Hiền, người nọ cũng có chút bất đắc dĩ. Ban đầu ở ngự mệnh tháp, vết thương mà nàng chịu chính là do Bạch Mi tạo ra, tuy rằng sự tình là do Trí Nghiên gây ra, nhưng mà mục tiêu của Bạch Mi, đại khái chính là muốn diệt trừ mình nhân tiện trừ luôn Trí Nghiên.
"Đối phó với những người đó, cũng không cần sợ đầu sợ đuôi, chỉ có điều Bạch Mi quả thực không quá đơn giản." Trí Hiền nói, sờ sờ lồng ngực của mình, vũ khí cấp cao của Cổ Lạc tiên tung quả thật lợi hại, cho dù là mình cũng không có biện pháp lành lại thật nhanh. Lần này đến ngự thú môn, nhất định sẽ là một trận chiến gian khổ. Mặc dù có Tố Nghiên hỗ trợ, thế nhưng. . . Trí Hiền liếc nhìn Tố Nghiên, nàng biết cơ thể của Tố Nghiên cũng có nhiều bất tiện, bằng không thì sẽ không thường xuyên hóa thành một đứa bé, cũng không phải là do nàng không thích mặc quần áo mới như vậy, mà là do thân thể của nàng, căn bản không đủ để cho nàng thời khắc bảo trì trạng thái hình người, nhưng lại không thể hóa lại nguyên hình, nên cũng chỉ có thể hóa thành một đứa trẻ để tiết kiệm linh lực.
"Chuẩn bị vẹn toàn thì tốt, Ân Tĩnh, ngươi đi tu luyện đi." Tố Nghiên nói với Ân Tĩnh, người nọ gật đầu, lại quay về căn phòng bên trên cây đại thụ. Ở trong đó, Trí Nghiên đã uống long châu, bắt đầu ngồi thiền luyện hóa. Nhìn tầng ánh sáng màu vàng kim quanh quẩn quanh người nàng, Ân Tĩnh cười yếu ớt, cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, tỉ mỉ nghiên cứu sách pháp thuật.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên tay ấm áp, cúi đầu nhìn lại, liền thấy tay của Trí Nghiên đúng là chẳng biết từ khi nào đã nắm lấy tay mình. Linh lực của long châu làm ấm cho thân thể của mình, Ân Tĩnh bất đắc dĩ cười, nắm lấy tay của Trí Nghiên.
"Ngươi thấy thế nào?" Thấy Ân Tĩnh đã đi, Tố Nghiên hạ thấp giọng hỏi Trí Hiền. Thấy nàng tách Ân Tĩnh ra chỉ chừa lại mình, Trí Hiền liền biết là Tố Nghiên cũng đã nhìn ra mánh khóe.
"Tuy rằng vẫn chưa xác định, thế nhưng thật sự có chút thay đổi. Từ nhỏ Ân Tĩnh đã xuất gia ở trong Trần Duyên tự, tính cách của nàng đã sớm thành định tính. Nhưng những lời nàng nói ở chợ yêu quái, căn bản không giống như những gì nàng sẽ nói."
Lần thứ hai nhớ lại cảnh tượng trong phòng đấu giá, Trí Hiền cau mày. Các nàng đều không phải là thánh nhân, lúc đó cũng không có nghĩa vụ phải cứu cái người nửa linh thể kia tìm phiền toái cho mình. Thế nhưng, nếu đổi lại là Tố Nghiên, Trí Hiền hay thậm chí là Trí Nghiên nói ra câu đó thì đều rất là bình thường, duy chỉ có do Ân Tĩnhvnói ra, là tuyệt đối không bình thường. Ân Tĩnh là người, lại còn là người xuất gia, với nàng mà nói tính mạng của con người cũng được coi trọng, nhưng lúc đó lại nói như vậy. Tuy rằng đó là sự lựa chọn chính xác nhất, nhưng hiển nhiên không phù hợp với tính cách của Ân Tĩnh.
"Ngươi là nói, thần lực kia đã bắt đầu ăn mòn ý thức của nàng?" Trí Hiền thấp giọng nói, nếu như là thật, thì đây gần như có thể coi là phiền toái lớn nhất của các nàng hiện nay.
"Vẫn chưa biết, mà chúng ta cũng không rõ thần lực đó rốt cuộc là cái gì. Nếu như nói, đó thật sự là thần lực mà giới thượng thần lưu lại, ngươi nghĩ, tình huống gì sẽ làm cho một vị thần lưu lại loại đồ vật như thế này? Nhất định là khi hắn sắp chết. Nếu hắn lưu lại, chính là để chừa lại một đường lui. Ngươi đã nói hôm đó ở ngự mệnh tháp, thần lực tự chọn Ân Tĩnh một người bình thường nhất, cách làm như vậy, không khác gì lựa chọn một cái lọ."
"Thế nhưng, tại sao phải lựa chọn Ân Tĩnh, tuy rằng Ân Tĩnh dễ điều khiển, nhưng cuối cùng vẫn là thân thể của nhân loại."
"Không, Ân Tĩnh là linh lực thể thuần khiết, ngươi cũng thấy máu của nàng không giống với loại bình thường. So với tên nửa linh thể kia, linh lực thuần khiết có thể chịu tải linh lực một cách đầy đủ hơn. Nếu thần lực thật sự có ý thức, ta rất sợ một ngày nào đó, thần lực sẽ chiếm đoạt hết ý thức của Ân Tĩnh, rồi hoàn toàn chiếm lấy thân thể của nàng mà sống lại."
"Như thế. . ." Tố Nghiên nói đến đây, thì dừng một chút, mà lời kế tiếp của nàng, đã sớm được miêu tả sinh động.
"Nếu toàn bộ ý thức của Ân Tĩnh bị nuốt hết, thì nàng sẽ không còn là Ân Tĩnh, mà là hoàn toàn biến thành người khác. Đến lúc đó muốn tìm lại Ân Tĩnh, sẽ là chuyện khó khăn nhất."
"Không thể để cho chuyện này xảy ra." Hai bên thái dương của Trí Hiền chảy ra mồ hôi, càng nghĩ lại càng cảm thấy sự tình sẽ phát triển như vậy. Nghĩ đến Ân Tĩnh sẽ không còn tồn tại, sẽ bị một thứ xa lạ cắn nuốt, đến lúc đó Trí Nghiên nên làm cái gì bây giờ? Làm sao nàng có thể tiếp nhận chuyện mất đi Ân Tĩnh.
"Nói chung, yên lặng theo dõi diễn biến trước đã, nếu có một ngày, Ân Tĩnh thật sự có dấu hiệu bị chiếm đoạt. . . có lẽ chỉ có thể nghĩ cách lấy thần lực ra khỏi người nàng."
--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro