Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08

Lễ hội văn hóa của trường trung học số 7 Thượng Hải luôn là sự kiện được mong chờ nhất trong năm. Sân trường rực rỡ cờ hoa, các gian hàng trò chơi, đồ ăn đông nghịt người. Nhưng tâm điểm của mọi sự chú ý chính là sân khấu lớn ở trung tâm, nơi các tiết mục tài năng được trình diễn.

Trong cánh gà, Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, hai chân run lên bần bật. Đây là lần đầu tiên trong đời anh đứng trước nhiều người như thế này.

"Mày chắc chưa?" Giang Hành đứng bên cạnh, mặt còn căng thẳng hơn cả nhân vật chính. "Giờ rút lui vẫn còn kịp đó! Giả vờ đau bụng đi, tao dìu mày xuống phòng y tế!"

"Không được," Khâu Đỉnh Kiệt lắc đầu, cố hít thở thật sâu. "Tao phải làm."

"Học trưởng, đừng lo lắng." Hoàng Tinh không biết đã xuất hiện từ lúc nào, cậu đưa cho anh một chai nước. "Cứ tin vào lá bài The Sun. Anh hôm nay chính là mặt trời, hãy tỏa sáng đi."

Giọng nói bình tĩnh và nụ cười đầy tin tưởng của Hoàng Tinh như một liều thuốc an thần, giúp Khâu Đỉnh Kiệt ổn định lại đôi chút. Anh gật đầu với cậu, rồi nghe thấy tên mình được MC gọi trên sân khấu.

Đã đến lúc rồi.

Khâu Đỉnh Kiệt bước ra, ánh đèn sân khấu chói lòa khiến anh phải nheo mắt lại. Phía dưới là một biển người, những tiếng hò reo, những ánh mắt tò mò. Anh run rẩy bước đến bên micro, tim đập loạn xạ. Nhưng khi tiếng nhạc dạo của bài hát vang lên, một giai điệu ballad nhẹ nhàng và có chút buồn, anh nhắm mắt lại.

Anh nhớ đến lời Hoàng Tinh dặn: "Cứ hát bằng cả trái tim, người cần nghe sẽ nghe được."

Và anh đã hát.

Anh hát về một mối tình thầm lặng, về những lần ngắm nhìn từ xa, về những lá thư không bao giờ được hồi đáp. Giọng hát của anh không quá xuất sắc về mặt kỹ thuật, nhưng nó chân thành và chứa đựng tất cả những cảm xúc dồn nén của anh suốt một năm qua. Cả sân trường dần im lặng, chìm đắm vào giai điệu và lời ca của anh.

Anh hát bằng cả trái tim, dồn hết mọi can đảm và sự nuối tiếc vào câu hát cuối cùng.

Khi nốt nhạc cuối cùng tan vào không khí, Khâu Đỉnh Kiệt từ từ mở mắt ra. Việc đầu tiên anh làm là liếc nhìn về phía khu vực của khối 12, nơi anh biết Hàn Phong đang đứng.

Anh thấy Hàn Phong.

Nhưng học trưởng không hề nhìn lên sân khấu. Anh ấy đang quay sang nói chuyện với cô bạn hoa khôi xinh đẹp đứng bên cạnh, nụ cười trên môi vô cùng dịu dàng. Nụ cười đó, sự dịu dàng đó, không phải dành cho anh.

Một giây đó, Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.  Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Lá bài The Tower mà Hoàng Tinh từng rút ra đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Một sự sụp đổ đột ngột và không thể tránh khỏi. Hóa ra, đây mới là ý nghĩa thật sự của nó.

Đau đớn, thất vọng, và có cả một chút nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

Trong cơn choáng váng, ánh mắt anh vô thức đảo đi, tìm kiếm một điểm tựa quen thuộc. Và rồi, anh nhìn thấy Hoàng Tinh.

Cậu đang đứng ở hàng đầu, ngay chính giữa. Cậu không nhìn đi đâu khác, chỉ nhìn thẳng vào anh. Giữa biển người ồn ào, ánh mắt của cậu lại tĩnh lặng và tập trung đến lạ thường. Ánh mắt đó không hề có sự thương hại, chỉ có sự tập trung tuyệt đối và một nụ cười khích lệ nhàn nhạt như thể cả thế giới trong mắt cậu chỉ còn lại một mình anh trên sân khấu này.

Trong một khoảnh khắc, Khâu Đỉnh Kiệt ngẩn người. Anh nhận ra, hóa ra "Mặt Trời" rực rỡ mà lá bài The Sun ám chỉ, không phải là Hàn Phong ở một góc xa, mà là người đang đứng ngay trước mắt anh đây.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng vỗ tay và hò reo như sấm dậy. Cả sân trường bùng nổ.

"Tỏ tình thành công rồi! Lãng mạn quá đi mất!"

"Hoàng Tinh, đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Khâu Đỉnh Kiệt đứng chết trân trên sân khấu, đầu óc trống rỗng. Anh nghe thấy tiếng hò reo, thấy mọi người đều đang nhìn về phía Hoàng Tinh. Lúc này anh mới nhận ra, vị trí đứng của Hoàng Tinh khiến mọi người lầm tưởng rằng bài hát này là dành cho cậu.

Anh hoàn toàn không biết phải làm gì. Anh chỉ đứng đó, nhìn Hoàng Tinh, trong khi cả thế giới xung quanh đang gào thét tên của hai người.

•••

tới đây mà nó vẫn dắt anh nó :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro