Chương 255
Anh Chiêu nhìn thấy Trào Phong ngay trước mắt, mà năm lần bảy lượt không thể lấy mạng hắn, hận đến trong lòng nhỏ máu. Nhưng nói về tu vi, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của Thiếu Điển Tiêu Y. Nàng oán hận nhìn Trào Phong và Thanh Quỳ một cái, xoay người hóa thành sương, biến mất trong không trung.
Thiếu Điển Tiêu Y nhìn Trào Phong, trong lòng khó tránh có chút cảm thán ----- đứa trẻ này đã lớn thế này rồi. Những hồi ức kia đều kết thành kén, trói buộc suốt 3000 năm si mê cùng oán hận. Cho dù là hắn, cũng chỉ có thể cảm thán năm tháng vô tình. Trong lòng hắn muôn vàn cảm xúc, hỏi:
- Mẫu phi của ngươi... vẫn khỏe chứ?
Trào Phong vừa bị Dạ Đàm chế giễu một phen, lúc này đối mặt Thiêu Điển Tiêu Y, cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nhưng dù sao vị Thiên đế này cũng cứu mình một mạng, hắn theo lễ cúi người, đang tính nói "vẫn khỏe không cần lo lắng", ngoài miếu có người nói:
- Bệ hạ không những cứu hoàng tử của Ma tộc, còn quan tâm Ma phi của Viêm Phương. Ngài đối với Ma tộc, thật là quan tâm muôn phần a.
Trào Phong và Thanh Quỳ nghe tiếng ngoái nhìn, chỉ thấy cách đó không xa, Thần hậu Nghê Hồng đang chậm rãi bước tới.
Này.... Trào Phong nắm tay Thanh Quỳ, hai người sắc mặt vô cùng phấn khích. Thiếu Điển Tiêu Y giận tái mặt, nói:
- Nhiều năm không gặp, hỏi thăm bạn cũ mà thôi. Cần gì mỉa mai lạnh lùng?
Nghê Hồng thượng thần nhìn hắn chòng chọc:
- Hỏi thăm bạn cũ? Con ruột của ngươi gặp nạn ở nhân gian, mà ngươi ở đây lo cứu con của Ma tôn, còn hỏi han ân cần! Thiếu Điển Tiêu Y, ngươi nếu như nhớ nhung tình nhân ngày trước, sao không học tập đứa con si tình của nàng ấy, loại bỏ tiên cốt, khai trừ thần tịch, từ chức mà đi?! Ngươi nếu thật sự có thể làm vậy, ta có thể ngước mắt xem trọng ngươi.
Thiếu Điển Tiêu Y mấy khi bị người khác chê cười không nể mặt như vầy. Hắn trầm giọng:
- Nghê Hồng, ngươi có cần phải nói năng như vậy không?
Nghê Hồng thượng thần đảo mắt nhìn, thấy Trào Phong tử thủ bảo vệ Thanh Quỳ, chỉ lo nàng bị cửa cháy làm hại. Trong mắt nàng xuất hiện một tia bi thương, dần thành khe suối:
- Bệ hạ muốn ta nói thế nào? Ngươi chỉ ta đi!
- Ngươi nói bậy gì đó?
Thiếu Điển Tiêu Y lạnh lùng nói:
- Ngươi thân là Thần hậu, một mình hạ giới, trong mắt còn có Thiên quy cấm lệnh không?! Lập tức quay về Thiên giới!
- Thiên quy cấm lệnh?
Nghê Hồng thượng thần nước mắt chảy xuống, như sương như ngọc:
- Trong mắt ngươi nếu có Thiên quy cấm lệnh, hôm nay đã không xuống đây cứu con trai của Viêm Phương!
Nàng chỉ Trào Phong, nói:
- Lúc ngươi để cho nữ nhân kia trộm đi mảnh Bàn Cổ phủ, có nghĩ tới Thiên quy cấm lệnh không? Bệ hạ lưu luyến tình cũ, ta thay bệ hạ ra tay, giết chết Trào Phong, chấm dứt những lời đồn đãi khó nghe nhiều năm nay của Thần Ma hai giới!
Dứt lời, bàn tay trắng nõn nhấc lên, mắt thấy một đoàn sương mù như nước chảy, thẳng đến Trào Phong và Thanh Quỳ.
Trong khoảnh khắc nàng ra tay, thân ảnh Thiếu Điển Tiêu Y chợt biến, che ở phía trước làn sương. Tiếng gió chợt nổi lên, làn khói trên người hắn phần phật thiêu đốt, rất nhanh dập tắt. Tay phải hắn cầm cổ tay Nghê Hồng thượng thần, ngọn lửa còn lại trên người hắn lưu trên tay nàng một vết cháy xém. Là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.
Nghê Hồng thượng thần nhìn chằm chằm, trên mặt hắn lại không có bao nhiêu cảm xúc. Thiên giới chí tôn bao nhiêu năm nay, hàng năm đều ngồi ngay ngắn ở Bồng Lai Giáng Khuyết mây mù lượn lờ. Thiên địa hồng hoang, đã sớm che lấp mọi thứ của hắn.
Nghê Hồng thượng thần chậm rãi rút tay lại, nhẹ giọng nói:
- Gả cho ngươi, là chuyện hối hận cuối cùng trong đời ta.
Một khắc ấy, trong ánh mắt nàng rút đi sự cứng cỏi đã bồi đắp nhiều năm. Nàng xoay người đơn độc rời đi, hình dáng thất vọng cùng mỏi mệt.
Chuyện xảy ra ở miếu cũ, hiển nhiên Huyền Thương quân và Dạ Đàm không biết gì cả.
Dạ Đàm đang đếm Yêu tệ trong lòng, nói:
- Số tiền này hẳn là đủ để tỷ tỷ ta mở y quán. Ta phải tìm nơi náo nhiệt nhất, để nàng trở thành đại phu nổi tiếng nhất Yêu giới.
Lúc nàng nói lời này, trong mắt như phát sáng. Huyền Thương quân nói:
- Được.
Nàng quay đầu nhìn hắn:
- Nếu tỷ tỷ ta trở thành đại phu nổi tiếng nhất, ngươi làm gì đây?
Hắn suy nghĩ một chút:
- Ta có thể bốc quẻ, xem bói, xem tướng, đoán mệnh, viết hộ thư tay.
- Không được không được. Quá thanh bần rồi.
Dạ Đàm ghét bỏ lắc đầu, đùa hắn:
- Hay là ngươi nương nhờ Đế Lam Tuyệt, phụ trợ hắn thế nào?
Cứ tưởng Huyền Thương quân nhất mực cự tuyệt, không ngờ hắn nói:
- Nếu hắn không ngại, cũng được.
- Hả?
Dạ Đàm kinh ngạc:
- Được..... trước giờ ngươi là khách quý Yêu tộc cũng không dám trông mong. Ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Huyền Thương quân nghiêm mặt nói:
- Bây giờ Thần Ma bất dung, Thôn đế bị hai giới trách móc, đã vô cùng khó khăn. Chúng ta nếu đến Nhân gian, hắn bị hai tộc bức bách, chỉ có thể đem chúng ta giao nộp. Chỉ có Yêu tộc không bị ba giới kìm hãm. Ta muốn có chỗ đứng ở Yêu tộc, cho ngươi cuộc sống giàu có an yên. Giúp sức cho thiếu quân của Yêu tộc, đương nhiên là một con đường sáng sủa. Mà với hiểu biết của ta về tứ giới, giúp đỡ hắn, đối với hắn cũng cực kỳ có lợi. Thể diện chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.
Hắn nói nhẹ nhàng chậm rãi, trong lòng Dạ Đàm lại có sấm vang chớp giật. Nam nhân này, thật sự nghiêm túc tính toán cho tương lai của mình và hắn.
Nắng mưa gian khó đều không tồn tại, bờ vai của hắn, là đủ để chống đỡ mái ấm của nàng.
Bất luận là làm Thần trên trời, hay rơi xuống biển người.
Dạ Đàm dựa sát vào hắn, đi một lúc, đột nhiên nói:
- Thiếu Điển Hữu Cầm. Chúng ta thành thân đi?
Câu này nói ra khỏi miệng, nàng lại không có dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn.
Huyền Thương quân nắm tay nàng, một câu cũng không nói. Là không nghe rõ sao?! Hai người lại đi một lúc, Dạ Đàm không giữ được bình tĩnh, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy khóe miệng hắn đang nhếch lên.
- Này!
Nàng xấu hổ phát giận:
- Ngươi là đang cười trộm sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro