Chương 262
Huyền Thương Quân sắc mặt âm trầm như tro bụi.
“Uy” - Năm ngón tay Trào Phong quét qua trước mắt Huyền Thương Quân: “Ngươi thất thần làm gì? Người đã đi xa rồi”.
Thanh Quỳ đứng bên cạnh Trào Phong, cố nhịn cười nói: “Bây giờ quân thượng đuổi theo vẫn còn kịp”.
Trào Phong lại không lương thiện như vậy, hắn cầm tay Thanh Quỳ, lắc đầu cảm thán: “Đuổi theo cũng vô dụng. Dù sao. . . . . .” Hắn cao thấp đánh giá Huyền Thương quân, một mặt lành lạnh, “Hiện tại quân thượng cũng mua không nổi thứ pháp bảo như Đại Đạo Đồng Bi”.
Hắn rắc muối lên vết thương của người khác, cũng coi như khá vui vẻ. Huyền Thương quân lại lạnh lùng nhìn qua hắn một cái, vung tay áo, rời đi thật nhanh.
“Thật đúng là đi rồi?” Trào Phong dõi theo bóng dáng hắn, nhìn hồi lâu, giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: “Kiên cường!”
Nói xong, hắn cuối xuống ôm lấy Thanh Quỳ đang ngồi: "Chúng ta cũng đi thôi."
Thanh Quỳ kinh hô một tiếng, vội lấy tay đánh hắn: “Mau buông ta xuống, để người khác nhìn thấy thật thất lễ!”.
Trào Phong ha ha cười: “Người khác nhìn thấy cũng chỉ ngưỡng mộ bổn tọa thật có diễm phúc”.
Huyền Thương quân rời đi hồi lâu, vẫn đợi cho phía sau không còn động tĩnh, hắn rốt cuộc dừng chân lại.
Yêu tộc ban đêm, trăng sáng trên cao, đất trắng trải rộng. Hoa và cây lay động lá cành, trông như những cái bóng đang vẫy tay, hết sức quỷ mỵ. Huyền Thương quân thoáng nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, hắn lặng lẽ đi trở về.
Đế Lam Tuyệt đương nhiên là ở tại chính điện, lúc này, trong chính điện đèn đuốc sáng trưng.
Đế Lam Tuyệt lấy cây sáo ra khỏi hộp, nói: “Ta đã nhờ người xem qua, nó được mài thành từ xương cốt của một vị Ma tộc …. Là trân phẩm được lưu truyền từ sau cuộc chiến Thần Ma đó. Lần trước Thần Ma đại chiến, vì muốn tranh đoạt mảnh nhỏ Bàn Cổ phủ, rất nhiều tướng sĩ Ma tộc đã chết trận, cho nên không thể đoán được rốt cuộc cái này là xương của ai.”
Dạ Đàm không quan tâm xương cốt này thuộc về ai, nàng đem cây sáo nắm ở trong tay, nói: "Chuyện nó làm từ xương cốt của ai, giờ là việc của ta!"
Đế Lam Tuyệt cười đến ôn nhu mà sủng nịch: "Đương nhiên."
Dạ Đàm đem cây sáo tiến đến dưới đèn, nhìn kỹ từng chữ khắc trên thân nó, nói: “Ngươi xem, đây là thần chú pháp trận của pháp bảo này, tất cả đều nằm trên thân nó.”
Đế Lam Tuyệt ngồi bên cạnh nàng, cảm giác được trên người nàng có hương thơm nhàn nhạt của nữ nhân. Hắn nói: "Đêm nay ta cùng ngươi nghiên cứu pháp trận trên thân nó, được không?"
Dạ Đàm đang muốn đồng ý, ngoài cửa bỗng có một thanh âm vang lên, có một người đang đứng dưới bóng trăng. Dạ Đàm cùng Đế Lam Tuyệt đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Huyền Thương quân cả người đầy hoa lê trắng, dưới ánh trăng soi chiếu, tản ra như mảnh bạc, giữa mái tóc xám bạc của hắn, đẹp đến rung động lòng người.
Giọng nói hắn cũng hệt như ánh trăng này, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hắn nói: "Ngươi cùng thiếu quân cẩn thận nghiên cứu pháp trận này, chớ chạy loạn. Nghe nói Yêu tộc có suối nước nóng, tên là Chước Xuân Tuyền. Ta đi ngâm mình chút, giải tỏa mệt mỏi."
Suối. . . . . . nước nóng? ! Ánh mắt Dạ Đàm sáng lên —— cùng hắn ngâm suối nước nóng! Không biết đến lúc đó hắn có cởi quần áo hay không, cho dù là không cởi thì phong thái dưới nước kia…..
Không được nghĩ, sẽ chảy máu mũi.
Dạ Đàm chạy nhanh nói: "Ta cũng đi ta cũng đi!"
Nàng chạy như bay đến, nắm lấy tay áo Huyền Thương quân, sợ hắn đổi ý. Huyền Thương Quân đứng thẳng bất động, cũng không thèm nhìn tới Đế Lam Tuyệt, nói: "Ngươi không phải muốn cùng thiếu quân nghiên cứu pháp trận sao?"
Dạ Đàm nói: "Ta. . . . . . Ngày mai lại xem cũng còn kịp, pháp trận cũng sẽ không chạy đi mất. Mau, chúng ta mau đi!"
Huyền Thương quân không nhúc nhích, đạm nhạt nói: "Công chúa vẫn là không nên miễn cưỡng thì tốt hơn."
Dạ Đàm sao có thể chờ được? Nàng túm cánh tay hắn, dùng sức kéo hắn ra bên ngoài: "Đi thôi đi thôi!”
Tiếng nói vừa dứt, hai người đã biến mất dưới ánh trăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro