chương 112
Trí Nghiên vất vả lắm mới dỗ dành được Ân Tĩnh, cũng không phải là thực sự có ý định không ăn đồ đạc của Trí Hiền, mà ngược lại là lấy được thức ăn lại cười hì hì cầm đến đưa cho Ân Tĩnh. Thấy dáng vẻ cố ý lấy lòng của nàng, Trí Hiền bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng vốn không có quá nhiều hứng thú với thức ăn của nhân loại, mang theo bên mình, chẳng qua là bởi vì năm đó Hiếu Mẫn nhìn chúng hơi lâu.
Nghĩ đến chuyện này, Trí Hiền móc ra một bình rượu từ từ uống cạn, trong đầu, trong ngực, đều là cái gương mặt cao cao tại thượng kia, cùng với tấm lưng lúc nào cũng luôn thẳng tắp của nàng. Trí Hiền đã từng nghĩ huyết thống và vân vân đều không quan trọng, bất luận là người hay là yêu, nếu cố gắng vượt qua, thì đều có thể vươn tới đỉnh cao. Nhưng cái quan điểm này, kể từ sau khi gặp được Hiếu Mẫn, liền bị phá vỡ.
Nàng là nữ vương có huyết thống thuần khiết nhất của phượng hoàng thần tộc, hiện là nữ nhi mà nữ vương thương yêu nhất. Từ lúc sinh ra, đã kế thừa lửa thần hoàng của phượng hoàng thần tộc, thần thể thuần túy, linh lực mạnh mẽ đến mức làm cho lòng người run rẩy, còn có một dung nhan vô cùng tinh xảo, cùng một phong thái trời sinh. Mọi thứ của Hiếu Mẫn khiến cho Trí Hiền đố kị, thế nhưng ngược lại với đố kị, nàng nghĩ không phải là chạy trốn, mà là muốn đến gần cái người đối với mình mà nói là thập phần xa xôi kia.
Trí Hiền nhớ kỹ lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng là ở Qua Mộc đại hội, khi đó Hiếu Mẫn chỉ là một con phượng hoàng vừa ra đời không quá trăm năm, nhưng đã có phong thái không giận tự uy. Lửa thần hoàng quanh quẩn ở bên người nàng, bất luận là lão tiền bối của giới tu đạo hay là yêu quái một vạn năm, nhìn thấy nàng đều sẽ một mực cung kính, thậm chí còn cúi đầu xưng thần.
Trí Hiền đứng ở xa xa nhìn nàng, tầm mắt không có cách nào rời khỏi người nàng, thấy Hiếu Mẫn cảm nhận được ánh mắt của mình nhìn sang, Trí Hiền vội vàng cúi đầu, làm bộ hí hoáy thức ăn, lấy mấy cái bánh ngọt thường hay mua được để ở trong nhẫn tùy hành ra. Trí Hiền có thể cảm giác được ánh mắt của Hiếu Mẫn vẫn dừng ở chỗ này, nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái gương mặt tuy rằng non nớt nhưng lại nghiêm túc kia hơi hơi bình tĩnh, một đôi mắt màu lửa đỏ nhìn chằm chằm vào đống bánh ngọt ở trên bàn của mình, lộ vẻ tức giận.
Trí Hiền không hiểu mình chọc nàng cái gì, nhưng cũng bởi vì cái nhìn này, đã làm cho nàng rơi vào vực sâu vạn trượng, đi lên trên con đường không thể quay đầu lại. Nàng muốn theo đuổi nàng, muốn đứng ở bên cạnh nàng cùng nàng đi song song, càng muốn ôm lấy nàng, có nàng, dù cho bị lửa của nàng tổn thương cũng sẽ không chối từ.
"Trí Hiền cô nương, ngươi không thoải mái sao?"
Trí Hiền mãi mê đắm chìm trong hồi ức, hoàn toàn không có phát hiện Ân Tĩnh đã đi tới bên cạnh nàng. Thấy nàng có chút bận tâm nhìn mình, Trí Hiền lắc đầu. Ân Tĩnh là người có tâm tư tinh tế nhất mà nàng từng gặp qua, mặc dù các nàng chưa quen thuộc lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra bản thân bất thường. Người như vậy rất dịu dàng, nhưng cũng dễ quan tâm về người khác quá mức, từ đó lạc mất bản thân.
"Ta không sao, con rắn nhỏ đâu?" Trí Hiền liếc nhìn, thấy Trí Nghiên không có ở đây, hiếu kỳ nói.
"Nàng vừa mới nói đã quên mua đồ mang về Nhạc yêu cốc, liền vội vả chạy đi, sợ là muốn mua vài thứ cho các yêu quái ở trong đó." Ân Tĩnh cũng không tính bỏ đi, mà là ngồi xuống bên cạnh Trí Hiền, thấy nàng tò mò quan sát cả người mình, Trí Hiền dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, đưa tay biến ra mấy chiếc nhẫn được giấu kín.
"Ngươi muốn hỏi ta, làm thế nào để có thể cất giữ được nhiều thức ăn?" Trí Hiền chỉ biết, Ân Tĩnh đặc biệt lưu ý những chuyện liên quan đến Trí Nghiên, vừa rồi nàng thấy mình cho Trí Nghiên nhiều thức ăn như thế, tự nhiên cũng muốn làm chuyện giống như vậy.
"Ừ, nếu có thể, Trí Hiền cô nương chỉ cho ta biết được không." Ân Tỉnh tò mò nhìn ba chiếc nhẫn bỗng nhiên xuất hiện ở trên tay của Trí Hiền, không hiểu nói.
"Thực ra cũng không phải là ảo thuật gì đâu, chỉ là mua được mấy chiếc nhẫn tùy hành mà thôi, đây là thứ mà phần lớn yêu quái và người tu đạo sẽ mua, có thể bỏ rất nhiều vật vào đây rồi mang theo bên mình, cũng có thể làm cho nó biến mất. Ở chợ yêu quái có rất nhiều, ngươi đã cần, thì ta tặng cho ngươi, ngươi có thể tùy ý sử dụng." Trí Hiền nói, đem một chiếc nhẫn tùy hành đưa cho Ân Tĩnh, thấy nàng vô tư cho mình, Ân Tĩnh cũng không từ chối, đưa tay tiếp nhận, đeo ở trên tay trái.
"Cám ơn Trí Hiền cô nương." Ân Tĩnh nói lời cảm tạ, cúi đầu nghiên cứu chiếc nhẫn, nàng vừa tưởng tượng có thể thấy được những thứ ở bên trong, thì trước mắt liền lập tức sáng ngời, đúng là thật sự thấy được các vật ở trong đó. Ngoại trừ một cái bàn và giường, thì toàn bộ căn phòng đều chất đầy các loại thức ăn, chả trách Trí Hiền có thể tùy ý lấy ra nhiều đồ như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ, thức ăn ở bên trong sẽ không hư thối.
"Trước đây ngươi có dùng qua nhẫn tùy hành rồi sao?" Thấy Ân Tĩnh không cần mình dạy mà đã biết cách làm sao dùng nhẫn tùy hành, Trí Hiền có chút kinh ngạc. Đầu tiên, muốn vận dụng nhẫn tùy hành thì cần phải có một lượng linh lực nhất định, nếu là người thường hoàn toàn không có một chút linh lực thì căn bản sẽ không có cách nào thúc giục nó. Nàng vốn tưởng rằng Ân Tĩnh có thần vật thì sẽ có chút linh lực, mình chỉ cần dạy nàng sử dụng như thế nào là được, nhưng thủ pháp thuần thục của Ân Tĩnh, không giống như là chưa từng dùng qua.
"Ta cũng không rõ lắm, rõ ràng là ta chưa hề thấy qua, nhưng trong đầu lại có cái cảm giác hẳn là dùng như thế." Ân Tĩnh khẽ cau mày, khó hiểu nhìn lên tay của mình, thấy dáng vẻ của nàng, sắc mặt của Trí Hiền hơi hơi trầm xuống. Nàng biết Ân Tĩnh như thế này chắc là do thần vật ở trong cơ thể gây ra ảnh hưởng, cho nên có thể nó sẽ bóp méo ký ức của nàng.
Tình huống như vầy trước mắt có thể nói là tốt, thế nhưng. . . nếu quả thật giống như lời những người đó nói, thần vật là lực lượng mà trước khi chết vị thần kia lưu lại, hắn không thể nào không lưu lại đường lui cho mình, nếu cái thần vật này là một cơ hội để hắn sống lại, thì cái ý định chọn Ân Tĩnh là tấm lá chắn, có lẽ cũng không như đơn giản như trong tưởng tượng. Chỉ sợ là hắn muốn đoạt lấy thân thể này, mượn cơ hội sống lại.
"Ân Tĩnh, nếu tiếp tục phát sinh chuyện giống như vậy, ngươi nhất định phải nói với ta."
"Ừ, ta biết." Ân Tĩnh gật đầu, các nàng nói xong, liền thấy Trí Nghiên cười hì hì ôm một đống đồ quay về. Nàng đem tất cả đồ đạc bỏ vào người Trí Hiền để cho nàng giữ, sau khi biết Trí Hiền cho Ân Tĩnh nhẫn tùy hành, bất mãn mím môi.
"Trí Hiền, lúc trước ta nói ngươi cho ta một cái ngươi cũng không cho, không nghĩ tới lần này lại hào phóng như vậy, bất quá ngươi cho Ân Tĩnh, thì có cho ta hay không cũng không sao cả." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, tìm được thời cơ liền cọ tới cọ lui trên người của nàng, nhìn cái dáng vẻ tùy thời liền có thể động dục của nàng, Trí Hiền vỗ vai Ân Tĩnh, Ân Tĩnh nhìn nàng, bày tỏ lý giải.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta dùng pháp lực bay qua ngọn núi này, trực tiếp quay về Nhạc yêu cốc đi."
"Ừ, ta cũng muốn nhanh nhanh nhìn thấy bọn họ." Trí Nghiên phụ họa, lập tức ôm lấy Ân Tĩnh, bay lên. Lần này tốc độ của nàng và Trí Hiền còn nhanh hơn trước rất nhiều, Ân Tĩnh chỉ thấy các nàng đứng ở trên đỉnh của một ngọn núi, ngay sau đó Trí Hiền cầm cái gì đó, tình cảnh tiếp theo liền giống như là một màn ảo thuật. Ân Tĩnh chỉ thấy một cánh cửa phát sáng màu trắng, sau đó cơ thể giống như là bị hút vào bên trong. Mà cái thế giới này, và thế giới ở bên ngoài có thể nói là hai nơi hoàn toàn khác biệt.
Tuy rằng nàng đã sớm nghe Trí Nghiên nói qua vô số lần Nhạc yêu cốc rất là tốt, nhưng hôm nay tận mắt thấy được, vẫn còn để cho nàng càng thêm hoảng sợ. Cửa vào sơn cốc là một bãi cỏ xanh biếc, thác nước cao vót trôi nổi ở giữa không trung, dòng nước vô cùng trong suốt từ trên bầu trời chảy thẳng xuống. Còn cách một khoảng thật xa là đã có thể thấy được phòng ốc ở trong cốc, chính giữa có một cái cây thật lớn, cao chừng vài trăm thước, cành to mà cũng rất rắn chắc, dường như ở trên đó có treo thứ gì đấy, nhưng bởi vì cách quá xa, cho nên Ân Tĩnh cũng không dám xác định là cái gì.
Các nàng vừa mới bước vào không lâu, thì rất nhanh đã có yêu quái men theo khí tức qua đây, ban đầu là một ít yêu quái có ngoại hình là trẻ em, còn có những cụ già cao tuổi, còn lại đa số đều là nam nữ trẻ tuổi có ngoại hình cực kỳ tuấn mỹ.
"Con rắn nhỏ, ngươi chết ở chỗ nào rồi? Đi lâu như vậy cũng không có trở về." Giữa lúc Ân Tĩnh dời đường nhìn vào những tên yêu quái không khác người là bao này, thì một giọng nói non nớt vang lên ở bên chân, Ân Tĩnh cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một cô bé để mông trần đang nằm ở bên chân của Trí Nghiên, Ân Tĩnh nghĩ thầm đây là con cái nhà ai mà ngay cả quần áo cũng không thèm mặc, liền thấy Trí Nghiên đem một đống đồ mua được đưa hết cho đứa bé kia.
"Tố Nghiên sao ngươi chưa mặc quần áo mà đã chạy nhông nhông ngoài đường rồi? Cố ý biến thành con nít, còn không bằng biến ra chân thân đi, như vậy cũng không cần mặc quần áo a." Trí Nghiên như thấy chuyện lạ, còn nói một cách vô cùng nghiêm túc. Nghe xong lời của nàng, Ân Tĩnh liền biết, cái gọi là con nít hẳn không phải là con nít thực sự, mà là vì yêu không muốn mặc quần áo mới cố ý biến thành trẻ con.
"Không thú vị, rõ ràng là yêu, còn học theo con người mặc quần áo làm cái gì, nhưng mà ngươi nha, trước đây cũng không có thích mặc quần áo, bây giờ lại mặc bộ đồ rực rỡ thế này. Nửa năm qua ngươi đã đi đâu? Nếu ngươi vẫn còn chưa trở lại, thì suýt nữa ta đã nghĩ rằng ngươi bị người ta ăn mất." Tố Nghiên bất mãn dùng cái chân nhỏ đá đá Trí Nghiên, đây dường như cũng là vấn đề mà những tên yêu quái khác muốn hỏi, trong lúc nhất thời, đều nhìn về phía nàng.
Thấy bọn họ nhìn mình, bỗng nhiên Trí Nghiên lui ra phía sau vài bước, cầm tay của Ân Tĩnh thật chặc."Mọi người, nửa năm qua ta không có trở về, là vì ở cùng với nàng, nàng gọi là Hàm Ân Tĩnh, là người, cũng là người yêu của ta. Ta và nàng đã giao phối, sau này cũng chỉ giao phối với nàng, chỉ sinh trứng cho nàng."
Trí Nghiên nói cực kỳ nghiêm túc, mà nàng nói xong, đám yêu quái có bề ngoài xuất chúng đang trò chuyện rất vui vẻ với Trí Hiền cũng ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trí Nghiên.
Bầu không khí an tĩnh mà quỷ dị lan tràn ra chung quanh, nhận thấy đám yêu quái này dời đường nhìn lên người mình, Ân Tĩnh lần đầu tiên có loại cảm giác khẩn trương như thế này. Nàng biết Trí Nghiên coi tất cả mọi người ở nơi này là người nhà, mà mình qua đây, chính là có ý ra mắt phụ huynh. Ân Tĩnh sợ thân phận là người của mình bị bọn họ ghét bỏ, quả nhiên, Tố Nghiên nghe xong lời nói này, chợt biến thành một cô gái trưởng thành.
Vẻ ngoài của nàng nhìn qua chừng hai mươi, mái tóc dài màu đen xõa tung rũ xuống trên lưng, đôi mắt hoa đào lúc này có chút nghiêm túc nhìn mình, nếu không phải là toàn thân nàng không một mảnh vải, thì Ân Tĩnh nhiều ít sẽ bị khí thế của nàng hù dọa.
"Con rắn nhỏ, ngươi thật sự quyết định ở bên cạnh nàng? Nàng hẳn là một người thường không có linh lực, nếu nàng chết đi thì ngươi làm sao bây giờ?" Tố Nghiên mở miệng, bởi vì ngoại hình thay đổi, cho nên giọng nói cũng không giống nhau, nghe xong lời chất vấn của nàng, Trí Nghiên cầm tay của Ân Tĩnh thật chặt.
"Ta đã chọn nàng, ta sẽ giúp nàng tu luyện pháp thuật, trì hoãn tuổi thọ, nàng có thể sống bao lâu, chúng ta liền ở bên nhau bấy lâu. Nếu nàng chết, ta cũng sẽ đi tìm kiếp sau của nàng."
Giọng nói của Trí Nghiên không lớn, nhưng lại rất vang dội, con ngươi màu vàng của nàng lóe sáng, hướng tất cả yêu quái chứng minh điều nàng nói không chỉ là nói mà thôi, nàng đã nghiêm túc cân nhắc qua chuyện này. Lòng bàn tay của Ân Tĩnh ra mồ hôi, nhưng không có trốn tránh bất kỳ một đường nhìn nào của đám yêu quái. Thấy dáng vẻ của các nàng, đám yêu quái này sửng sốt một hồi, rồi sau đó Tố Nghiên bật cười, bọn họ cũng ha hả cười theo.
"Đó đó, có nghe được chưa? Cuối cùng con rắn nhỏ cũng đã giao phối, ta còn tưởng rằng cả đời này nàng không tìm được người để giao phối chung."
"Đúng vậy, nàng ngu xuẩn như thế, mà lại thật sự có người muốn nàng a, rất thảm rất thảm, Ân Tĩnh cô nương rất thảm."
"Thế nhưng con rắn nhỏ còn muốn sinh trứng kia kìa, nàng ngu xuẩn như thế, trứng sinh ra nhất định cũng rất ngốc."
Đám yêu quái bắt đầu thảo luận, nội dung đều chỉ nói xấu Trí Nghiên, thấy tình huống bỗng nhiên biến thành như vậy, Ân Tĩnh ngơ ngác không phản ứng kịp, mà Trí Nghiên thì bị tức đến nỗi nghẹn đỏ mặt, cái gì gọi là mình ngu xuẩn như thế, cho nên trứng sinh ra nhất định cũng rất ngốc a. Nàng vẫn chưa có sinh nha, mấy cái tên chết tiệt này dựa vào cái gì liền nói sẽ ngu xuẩn a, hơn nữa. . . mình một chút cũng không ngu xuẩn!
"Các ngươi thật quá đáng, ta mới vừa trở về đã ở ngay trước mặt Tĩnh Tĩnh nói ta như vậy."
"Có gì đâu, đều là người nhà, không ngại."
"Giải tán giải tán, ta còn đan dược chưa có làm xong đây."
"Đi thôi, ta cũng phải quay về đi ngủ."
Đám yêu nói xong liền rời đi, Tố Nghiên trực tiếp biến thành em bé, bắt đầu ăn thức ăn Trí Nghiên cho nàng. Ân Tĩnh thấy bọn họ phải đi, có chút không thể tin nhìn về phía Trí Nghiên."Nghiên nhi, bọn họ đã đồng ý chúng ta ở bên nhau rồi sao?" Ân Tĩnh không nghĩ tới quá trình được chấp nhận lại đơn giản như vậy, có lẽ nàng vẫn luôn hiểu lầm đám yêu quái này, bọn họ dường như không có bài xích chuyện mình là một con người, thậm chí biết rất rõ ràng nàng là linh lực vật thể, nhưng không có ai nói một chữ nào.
"Tĩnh Tĩnh, bọn họ đều là người nhà của ta, từ hôm nay trở đi, cũng là của ngươi."
-----------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro