Chương 254
Pháp bảo đầy mặt đất.
Huyền Thương quân nhìn nàng, lại nhìn một đống lớn thần khí trên mặt đất, cho dù là Thần quân trên trời, cũng nhất thời không biết nói gì.
- Nếu như ta không nhìn lầm, thì này... một chút.. pháp bảo đáng thương này, chỉ đủ cho ngươi phô trương lãng phí, tùy ý tiêu pha được mấy chục đời thôi.
---- Thùy Hồng Điện lúc trước, "Di sản" hắn tặng nàng, nàng thật sự đem đi toàn bộ không thiếu món gì. Có trời mới biết làm sao nàng làm được. "Thanh liêm" của ngươi, là dọn sạch cả Thùy Hồng điện sao?
Mấy món này đều là pháp bảo Huyền Thương quân tự tay luyện chế, mỗi một món ở Yêu tộc đều là vô giá.
Dạ Đàm lại mày chau mặt ủ, ngàn lần không nỡ đi sờ món này, rồi lại sờ món kia. Hơn nửa ngày, nàng rốt cuộc chọn được một món, mang đi cầm đồ.
Quả nhiên, lúc chưởng quầy cầm đồ tiễn nàng bước ra, nàng liền trở thành phú hào.
- Đi, bản công chúa mời ngươi ăn bánh bao.
Nàng dắt tay Huyền Thương quân, hiếm khi hào phóng nói.
Dưới mái hiên cũ kỹ, Nghê Hồng thượng thần thân mặc áo dài màu vàng nhạt, điểm chút tinh quang màu bạc, hai vai nàng hạt ngọc như bươm bướm, theo gió khẽ run. Tay và vạt áo lụa mỏng xếp lớp, nhẵn mịn trang trọng, như giai nhân bị sương mù lượn lờ vây quanh.
Màu vàng nhạt rất hợp với nàng, nhẹ nhàng mà uyển chuyển.
Nàng cách phố đứng nhìn, chỉ thấy trước hiệu bánh bao, Dạ Đàm cầm một cái bánh bao chay đưa đến bên miệng Huyền Thương quân. Giọng nàng trong trẻo vang dội, như chuông gió dưới hiên nhà, không cần tập trung cũng có thể nghe rõ.
- Ta đặc biệt lựa cái bánh bao chay, mau nếm thử.
Nàng hơi nhón chân, gương mặt thanh tú ngẩng lên, hai mắt trong vắt.
Huyền Thương quân không ăn. Hắn từ nhỏ giữ mình rất nghiêm, trên phố dài, hai tay vốc thức ăn, khó tránh khỏi bất nhã.
Dạ Đàm bèn tự mình cắn một miếng, hỏi:
- Rất thơm nha, ngươi thật sự không nếm một miếng sao?
Nắng sớm lên cao, như mặt trời bị hòa tan, ánh sáng tràn ngập phố chợ. Người người dắt ngựa đi qua, phố dài mùi vị hỗn tạp.
Huyền Thương quân không hề muốn ăn.
Cha nội này gần đây đều không dễ chiều. Dạ Đàm đứng dậy:
- Ngươi nhất định phải ăn chút gì đi. Được rồi được rồi, ta thay ngươi che chắn bọn họ!
Nàng quả thực đứng ở trước mặt Huyền Thương quân, hai tay dang rộng.
- Bây giờ trong mắt ngươi cũng chỉ có ta nha. Mắt thấy cái đẹp, có thể ăn được chưa?
Nàng đứng rất gần, phồn hoa náo nhiệt của phố thị đều lùi lại phía sau nàng. Huyền Thương quân giương mắt, chỉ thấy một mảnh tím dày đặc. Ánh nắng từ tóc nàng tản ra, ngay cả da nàng cũng muốn phát quang. Gương mặt đỏ bừng, trán trơn bóng, thấm ra một ít mồ hôi.
Huyền Thương quân cầm một cái bánh bao chay, cắn một miếng nhỏ. Bánh bao chay vốn dĩ vỏ dày, Dạ Đàm cười hi hi đến gần, cắn mạnh một miếng lớn:
- Bánh bao loại này phải ăn như thế! Ngươi nhã nhặn như vậy, cắn không qua được vỏ đâu!
Nàng cười khiến cho kẻ khác rơi vào ma mị, phàm là ai nhìn thấy, chỉ có thể bị mê hoặc. Huyền Thương quân liền cắn một miếng lớn. Dạ Đàm dương dương tự đắc:
- Đúng rồi, đây mới là khí thế ăn bánh bao ven đường!
Nghê Hồng thượng thần khẽ nhếch môi, từ xa nhìn xem, không có bước lên.
.... Hữu Cầm, bọn họ đều cho rằng ngươi nên quay về Thần tộc. Chỉ có ta cảm thấy, ngươi như vầy, cũng tốt.
Trong miếu cũ, Cốc Hải Triều lướt nhìn Trào Phong, liền bị Trào Phong gầm lên:
- Ngươi nhìn cái gì?! Còn không mau cút đi!
Cốc Hải Triều sờ sờ mũi, quả nhiên cút đi sạch sẽ lưu loát. Trào Phong lúc này mới nói:
- Muội muội ngươi, quả thực là... thực là....
Hắn nghĩ cả nửa ngày, đang suy tư tìm từ thích hợp. Đột nhiên, trên mặt đất khói đen dần tiến đến, ngưng tụ thành một đoàn Ma ảnh.
Trào Phong trong lòng khẽ động, giơ tay che chắn phía sau cho Thanh Quỳ.
Trong ma ảnh, dòng hoa bỉ ngạn rực rỡ như máu.
- Anh Chiêu..
Trào Phong rùng mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Cốc Hải Triều đã đi khuất bóng.
Ma ảnh hóa thành hình người, quả thực là Ma hậu Anh Chiêu. Nàng nhìn chằm chằm Trào Phong, mặt mang ý cười, hai mắt lại nhỏ máu
- Trào Phong, hôm nay ta đến đây, báo thù cho Đính Vân của ta!
Trào Phong khẽ lùi bước, đem Thanh Quỳ giấu vào trong miếu, nói:
- Mẫu hậu, nguyên nhân cái chết của nhị ca chỉ là do người suy đoán. Không có chứng cứ, sao có thể trở thành lý do để người sát hại nhi thần?
Anh Chiêu làm sao có thể nghe hắn giảo biện?
Anh Chiêu từng chữ ôm hận:
- Hôm nay ở đây, sẽ là nơi chôn xác ngươi. Lời xảo trá của ngươi, để dành đến địa phủ nói cho Đính Vân nghe đi!
Nói xong, nàng nâng tay chưởng. Miếu cũ vốn đã đổ nát, làm sao chịu nổi một kích này. Đất đá bao nhiêu năm tan nát văng ra.
Trào Phong cấp tốc né tránh, cố ý rời xa Thanh Quỳ. Quả thật, Anh Chiêu cực thống hận hắn, từng chiêu đều muốn lấy mạng hắn.
Nếu là bình thường, Trào Phong sẽ không sợ nàng. Nhưng hôm nay lúc này, hắn mới tránh hai chưởng đã thảm hại cực điểm!
Hai mắt Anh Chiêu tràn ngập sát khí, chỉ thấy tơ máu. Nàng gầm một tiếng chưởng mạnh. Xung quanh gió lạnh như kim châm, đâm vào phế tạng. Trào Phong chỉ thấy máu đông cứng lại, tránh cũng không thể tránh. Chiếc liềm Tham Niệm trong tay hắn nhảy ra, che chắn phía trước. Nhưng bản thân hắn biết rõ, bây giờ hoàn toàn không có ma lực, một kích này, coi như chết chắc.
Sinh tử trong nháy mắt, hắn chỉ có thể dốc toàn lực, hướng Thanh Quỳ la lớn:
- Chạy mau!
Ngón tay Thanh Quỳ đang nắm phấn độc.
Nhưng nàng vẫn chưa ra tay. Phấn độc này chính là loại độc năm xưa giết chết Đính Vân ----- kịch độc đủ để giết Đính Vân và Chúc Cửu Âm, tứ giới vốn không có nhiều. Mà nàng tu vi không đủ thâm hậu, có thể sử dụng được lại càng ít!
Nàng tuy lo lắng, nhưng cũng đủ sáng suốt. Nếu lần này ra tay, nhất định sẽ trở thành nguyên nhân Đính Vân chết. Cứ cho là Trào Phong và nàng không chết trong tay Ma hậu, cũng sẽ chết vì tội danh giết anh, bị cả Ma giới truy sát.
Liên quan đại sự, nhưng nếu không ra tay, Trào Phong làm sao chịu nổi một kích này của Ma hậu?
Nàng khẽ cắn môi, ngay lúc nàng chuẩn bị ra tay, một đạo kim quang bất ngờ xuất hiện. Ầm ầm một tiếng, đất trời rung chuyển. Một chưởng này của Ma hậu bị sức mạnh này đẩy lệch sang một bên.
Trào Phong mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy Thanh Quỳ không sao, mới quay nhìn thân ảnh chói lọi kia.
Người này mặc Long y, trên áo có thể thấy rõ hoa văn nhật nguyệt tinh thần. Dưới mão, 12 chuỗi ngọc che khuất mặt hắn, nhưng nhìn lướt qua cũng biết uy nghiêm người này.
------- Dĩ nhiên là Thiếu Điển Tiêu Y.
Hắn một tay phá tan chưởng lực của Ma hậu. Tay phải ở sau lưng, thản nhiên nói:
- Hắn tuy không phải con ruột ngươi, tốt xấu gì cũng gọi ngươi một tiếng mẫu hậu. Không có chứng cớ, cần gì phải truy cùng giết tận?
Trong lời nói không nghe thấy buồn giận. Nhưng từng chữ trên cao nhìn xuống, đều là suy xét, phán quyết do quyền lực địa vị bồi đắp thành.
Anh Chiêu nổi giận:
- Thiếu Điển Tiêu Y! Ngươi vậy mà lại bênh vực hắn, còn dám nói hắn không phải nghiệt chủng của ngươi và Tuyết Khuynh Tâm?!
Thiếu Điển Tiêu Y cũng không để ý nàng oán giận, chỉ thấy nàng là một Ma hậu thất trách. Hắn nói:
- Ngươi thân là Ma hậu, lại ăn nói dơ bẩn. Không thấy làm mất mặt Ma tộc sao?
Anh Chiêu trong lòng không cam, mạnh mẽ đánh úp một chưởng:
- Ngươi đã biết đây là chuyện của Ma tộc, còn dám ra tay can thiệp?!
Đáng tiếc tu vi của nàng, ở trước mặt Thiếu Điển Tiêu Y yếu kém rất nhiều. Thiếu Điển Tiêu Y chỉ dùng ba phần tu vi, nhẹ nhàng đánh lui một kích của nàng:
- Niệm tình ngươi mất trí, tha cho ngươi môt mạng. Ngươi đi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro