Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Có đại gia muốn bao nuôi em

Ấy vậy mà thực sự có một vị đại gia đã nhìn trúng Cát Tinh.

Dạ Huyền cùng trợ lý Hạ Vũ sau khi kết thúc buổi giám sát thực tế của công trình Như Ý, anh đột nhiên có hứng thú muốn đi dạo một chút. Thế là cảnh nô đùa của hai anh em Cát Tinh tình cờ lọt vào tầm mắt của Dạ Huyền.

Hạ Vũ đứng bên cạnh, hết nhìn giám đốc của mình lại nhìn hai người kia, đảo mắt qua lại, trong lòng có một suy đoán.

Tối hôm ấy, Hạ Vũ đến biệt thự tìm Dạ Huyền.

Sau khi nhấn chuông, không lâu sau cánh cửa liền mở ra, Dạ Huyền xuất hiện. Anh nhíu mắt nhìn Hạ Vũ.

"Có chuyện gì sao?"

Hạ Vũ cười hì hì, đưa ra tập tài liệu: "Biết sếp thích nên em đã cố tình đi hỏi thăm cho sếp."

Cái giọng đầy nịnh nọt cùng vẻ mặt gian gian của Hạ Vũ khiến trong đầu Dạ Huyền đầy dấu hỏi chấm. Tên này, biết anh thích cái gì à?

Dạ Huyền mở xem tài liệu, nhướng mày: "Ai bảo tôi thích? Tôi thích hồi nào?"

"Sếp không phải chối, trước giờ sếp có nhìn người phụ nữ nào lâu như thế đâu?"

"Thế sao không phải là đàn ông mà lại là phụ nữ?"

Hạ Vũ trợn mắt. WTF?! Sếp anh thích đàn ông? Vậy một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi như anh có phải là...

Hạ Vũ ôm hai tay chắn trước ngực.

"Đừng nói là..."

Dạ Huyền thừa biết trong đầu anh ta đã suy diễn những gì, lườm một cái: "Xem phim đọc truyện ít thôi."

Sau đó anh đóng cửa "sầm" một cái.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Hạ Vũ không nhịn được lầm bầm một câu: "Anh bảo không thích mà vẫn lấy đấy thôi."

Rồi sực nhớ ra điều gì, Hạ Vũ hét to một câu, anh biết thế nào người bên trong cũng nghe được: "Cuối tháng sếp nhớ tăng lương cho em đấy nhé."

Ngày hôm sau.

Cát Tinh nhận được một cuộc điện thoại từ Trần Cảnh An.

Giọng anh có vẻ ngập ngừng, mãi mà không nói thành câu có nghĩa. Rề rà đến mức Cát Tinh phát phiền: "Anh mà không nói rõ em cúp máy đấy."

"Ấy đừng..."

Ngừng lại một giây, anh nói tiếp: "À mà, trong nhà có ai không?"

"Không, em ở một mình."

"Thế thì tốt. Chuyện là... có đại gia muốn bao mày thật kia!"

Cát Tinh: "..."

"Anh đừng trêu em, giờ em đang phiền lòng muốn chết, không có thời gian đùa đâu."

Giọng Trần Cảnh An trở nên gấp gáp: "Ây thật mà, anh đùa mày làm gì. Ông đại gia này vừa giàu vừa đẹp trai, vừa mới đến hỏi về mày xong."

"..."

"Em cúp máy đây. Anh đùa không thật chút nào."

Cô có bị ngu mới tin ấy, đã đại gia lại còn đẹp trai, à mà không, vậy cũng có thể, nhưng cái vấn đề ở đây là đại gia ấy muốn hỏi về cô? Mà cô là ai, chẳng là ai cả. Có đẹp không, không biết. Vậy vị đại gia ấy biết đến cô như thế nào? Ưng cô ở điểm nào?

Nghĩ sơ thôi đã thấy không hợp lý rồi. Thế mà Trần Cảnh An dám trêu cô, biết cô đang rối lòng rồi còn chọc tức.

"Đừ..."

Cát Tinh cúp máy cái rụp.

Không ngờ, Trần Cảnh An lại gọi lại. Nghĩ rằng anh muốn trêu cô tiếp, Cát Tinh dứt khoát tắt máy không nghe.

Trần Cảnh An liên tục gọi lại.

Dần dần, chính Cát Tinh cũng phải nghi hoặc. Trần Cảnh An hôm nay bị làm sao thế, bình thường có khi nào anh lại đùa dai như thế này? Tất nhiên cô không cho rằng thực sự có một vị đại gia muốn bao nuôi mình.

Đến lần gọi thứ tám, rốt cuộc, Cát Tinh cũng không chịu nổi tiếng chuông điện thoại cứ nheo nhéo bên tai mình nữa, cô bắt máy: "Anh có thôi đi không?" Cát Tinh cho rằng giọng mình đã lạnh lùng đến cực điểm.

"Thôi được rồi, có thể mày không tin, nhưng mày cứ đến chỗ anh một chút đi, anh sắp chết rồi."

"Anh..."

"Thật đấy, anh xin mày, anh quỳ xuống xin mày đấy, đến đây một chút đi..." Giọng Trần Cảnh An cứ dập dờn, đến cuối thì như đang van xin, giống như anh đang rất gấp, như đang thực sự cần.

"Trần Cảnh An, anh bị sao thế?" Cát Tinh nghi hoặc.

Hôm nay để trêu mình, không lẽ ổng diễn đến mức này?

Nhưng mà cái chuyện kia quá khó tin, cứ như cô được người ta mời làm tổng thống hay đột nhiên trúng vé số 100 tỷ vậy. Đều không thể xảy ra.

"Em không tin đâu, anh đừng hòng lừa em."

Cát Tinh cúp máy ngày sau đó. Nhưng trong lòng cô vẫn cấn cấn không yên.

"Reng reng reng..."

Lại có cuộc gọi đến nhưng lần này không phải là Trần Cảnh An nữa mà là một số máy lạ.

Cát Tinh hoài nghi nhìn điện thoại, do dự hai giây mới bắt máy.

"Alo..."

"Xin chào. Cô Cát Tinh phải không ạ? Tôi là Hạ Vũ, trợ lý của giám đốc tập đoàn Phantom Apex. Hiện giờ cô có rảnh không ạ? Nếu được xin cô có một chuyến đến công trường Như Ý để chúng ta nói chuyện."

Cát Tinh: "..."

Trần Cảnh An bán cô đi đấy à? Tập đoàn Phantom Apex? Nghe quen quen. Hình như hôm qua Trần Cảnh An có nói với cô rằng vị giám đốc tập đoàn đó, cũng là chủ thầu công trình Như Ý đến để thị sát. Hay là nghe xong chuyện của cô Trần Cảnh An đã đi nói linh tinh với vị giám đốc đấy đấy?

Mà Cát Tinh nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ điên rồ đấy đi. Giám đốc kia là ai mà Trần Cảnh An có thể gặp được. Với lại giám đốc đấy có điên đâu mà nghe theo lời một thằng nhóc không quen biết đi bao nuôi một con nhóc khác.

Aish, điên mất thôi.

"Nhưng tôi có quen anh đâu? Chúng ta có chuyện gì để nói."

"Vâng, chúng ta không quen nhau, nhưng để giải thích với cô qua điện thoại tôi cảm thấy hơi bất tiện, vẫn mong cô đến đây một chuyến."

Ban đầu Cát Tinh còn nghĩ có khi nào Trần Cảnh An dùng bạn để lừa mình. Nhưng giọng người này nghe rất nghiêm túc, cũng rất trưởng thành. Trần Cảnh An có người bạn nào hơn nhiều tuổi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro