
chương 10
người đâu mau đưa tiểu thư vào phòng khóa lại cho ta
-ba sao lại nhốt con
-ba ko muốn con giao du với những kẽ bần hèn như vậy thật là mất mặt mà
Ông giang giận dữ bỏ đi.hắn ta nhìn cô nhếch môi
-em vì một tên đày tớ mà phải khóc lóc van xin rồi em sẽ thấy tôi còn làm gì nó nếu em ko ngoan ngoãn nghe lời tôi.đó chỉ mới là cảnh cáo thôi
Nói xong hắn nựng càm hạ âu rồi đi ra ngoài.cô vào phòng cửa đã bị khóa .chỉ mỗi giờ cơm mới mở ra cho cô.lòng đang rối như tơ vò.cô ko biết phúc sẽ thế nào những vết thương sẽ ra sau nên đợi lúc ba cô đi vắng cô đã cho tiền bọn người hầu để đến thăm phúc.vừa bước vào liều hạ âu đã rơi nước mắt phúc nằm đó người co lại.những vết thương thật đau đớn.ko kiềm lòng đc hạ âu ôm phúc khóc nức nỡ
-tiểu thư sao cô lại ra đây.lão gia sẽ đánh cô thì sao
-sao anh cứ mãi lo cho tôi mà ko lo cho bản thân mình,dù tôi có làm gì thì ba tôi cũng đâu thể giết chết tôi đâu mà anh lo
Phúc đưa tay sờ lên má hạ âu
-cô còn đau ko?
Hạ âu nắm lấy tay phúc để yên trên má mình những giọt nước mắt lại cứ rơi
-cái đau của tôi đâu có gì tôi chỉ lo cho a thôi
Phúc ôm hạ âu ko biết động lực nào mà anh dám làm như vậy
-tôi thì có thế nào tôi cũng chịu đc miễn cô đc bình an
Hạ âu cảm động siết chặt vòng tay ôm lấy phúc tuy họ chưa bày tỏ gì với nhau nhưng có lẽ họ đã cảm nhận đc họ quan trọng với nhau như thế nào.hạ âu chăm sóc vết thương cho phúc cẩn thận.cảm giác ấm áp lại đến vs họ khi đc chia sẽ cho nhau
-anh thấy đỡ đau nhiều chưa
-có cô chăm sóc dù có đau ngàn lần cũng sẽ hết đau thôi
-anh còn đùa đc ah.lúc nãy có biết tôi lo lắm ko?
Phúc nắm tay hạ âu họ lại nhìn nhau rồi phúc cúi xuống chạm nhẹ lên bờ môi hạ âu họ trao nhau nụ hôn thật ngọt ngào đc một lúc phúc tiếc nuối buông ra.bờ môi ấm áp vị ngọt sao vẫn còn vương vấn trên bờ môi.hạ âu nép vào lòng phúc thì thầm
-em yêu anh.........
Hạ âu nói mà đôi má ửng hồng trông thật đáng yêu.chính phúc cũng ko ngờ mình lại có diễm phúc đc tiểu thư cành vàng lá ngọc để mắt đến.dù biết cả hai ko có kết quả tốt nhưng đc bên hạ âu một ngày đối với anh có thể sánh bằng 1 năm, như vậy anh đã mãn nguyện lắm rồi,hạ âu thấy phúc im lặng cứ nghĩ anh từ chối nên cô thấy nhoi nhói trong lòng
-em ko phiền anh nữa em về đây
Hạ âu đinh quay đi thì phúc nắm tay lại ôm vào lòng
-sao lại bỏ đi khi em chưa biết anh nói gì mà
Thấy phúc đổi cách xưng hô hạ âu thấy vui trong lòng
-vậy anh có yêu em ko?
-anh yêu em và yêu nhiều lắm, nhưng vì phận nghèo anh ko dám sánh cùng em vì thế anh đã ko dám bay tỏ lòng mình
-em ko muốn anh phân chia giai cấp như vậy.nếu anh yêu em thì đừng nghĩ đến chủ tớ đc ko?
-nhưng……..
-ko nhưng nhị gì hết từ nay anh cứ xem em như một cô gái quê mùa như vậy là đc rồi
cười
-em mà quê mùa gì chứ.nhìn em là biết tiểu thư cành vàng lá ngọc rồi
-anh khéo nịnh quá nha.ah anh kể về gđ cho em biết đi
-sao hôm nay em lại muốn biết
-thì bây giờ anh là của em thì em muốn biết về anh nhiều hơn thôi
Phúc trầm ngâm khi nghĩ đến mẹ ở nhà đơn chiếc mà quặn lòng.
Phúc đã kể hạ âu bt tất cả giờ a chỉ còn mẹ và người bạn thân là yên nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro