
Chương 1 - Cơ chế phòng vệ
Thế giới mà người phàm tưởng rằng họ đang nắm giữ – với những tòa nhà chọc trời, những sàn giao dịch chứng khoán nhộn nhịp, những hiệp định quốc tế long trọng – chỉ là một lớp bọt biển nông cạn, một ảo ảnh dễ vỡ. Dưới lớp vỏ hào nhoáng đó, có một trật tự vĩnh hằng đã được củng cố bằng vàng, máu, và những lời thề bị lãng quên. Đó là lãnh địa của Ngũ Trụ Tịch Huyền—năm gia tộc tối thượng, những vị thần ẩn mình không cần đến bệ thờ.
HỘI MINH TỊCH – THE OBSIDIAN COUNCIL.
Quyền lực tuyệt đối không đến từ việc nắm giữ một thứ, mà đến từ việc kiểm soát tất cả năm nhân tố cơ bản đã định hình nên nền văn minh tội lỗi của nhân loại: Máu – Tiền – Trí – Diện – Danh. Từ thế kỷ XIX, khi hơi nước và thép bắt đầu định hình lại thế giới, năm dòng tộc đã ký kết Huyết Minh Khế tại một hầm mộ bị lãng quên dưới chân dãy Alps, củng cố một "trật tự trong hỗn loạn" mà các đế chế và tổng thống chỉ là những con tốt trên bàn cờ vô hình của họ.
Mỗi gia tộc là một Nguyên tố, một Trụ cột, một quy luật vật lý không thể bị phá vỡ.
VARELLA – Trụ Hỏa tượng trưng cho máu và danh dự. Thế lực nắm giữ quyền lực, vũ lực và chiến lược sinh tử, chi phối các tổ chức xã hội đen xưa cũ và các chính trị gia được "rửa tội" bằng khủng bố. Lãnh địa của họ rải từ những dinh thự tráng lệ ở Nam Âu đến các băng đảng ma túy ở Nam Mỹ.
KAVANAGH – Trụ Kim tượng trưng cho tiền tài và luật lệ. Thế lực đứng sau chi phối tài chính ngầm, chuyên gia về luật đen và hợp thức hóa tội lỗi. Họ điều hành những ngân hàng 'ma' lớn nhất, biến tiền bẩn thành dòng chảy hợp pháp. Lãnh địa trải dài từ Thụy Sĩ yên tĩnh, London và các thiên đường thuế như Quần đảo Cayman.
HOÀNG - Trụ Thủy tượng trưng cho chính diện và trật tự. Thế lực đứng sau những Giao dịch Trung gian không thể thiếu, chuyên về tẩy rửa và duy trì cầu nối ngầm giữa Đông và Tây. Họ không ra lệnh, họ hòa giải. Quyền lực nằm ở khả năng mua chuộc Linh Hồn. Lãnh địa từ sự lạnh lùng của Hong Kong đến sự phồn hoa của Thượng Hải.
MORIYAMA – Trụ Mộc tượng trưng cho trí tuệ và thông minh. Thế lực đứng sau kẻ thiết lập trật tự, kiểm soát mọi kênh tình báo, hacker, và điều chỉnh luồng thông tin toàn cầu. Họ biết mọi thứ trước khi nó xảy ra. Biết mọi thứ là cách duy nhất để sống sót. Lãnh địa là các trung tâm công nghệ ở Nhật Bản, Hàn Quốc và các trụ sở ngầm ở Bắc Mỹ.
AZAROV – Trụ Thổ tượng trưng cho chiến tranh và tôn giáo. Chuyên gia về Vũ khí, Quân đội tư nhân, và kiểm soát Tôn giáo cực đoan. Họ cung cấp phương tiện cho chiến tranh và bán tôn giáo như một thứ hàng hóa. Họ là nguồn gốc và điểm cuối của mọi bạo lực. Lãnh địa tập trung ở vùng đất hỗn loạn của Đông Âu, Trung Đông và Bắc Phi.
Trong một thế giới vận hành bằng những quy tắc vô hình, Moriyama là Trụ Mộc, là bộ não thần kinh của Ngũ hội. Và nếu Moriyama Takeru là cái cây cổ thụ tạo bóng râm, thì Khâu Đỉnh Kiệt hay còn gọi Moriyama Reiji, chính là rễ cây sâu dưới lòng đất, lặng lẽ hút dưỡng chất, kiểm soát mọi sự sống.
---
Sáng sớm, bên ngoài dinh thự Moriyama tại Kyoto vẫn chìm trong màn sương lạnh lẽo, nhưng bên trong phòng làm việc, không khí đã đặc quánh sự căng thẳng và tính toán. Khâu Đỉnh Kiệt đứng trước cửa sổ lớn, nhìn ra khu vườn thiền được chăm sóc cẩn thận. Anh to cao, dáng người săn chắc nhưng mang sức mạnh tiềm ẩn, khoác lên bộ Yukata màu đen huyền được may đo hoàn hảo.
Chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun đen bóng gần như trống rỗng, ngoại trừ một cuốn sách không tựa và ly trà xanh còn nghi ngút khói. Bên cạnh đó là chiếc gạt tàn nhỏ bằng đồng, đặt gọn gàng cạnh một điếu xì gà Cohiba đang cháy dở, tỏa ra làn khói mỏng lượn lờ trong không khí tĩnh mịch.
"Báo cáo đi Yuto." Giọng anh trầm thấp mà dứt khoát, không mang theo bất kỳ âm sắc cảm xúc nào. Nó giống như mệnh lệnh cho chiếc máy đang xử lý dữ liệu.
Yuto, một người đàn ông trẻ tuổi với đôi mắt sắc lẹm của người luôn ở thế phòng thủ, đứng cách bàn làm việc vài bước. Anh ta là đôi mắt và đôi tai đáng tin cậy nhất của anh.
"Ông Moriyama Takeru vừa hoàn thành ca điều trị thứ bảy. Sức khỏe tạm thời ổn định, nhưng bác sĩ thông tin rằng lần suy kiệt này không thể phục hồi hoàn toàn. Chúng ta cần chuẩn bị cho việc chuyển giao toàn bộ quyền lực chính thức."
Khâu Đỉnh Kiệt khẽ gật đầu, một động tác không biểu thị lo lắng hay buồn bã, mà chỉ đơn thuần là xác nhận thông tin bình thường. Tình cảm không phải là một biến số trong trật tự của anh.
"Mẹ ta thì sao?"
"Moriyama Soko vẫn ở khu vực được chỉ định. Mọi động thái đều được ghi lại. Bà ấy không có hành động gì bất thường." Yuto trả lời nhanh chóng.
"Ừ." Khâu Đỉnh Kiệt chuyển sang câu hỏi khác. "Còn về Khâu Đỉnh Hy, các cậu đã tìm được gì rồi?"
Yuto đưa chiếc ipad đang điều khiển cho chủ nhân, màn hình hiển thị một chuỗi tọa độ và hồ sơ công dân. "Trong một tháng qua, chúng tôi đã sử dụng toàn bộ mạng lưới Hắc giới để quét lại dữ liệu vệ tinh và truyền thông trong 25 năm qua. Khâu Đỉnh Hy lần cuối được nhìn thấy đã là một năm trước tại vùng Mân Nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc—quê nhà của ông ta. Tuy nhiên..." Yuto ngập ngừng một chút. "Dữ liệu căn cước công dân và bệnh viện địa phương cho thấy ông ta đã chết vì đột quỵ một tuần sau đó. Mọi hồ sơ đều được niêm phong và đóng dấu tử vong hợp pháp."
Khâu Đỉnh Kiệt nhìn chằm chằm vào màn hình. Nơi Khâu Đỉnh Hy biến mất cũng là nơi ông ta chết, quá gọn gàng và hợp lý đối với một chính trị gia từng giao tranh với hắc đạo.
"Mân Nam sao..." Anh lặp lại, nếm trải địa danh xa lạ đó. "Thú vị thật."
Anh đặt ipad xuống và quay về phía Yuto. "Ta cần rời khỏi đây một thời gian. Các cậu hãy thay ta trấn giữ nơi này trong thời gian ta đi vắng. Ta sẽ đến Trung Quốc."
Khâu Đỉnh Kiệt nhặt điếu xì gà lên, ngón tay lướt qua lớp da quen thuộc. "Trong thời gian đó nếu liên lạc, gọi ta bằng cái tên tiếng Trung mà bà ta đã đặt. Trừ vấn đề lớn có thể gây nguy hại đến Moriyama, ta không muốn bị ai quấy rầy. Ta có một việc cần tự mình kiểm chứng."
Yuto lập tức nhíu mày, biểu lộ sự phản đối hiếm hoi. "Thưa ngài, điều này quá nguy hiểm. Cuộc họp hằng năm của Hội Minh Tịch chỉ còn vài tháng nữa. Sự vắng mặt của ngài, dù chỉ là vài ngày, cũng có thể khiến các Trụ khác..."
"Không quan trọng" Khâu Đỉnh Kiệt cắt lời, ánh mắt không hề dao động. "Mọi thứ đã nằm trong sự tính toán của ta. Sự vắng mặt tạm thời này sẽ là một phép thử."
"Chuẩn bị phi cơ trong 48 giờ tới. Điểm đến là Mân Nam-Phúc Kiến, Yuto bảo mật tuyệt đối chuyện này. Không một ai được phép biết nơi ta đang đến. Trước khi Hội Minh Tịch diễn ra, ta sẽ trở về. Đây là mệnh lệnh."
Yuto biết không thể phản bác, cúi đầu nhận mệnh. "Rõ, thưa ngài."
---
Mân Nam vào cuối tháng mười mang một vẻ u ám đặc trưng của vùng biển bị kìm nén. Đúng sáu giờ tối, bầu trời đột ngột chuyển màu, không phải từ hoàng hôn sang đêm tối, mà là sự chuyển đổi đột ngột sang một màu đen thâm thúy mang cảm giác ngột ngạt. Không khí như bị bóp nghẹt, và sau tiếng sấm đầu tiên vang lên, một vết rách xé ngang bầu trời, cơn mưa tháng mười đổ xuống thành tấm màn nước xối xả.
Trong căn phòng tập múa cổ phong nằm ở tầng trên của một dãy nhà cũ kỹ, Hoàng Tinh đang đứng ở vị trí trung tâm. Thay thế cho ân sư Lục Kỳ Kỳ bị trật chân từ tuần trước, cậu đảm nhiệm khóa sơ cấp. Dù chỉ là giáo trình cơ bản, dáng dấp của cậu khi múa vẫn xinh đẹp thoát tục, mang cốt cách mỹ nhân thừa hưởng từ người mẹ yểu mệnh. Nhưng vẻ đẹp này, giống như một đóa hoa giấy mỏng manh dưới cơn mưa, che giấu sự hỗn loạn từ bên trong.
Rầm!
Tiếng sấm thứ hai vang vọng sát bên tai, cắt ngang mạch điện của cả khu phố. Đèn điện vụt tắt, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối đặc quánh, chỉ còn ánh chớp màu xanh lờ mờ hắt qua khung cửa sổ đang bị mưa đánh rát. Tiếng mưa ồn ào đến mức gần như đinh tai, kết hợp với bóng đêm bất ngờ, tạo ra một áp lực vô hình.
Hoàng Tinh, lúc này đang đứng yên, cảm thấy cơ thể bị đóng băng tức thì. Sức khỏe yếu ớt và cuộc sống cô độc thuở bé, khiến cậu luôn trong trạng thái căng thẳng, sợ hãi bóng tối, sợ hãi không gian kín, và đặc biệt sợ hãi những tiếng động lớn, đột ngột. Cơn hoảng sợ và thiếu hụt oxy đến nhanh như chính tia chớp vừa rồi. Tim cậu lập tức nhảy điệu loạn xạ trong lồng ngực. Hơi thở đột ngột bị nghẽn lại ở cuống họng, phổi như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Chân và tay cậu bắt đầu run rẩy một cách dữ dội.
Thế nhưng, cậu không được để lộ điều này ra ở đây.
Hoàng Tinh nhanh chóng quay lưng lại, cố gắng ổn định giọng nói. "Mọi người—không sao. Có thể là mưa to nên mất điện tạm thời. Mọi người thu dọn đồ đạc, giữ trật tự và trở về nhà trước. Lớp học hôm nay tạm dừng ở đây."
Cậu đứng đó, như một bức tượng sứ hoàn hảo giữa cơn khủng hoảng, mỉm cười trấn an. Chỉ có những ngón tay nắm chặt vào nhau đến trắng bệch, và đôi mắt dại đi vì cố gắng chống lại sự kiểm soát của lý trí với cơn co thắt vật lý, là tiết lộ những đấu tranh kinh hoàng.
Khi học sinh cuối cùng chạy vội ra khỏi phòng, cánh cửa nặng nề khép lại, cắt đứt tiếng ồn náo loạn.
Hoàng Tinh không thể đứng vững thêm nữa. Cậu khuỵu gối xuống sàn gỗ lạnh lẽo, lưng tựa vào tường. Cậu rúc đầu vào giữa hai đầu gối, cố gắng ép bản thân hít một hơi thật sâu.
"Chậm chậm, Hoàng Tinh. Hít vào, giữ lại, thở ra". Cậu làm theo chu kỳ quen thuộc, chậm rãi hít từng luồng khí mỏng manh vào phổi, sau đó ép nó thoát ra từ từ. Đôi tay run rẩy bấu chặt vào quần, nhưng nhịp điệu của hơi thở—dù khó khăn—cũng bắt đầu tái lập trật tự.
Mất gần năm phút, sự co thắt của lồng ngực mới dần buông lỏng. Tim vẫn đập nhanh một cách đáng sợ, nhưng cậu đã có thể đứng lên. Cậu mò mẫm men theo bức tường lạnh lẽo, cẩn thận từng bước, rời khỏi căn phòng tập múa vừa là nơi trú ẩn vừa là cái bẫy.
Khi Hoàng Tinh bước ra khỏi khu nhà, cơn mưa xối xả đã dứt hẳn, để lại nền đường lát đá ướt sũng và một cái lạnh buốt xương. Trận sốt nhẹ từ tuần trước vẫn chưa dứt hẳn, kết hợp với cơn hoảng loạn và sự thay đổi đột ngột của thời tiết đã khiến sức khỏe cậu như dậu đổ bìm leo. Thân hình thon gầy loạng choạng, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
Cậu men theo con hẻm nhỏ, nơi ít người qua lại vì thời tiết đã chuyển xấu. Bất chợt, một âm thanh thê lương và cổ điển vang lên, dường như đến từ một chiếc loa cũ kỹ của người nghệ sĩ đường phố cô độc:
"Khiêu vũ chốn hồng trần, thanh xuân trôi theo áng mây.
Chỉ còn hương xưa vương trên ngón tay, hóa thành nỗi nhớ vô bờ."
Một đoạn trong "Hương Hoa Tàn", tiếng nhạc lọt thỏm giữa không gian ẩm ướt, buồn bã và cô độc như chính cảnh tượng nơi đây.
—
Cùng lúc đó, Khâu Đỉnh Kiệt đang ở ngay phía trước.
Anh vừa đến đây được nửa ngày. Khi trời vừa sụp tối, anh bước ra khỏi căn hộ mình vừa mua lại cách đây không lâu. Sẵn tiện xem thử khu phố cũ mà chính quyền địa phương đã cố gắng "dọn dẹp" qua. Anh đi bộ một mình, khoác chiếc áo măng tô màu xám than, đứng dưới mái hiên của một tiệm bán trà đã đóng cửa. Anh đã nắm rõ bố cục này, nghiên cứu các lối đi và góc khuất như một phần của việc đánh giá môi trường sống trong hai tháng sắp tới.
Bỗng, sự yên lặng của anh bị quấy nhiễu.
Một biến số mới vừa xuất hiện.
Hoàng Tinh đang cố gắng chống lại cơn choáng váng đột ngột, trước mắt đột nhiên mờ đi. Cậu va mạnh vào một thân ảnh vững chãi và lạnh lẽo như một bức tường đá.
Trước khi cậu kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào, ý thức đã hoàn toàn tan rã. Cậu ngã về phía trước, thân hình mảnh mai, nóng ran vì cơn sốt và ướt lạnh vì sương đêm, đổ sụp vào vòng tay Khâu Đỉnh Kiệt.
Khâu Đỉnh Kiệt kịp thời đưa tay ra giữ lấy cậu. Lần đầu tiên phản xạ thực tế đi trước cả lý trí. Anh đã tính toán khả năng va chạm, nhưng không lường trước được mức độ mong manh của người này.
Giây phút đó, anh cảm nhận được cơ thể nóng ran và hơi thở hỗn loạn của người đang nằm trong lòng mình. Đó cũng là khoảnh khắc cơ chế tự phòng vệ anh dựng nên suốt bao năm tan vỡ không còn mảnh nào.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro