Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 246

Yêu tộc, miếu cũ tuy rằng đã rất nát, nhưng cũng được quét dọn sạch sẽ.

Dạ Đàm trải rơm lên đất, Thanh Quỳ hái mấy vị thuốc, sau khi giã nát dùng khăn bọc lại. Đơn giản như vậy là có thuốc dán rồi. Huyền Thương quân đắp thuốc dán độc đáo này, vết đau có chút giảm bớt, hắn liền cảm thấy buồn ngủ.

---- Ngoài pháp tổ quan, hắn đã thức canh suốt một đêm.

Hắn giơ tay che miệng, hiếm thấy ngáp một cái. Dạ Đàm nói:

- Ngươi buồn ngủ thì ngủ một lát đi. Bọn ta đi tìm chút thức ăn.

Huyền Thương quân lo lắng:

- HIện giờ chưa rõ hành tung Thần, Ma hai tộc, ngươi không thể đi lung tung, nếu không...

Hắn còn chưa nói hết, Dạ Đàm đã phất tay:

- Biết rồi!

Lời chưa nói hết, nàng đã phóng đi như chim.

Dạ Đàm vừa chạy, Man Man cùng Thanh Quỳ đương nhiên cũng đuổi theo. Trào Phong là nam nhân duy nhất ở đây còn có thể cử động, đương nhiên phải đi theo bảo vệ. Tuy là chiến lực hiện giờ của hắn.... mà thôi bỏ đi, hắn bây giờ cũng chả có chiến lực gì.

Ba người vừa đi, trong miếu cũ chớp mắt đã an tĩnh trở lại. Huyền Thương quân nằm trên rơm rạ, cả đời lần đầu tiên phát hiện, rơm rạ cũng sẽ cứng đâm vào người. Hắn thật ra cũng không phải so đo với mấy người này, chỉ là Dạ Đàm và Thanh Quỳ vốn là công chúa nhân gian, hai người mỏng manh như vậy, ngủ ở nơi này có chút tủi thân.

Vẫn là phải mau chóng ngủ lấy sức. Hắn rất nhanh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài miếu cũ, hai vị khách không mời mà đến nhẹ nhàng lướt tới, chính là Đan Hà thượng thần và Bộ Vi Nguyệt.

- Hắn... vậy mà lại ở nơi này?

Bộ Vi Nguyệt nhìn miếu cũ loang lổ điêu tàn, trong lời nói chất chứa thương cảm.

Đan Hà thượng thần dù sao cũng lý trí hơn, nàng nói:

- Giờ này phút này, vẫn là quyết đoán dứt khoát mới tốt, tránh để đêm dài lắm mộng.

Bộ Vi Nguyệt gật đầu, nâng tay đem miếng trái cấm Linh Tu kia bỏ vào trong miệng:

- Phiền Đan Hà thượng thần giữ cửa cho ta.

Đan Hà thượng thần nói:

- Này là đương nhiên.

Bộ Vi Nguyệt không nhiều lời nữa, lặng lẽ đi vào trong miếu. Chỉ thấy trên đài tượng thần sụp đổ, bốn vách tường đều là dấu vết khói lửa huân qua. Tuy được dọn dẹp sạch sẽ, những vẫn khó tránh được thất vọng não nề.

Huyền Thương quân một thân lông trắng, lại ngủ trên đống rơm dưới bục thờ. Như một viên ngọc sáng trong đống bụi trần ai, cùng miếu cũ rách nát này hoàn toàn không tương xứng.

Bộ Vi Nguyệt nhẹ giọng thở dài, ngươi thật sự nguyện ý vì tiện nhân kia, mà coi khinh bản thân mình như vậy.

Nàng nhẹ bước đến trước mặt Huyền Thương quân, bởi vì mất đi linh lực, hắn không mảy may phát giác.

Bộ Vi Nguyệt cũng là lần đầu tiên đến gần như vậy nhìn hắn ngủ. Khi hắn ngủ, lông mi dài hạ xuống, không mang dáng vẻ thanh cao lãnh đạm thường ngày. Làm cho người ta ảo tưởng dễ dàng tiếp cận.

Bộ Vi Nguyệt muốn đưa tay sờ mặt hắn, lại sợ làm hắn tỉnh dậy, chỉ đợi hắn chịu ảnh hưởng của trái cấm Linh Tu, tự mình tỉnh dậy.

Vốn tưởng rằng, hắn hiện giờ không có linh lực, đáng lý dễ bị trái cấm Linh Tu mê hoặc. Nhưng.... dường như có chút rắc rối.

Bộ Vi Nguyệt nhìn lại mình, rồi lại nhìn Huyền Thương quân như trước không hề phản ứng ---- lẽ nào trái cấm Linh Tu Đan Hà thượng thần đưa mình là giả? Không, không thể nào. Nàng tuy rằng chưa từng dùng, nhưng cũng có thấy qua.

Không giống là giả.

Vậy thì tại sao lại thế này?

Dược hiệu không đủ?

Cửa miếu, Đan Hà thượng thần chờ đợi không bao lâu, thì thấy Bộ Vi Nguyệt bước ra, sắc mặt thay đổi không ngừng. Nàng nhìn Bộ Vi Nguyệt, lại nhìn vào trong miếu, hỏi:

- Sao nhanh vậy?

----- Lẽ nào Huyền Thương quân chỉ để chưng chứ không xài được?

Bộ Vi Nguyệt nét mặt cổ quái:

- Hắn hoàn toàn không có phản ứng. Giống như trái cấm Linh Tu không có chút ảnh hưởng.

- Chuyện này sao có thể?

Đan Hà thượng thần nhướn mày, nửa buổi mới nói:

- Có lẽ quân thượng định lực siêu phàm, một hạt không có tác dụng. Ngươi lại dùng thêm vài hạt đi.

Vừa nói, nàng vừa từ tay áo lấy ra mấy hạt.

Bộ Vi Nguyệt đến lúc này cũng không do dự, ngửa đầu ăn hết. Kết quả, đương nhiên rồi. Huyền Thương quân vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

Lần này, Bộ Vi Nguyệt không thể không nghi ngờ. Nàng hỏi:

- Thượng thần, trái cấm Linh Tu này là thật sao?

Đan Hà thượng thần cũng phát bực:

- Thứ này làm sao mà giả.

Nàng bước nhanh vào trong miếu, thấy Huyền Thương quân đang an nhiên mà ngủ.

- Không thể nào.

Đan Hà thượng thần dưới cơn giận dữ, đem toàn bộ trái cấm Linh Tu còn lại ra, đưa cho Bộ Vi Nguyệt. Bộ Vi Nguyệt nghiến răng giận dữ, bất chấp ăn hết mấy chục hạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro