chương 5
-tiểu thư đi học vui vẽ
hạ âu ko nói gì đi vào lớp chỉ nghe giọng quen quen hình như cô đã nghe ở đâu rồi thì phải,cô vào lớp ai cũng ko dám nói chuyện lúc nào cũng tỏ vẽ sợ sệt nên giờ ra chơi cô hay ngồi bên gốc cây một mình nhìn về cõi xa xăm.phúc thì chỉ đứng từ xa canh chừng dù rất muốn đến trò chuyện với cô nhưng phận tôi tớ anh ko dám vượt quá giới hạn của mình.đột nhiên anh thấy một đám thanh niên quay quanh lấy cô
-thiếu gia con bé đó là hạ âu hoa khôi của trường đó
Hắn bước lại trêu lời ong bướm với hạ âu
-giang tiểu thư ngồi đây một mình sao mà buồn quá vậy có cần tôi tỏ bày cùng em ko
-xin lỗi tôi ko dám
-hắn nham nhỡ nắm tay hạ âu nhưng cô đã rụt tay lại
-mong anh lịch sự cho
Cô bước đi nhưng bọn chúng đã chặn lại.giang tiểu thư mà hắn còn dám đắc tội cũng đủ biết hắn ta thế lực như thế nào rồi.dù có ai thấy cũng ko ai dám xen vào sợ chuốc họa vào thân
-các người định làm gì
-đc thiếu gia thích là phước phần của cô rồi.mau ngồi đó trò chuyện cùng thiếu gia nếu ko đừng có trách
Bốp....bốp.....
-đồ mất dạy ai cho mày ăn nói với cô ấy như vậy.thiếu gia đã thích cũng như là chủ của bọn bây muốn nói gì cũng phải nể tao hiểu chưa
-dạ em biết lỗi thiếu gia rộng lòng bỏ qua
-hắn quay sang hạ âu thay đổi sắc mặt
- em muốn xử lý hắn thế nào ?uốn nó sống hay chết thì em cứ quyết
Hạ âu ko nói gì lại bước đi nhưng bây giờ do chính hắn chặn lại
-tôi nói nhỏ nhẹ cô ko chịu muốn tôi dùng vũ lực sao hả
Hắn bấu lấy bờ vai cô định giở trò thì phúc bước tới cho hắn một cú đấm vào mặt.hắn điên tiết bảo thuộc hạ cùng xông vào.phúc nắm lấy bàn tay hạ âu raddwsng sau mình .phúc đã đánh đấm bọn chúng một lúc thì bọn chúng nằm sóng dài dưới đất tên thiếu gia tức giận bỏ đi ko quên hăm dọa
-mày giỏi lắm coi chừng tao đó
-hắn bỏ đi mà phúc vẫn còn nắm lấy bàn tay mềm mại đó đến khi hạ âu lên tiếng phúc sực nhớ vội buông tay ra
-xin lỗi tiểu thư vì sự thất lễ của tôi
Hạ âu cười hiền
-ko sao đâu cảm ơn anh.nhưng anh nên cẩn thận bọn chúng ko buông tha anh dễ dàng vậy đâu
-bảo vệ tiểu thư là trách nhiệm của tôi tớ nhưng chúng tôi vì thế có thế nào cũng ko sao đâu
-anh giúp tôi mới bị như thế thì tôi sẽ nói với ba cho người bảo vệ anh
-xin tiểu thư đừng nói gì với lão gia.tôi có thể tự lo cho mình đc
-anh có thể bỏ cái nón cho tôi biết mặt đc ko?
Phúc bối rối khi hạ âu đề nghị vì a chưa muốn cho hạ âu bt trong tình cảnh này
-tôi nhìn mặt anh ko đc ah
-dạ tôi chỉ sợ tiểu thư sẽ sợ khi thấy khuôn mặt ác quỷ của tôi thôi
Hạ âu lại cười
-anh định ko cho tôi biết mặt luôn sao GIA PHÚC
Phúc ngạc nhiên vội ngước lên
-ơ tiểu thư đã biết rồi ah
Cười
-rất vui khi gặp lại anh.nếu anh ko nói chuyện thì e rằng tôi đã ko thể nhận ra.mà anh cứ gọi tôi là hạ âu đc rồi nha
-dạ phận nô bọc như tôi ko dám
ko hiểu sao hạ âu thấy buồn khi phúc phân biệt giai cấp như vậy
-hay là thế này khi chỉ có tôi và anh thì anh cứ gọi tôi là hạ âu.khi có nhiều người thi gọi là tôi sao cũng đc
Phúc gãi gãi đầu vì ko bt phải làm sao.thấy vậy hạ âu nói
-a cứ gọi tôi như thế xem như chưa bt tôi là ai như lần đầu gặp tôi thích như vậy hơn
Nghe hạ âu nói Phúc đành gật đầu vì ko muốn cô buồn và phúc rất vui khi người a bảo vệ là hạ âu cô tiểu thư hiền dịu ko kêu căng như mọi người đã nói vì thế nên phúc thấy đến giang gia làm ko gì là tồi tệ ma anh còn thấy vui cho việc nình đang làm đc bảo vệ hạ âu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro