Chương 237
Dạ Đàm trắng trợn khoa trương về Trào Phong vô dụng, bản thân dũng mãnh một phen, đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng nói:
- Đúng rồi, các ngươi xem ta mang gì về nè!
Nàng mở lớp vải thô trên giỏ trúc ra, mọi người nhìn xuống, chỉ thấy trong giỏ toàn là ... cỏ?!
Trào Phong nhíu mày:
- Ngươi đem một giỏ cỏ về làm gì?
Dạ Đàm mặc kệ hắn xem thường:
- Ngươi biết cái gì, đây chính là linh thảo. Bên trong có linh khí đó.
Nàng lấy một cây, quay người đưa cho Huyền Thương quân:
- Lại đây, nhai đi.
Huyền Thương quân nhận lấy, nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng xé một phiến lá, bỏ vào miệng. Nhựa lá đắng, nhưng bên trong quả thực có chút linh khí nhỏ nhoi. Hắn nếm hồi lâu, cuối cùng cũng nhíu mày vì mùi vị cổ quái. Là con trưởng của Thiên đế, hắn có bao giờ ăn qua mấy thứ khó nuốt này.
Hơn nữa linh khí bên trong thực sự rất ít. Nếu Dạ Đàm không nói, hắn cũng không nhận ra trong cỏ này có Thanh Linh khí.
Thanh Quỳ bên cạnh nói:
- Đây là cỏ Trăng Rằm. Nhân gian không có hai khí Thanh, Trọc, chỉ có cỏ này có thể hấp thu và nhả ra linh khí. Hái cỏ trong lúc nó đang hấp thụ, bên trong quả thực có chứa chút Thanh khí.
Trào Phong cầm một cọng lên lật qua lật lại xem:
- Có một chút vậy mà cũng gọi là linh khí?
Nói vậy nhưng hắn vẫn đưa cho Thanh Quỳ. Thanh Quỳ nói:
- Cỏ này vị đắng, quân thượng chắc là khó nuốt. Ở đây có nhà bếp không? Ta đem làm thành bánh bao xanh, như vậy dễ ăn hơn.
Dạ Đàm nghe vậy lập tức xung phong:
- Ta đi cùng tỷ tỷ!
Trào Phong thở dài một cái:
- Ngươi không cảm thấy nên để ta đi xuống bếp cùng tỷ tỷ ngươi, còn ngươi ở đây bầu bạn cùng Thiếu Điển Hữu Cầm yêu dấu của ngươi sao?
Dạ Đàm đỡ Thanh Quỳ xuống, một bên ân cần giúp nàng mang giày, một bên xem thường trả lời Trào Phong:
- Ngươi biết cái gì?
Nàng hào hứng từ chối Trào Phong:
- Tình cảm nếu đã là lâu dài, cần gì.... cần gì...
Nàng mới nói đến hai chữ này, Thanh Quỳ dịu dàng nhắc nàng:
- Sớm tối ở bên.
- Đúng!
Dạ Đàm vênh váo tự đắc, đỡ nàng đi.
Trào Phong ngoái đầu nhìn Huyền Thương quân, Huyền Thương quân trong tay vẫn cầm nửa cây cỏ Trăng Rằm, không nhanh không chậm tiếp tục nhai.
- Người đi cả rồi, không cần giả bộ nữa. Cái thứ này ngươi nuốt được sao?
Trào Phong ngạc nhiên:
- Thiên giới còn không dùng nó cho ngựa ăn không phải sao?
Huyền Thương quân nhìn cỏ trong tay, ừ một tiếng rồi nói:
- Đem vứt không xài lâu rồi. Ta cũng chỉ thấy ghi lại trong sách y. Nghe nói súc vật ở nhân gian nếu ăn nó nhiều năm, cũng có thể mở mang Linh trí.
Trào Phong nhịn cười:
- Chúc mừng ngươi thử một lần làm trâu ngựa ở nhân gian, thấy thế nào?
Huyền Thương quân lại ngắt một phiến lá bỏ vào miệng, chậm chạp nhai kỹ, đột nhiên hỏi:
- Cỏ này ở nhân gian có được xem là quý báu?
Trào Phong suy nghĩ một lúc:
- Chắc có. Nhân gian thiếu thốn linh khí, linh đan đắt đỏ. Còn có không ít người chuyên hái cỏ Trăng Rằm kiếm sống, ngươi đừng nghĩ nó ít linh khí, nếu đem bán cho tu sĩ, giá cũng không rẻ. Cỏ này cũng khó kiếm, chuyên sống trong khe núi lớn, còn cần có ánh trăng chiếu đến thường xuyên. Căn bản không trồng được. Bây giờ càng hái càng ít.
Huyền Thương quân tỉ mỉ đem cỏ trong tay nhai đến cả cọng, nói:
- Chúng ta vừa mới sinh ra, đã được các chư tinh phụng dưỡng. Muốn bao nhiêu linh khí thì có bấy nhiêu. Chỉ có cành cây này, là do một người trăm đắng nghìn cay, đặc biệt vì ta mà hái.
- Thật sự là... làm người khác xúc động.
Trào Phong vỗ vỗ vai hắn, Huyền Thương quân chán ghét tránh đi. Trào Phong đương nhiên không để ý ---- Thần tộc lắm phép tắc, không ai hiểu rõ hơn Ma tộc.
Trong bếp, Thanh Quỳ đem cỏ Trăng Rằm ép thành nước, bỏ vô bột nếp. Thanh Quỳ khéo tay, rất nhanh bột nếp biến thành một màu xanh tươi. Dạ Đàm xem đến ngứa tay, nói:
- Ta cũng làm vài cái.
Thanh Quỳ khóe miệng mỉm cười, biết rõ còn hỏi:
- Cỏ Trăng Rằm này có Thanh khí, ngươi lại không ăn, làm làm gì?
Dạ Đàm nói lầm bầm trong mũi:
- Ta... làm chơi không được sao?
- Chỉ sợ không phải làm chơi
Thanh Quỳ chọc ghẹo nàng:
- Mà là vì người đang chờ ăn bánh bao xanh trong phòng.
Dạ Đàm nhồi một viên bột, nói
- Ai để ý hắn. Ta chỉ là muốn học thử.
Vừa quay đầu, thấy Thanh Quỳ chuẩn bị nhồi thịt vào nhân bánh, nàng vội nói:
- Ai nha đừng bỏ thịt, hắn ăn chay.
Thanh Quỳ kéo dài thanh âm:
- Hắn------- là ai ta?
Dạ Đàm không để ý nàng, nàng nói:
- Ngươi không chịu nói, vậy tỷ tỷ có thể bỏ thịt rồi
- Ai nha ngươi đáng ghét chết được, ta tự làm!
Dạ Đàm cúi đầu, thật sự tự mình làm mấy cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro