Chap 11: Một công đôi việc
Đèn đường tới giờ làm việc, từng cột đèn ngắm nhìn từng phương tiện chở người lướt qua.
Hòa cùng dòng người tấp nập trên đường, Lạc Trường Ca lái xe đưa Hàn Tử Di về nhà hắn.
Hàn Tử Di ngồi ở ghế phụ, hạ kính ngang mặt vì không thích không khí trong ô tô. Cô chống một tay lên cửa xe, đỡ một bên đầu, mắt ngắm nhìn cảnh vật trên phố.
Bên ngoài vụt qua mắt cô nhanh bao nhiêu, ồn ào bao nhiêu thì khoảng không trong xe lại im lặng bấy nhiêu.
Cô nên nói gì cho lòng bớt căng thẳng bây giờ?
Có lẽ, nên nói một lời xin lỗi với Lạc Trường Ca nhỉ? Vì nếu không chạy tới đó, hắn cũng chẳng phải chạy tới nhà họ Vương.
Nãy liếc mắt thôi cũng đoán sơ sơ ra hắn và người bác kia không mấy có thiện cảm với nhau.
-Lạc Trường Ca, xin lỗi.
-Vì?
Lạc Trường Ca vẫn tập trung lái xe, hắn buông một chữ ngắn gọn và đầy...dễ hiểu.
-Vì tôi...tôi về lại nhà cũ, khiến người của Vương Cơ Thần bắt tôi về. Anh lúc đấy chắc vừa từ chỗ làm về, lại phải đem theo mệt mỏi tới cứu tôi.
Cô rõ nhà của nguyên chủ chẳng phải là nhà mình, thôi thì cứ gọi là "nhà cũ" vậy. Chắc Lạc Trường Ca không nghi gì đâu.
-Mới ở nhà tôi được hai ngày mà em đã gọi nhà của mình là nhà cũ rồi sao?
Giọng Lạc Trường Ca có lẫn chút trêu chọc.
Hai ngày? Mới có hai ngày thôi á? Để cô tính lại.
Ngày cô về nhà hắn, ngày đi học lại hôm nay...
Ừ nhỉ, hai ngày thật. Thế mà cô còn tưởng trôi qua mấy ngày rồi.
Thôi kệ đi, nghĩ làm gì cho mệt đầu.
-Tử Di, vừa rồi em biểu hiện rất tốt.
Lạc Trường Ca nói làm cô ngạc nhiên.
-Ý gì vậy?
-Em gọi tôi bằng "chồng", nghe rất...êm tai.
Đúng lúc này, Lạc Trường Ca rẽ phải, khiến ánh đèn đường qua khe kính mà cô hạ xuống chiều vào khuôn mặt góc cạnh của hắn. Tuy vậy, cô hình như vẫn nhìn thấy, tai hắn...phần đuôi tai hồng hồng lên.
Tình huống gì đây? Dựa vào việc từng đọc truyện tranh nhiều, cô suy đoán... Lạc Trường Ca đang ngại?
Thôi rồi Lượm ơi, tôi làm lố rồi.
Cô trân trân mắt nhìn hắn. Hình như dự đoán của cô đã đúng, vị Lạc thiếu này, có tình cảm với nguyên chủ.
Và cô,...không phải.
-Anh thiếu từ "tương lai".
Cô lạnh lùng nói, mắt lại ngắm cảnh đường phố chạy.
Cô cảm nhận được, có thứ vô hình đang nhẹ nhàng đè lên hơi thở của cô.
Cô tự hỏi, Di muội phải chăng biết điều này?
Trái ngược với cô, nội tâm của Lạc Trường Ca như muốn đánh vào mặt hắn.
Lạc Trường Ca, chưa gì đã vui lòng. Cô ấy mới chỉ gọi là "chồng tương lai", phải nhẫn nại, phải kiềm chế.
Lại im lặng. Bỗng cô nhíu mày, ngoái đầu lại nhìn, hai mắt cô sáng lên.
Thiên địa ơi, KFC!!!
Đã nói rồi, cô rất thích đồ ăn vặt. Cô mặt mày hớn hở kéo tay Lạc Trường Ca. Giờ đồ ăn lấp đầy tâm trí cô, những cái tiểu tiết, đã bị mấy cái đùi gà KFC đánh bật trong tíc tắc rồi.
-Có thể cho tôi biết...
-Trường Ca, Trường Ca, mau dừng xe, tôi muốn mua gà KFC!
Lạc Trường Ca muốn hỏi xem khi nãy Vương Tư Hà nói gì với cô, vì hắn cảm giác cô ấy có điều gì đó không ổn thì bị cướp lời.
Lạc Trường Ca khó hiểu nhìn Hàn Tử Di. Cô gái này, một giây trước còn gọi đầy đủ họ tên hắn, một giây sau, vì đồ ăn, thẳng thừng gọi tên hắn?
Đồ ăn so với hắn, thật có sức hút kì diệu hơn khiến mắt cô sáng như đèn pha?
Nữ nhân quả khó hiểu.
-Nếu không thì sao?
Hắn cố tình trêu cô, còn cô thì hụt hẫng, mặt xị ra.
Biết sao được, có mua cũng là tiền của hắn mà.
Nhưng, trời đánh tránh miếng ăn, lão nương quyết không từ!
-Thôi mà Lạc thiếu gia, Lạc tổng đẹp trai, nhà giàu lại hào phóng, anh dừng xe cho tôi xuống mua đi mà, tôi hứa mua thêm một phần cho anh. Tôi mua nhanh lắm, anh dừng xe đi, nhé?
Cô cười tươi rói, chụm mười đầu ngón tay thành hình mái nhà dưới cằm, dùng chiêu nịnh nọt.
Lạc Trường Ca đơ người trước gương mặt cười tươi rói của cô. Hắn ho nhẹ một cái, tắp xe vào lề đường.
-Đa tạ Lạc thiếu hiệp.
Cô chỉ trực chờ giây phút này, mở cửa xe, cầm theo balo, vừa chạy vừa đeo balo lên người tới cửa hàng bán. Cô tự hào về chiêu nịnh nọt của cô lắm nha, dùng lần nào là lần ấy thành công.
Trừ mấy người khó tính và sống thiếu muối.
Lạc Trường Ca trong xe, nghe điện thoại từ dì Lâm.
-Tôi đây dì Lâm.
-[Thiếu gia, cậu và.. Tử Di gần về tới nhà chưa?]
-Gần tới rồi, dì yên tâm.
-[Vậy được, tôi đi hâm lại thức ăn. Thiếu gia, có muốn uống nước cam không? Tôi nghĩ sẽ giúp cậu bổ sung thêm sức khỏe]
-Cũng được. Đừng cho nhiều đường quá.
-[Vậy tôi cúp máy đây]
Đầu dây bên kia ngừng gọi. Lạc Trường Ca mệt mỏi ngả đầu về sau.
Hàn Tử Di cũng quay lại với thứ cần mua. Chiếc xe lại lăn bánh trên đường.
***
Cô rạng rỡ bước vào nhà cùng Lạc Trường Ca, xe đã để vệ sĩ đi cất.
-Dì Lâm, con về rồi!
Cô gọi to, mắt đảo một vòng gặp trúng Lục Mỵ.
Nay Lục Mỵ ăn mặc thật đơn giản. Áo khoác da, quần dài đen, đi đôi giày thể thao màu trắng, tóc nhuộm đuôi màu kem.
Cô bỗng muốn hỏi Triêu quản gia đang đứng cạnh Lục Mỵ: Chiêu quản gia, Lục Mỵ đấy à? Không ăn mặc đỏ chói nữa sao?
-Này cô kia! Cứ nhìn người của tôi là sao?
Lục Mỵ khó chịu khi ánh mắt của Hàn Tử Di chứa đầy vẻ nghi hoặc về hắn, lại đi "hỏi trong im lặng" với Chiêu Dương.
-Người anh có gì để tôi phải nhìn?
Cô phũ phàng, nói lái đi làm Lục Mỵ sầm mặt.
Chiêu Dương cười trộm, Lạc Trường Ca nhếch mép, đi vào bàn ăn trước.
Hắn đã rõ lí do bạn mình có mặt trong nhà hắn vào giờ này.
Lục Mỵ tia mắt về phía cô, cô hừ một phát, chân hướng tới phòng bếp.
Lục Mỵ thêm tức, bỏ lên phòng làm việc của Lạc Trường Ca chờ.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, Hàn Tử Di thấy hắn do cô ngồi chỗ cửa hướng ra cầu thang, liền cố tình trêu:
-Lục đại ca, anh ăn tối chưa vậy?
-Ai thèm làm đại ca của cô? Tôi cơm nước xong xuôi mới tới đây, cô khỏi lo.
-Ai lo cho anh! Tôi lo gà KFC của tôi thôi.
Lục Mỵ điên người, muốn xông đến dạy cô một trận. Cô dám coi tôi là mèo sao?!!!
-Anh đừng nghĩ nhiều. Tôi mua hai phần, nếu anh thích thì ăn chung với Lạc thiếu.
-Hàn Tử Di, nói thêm câu nữa tôi chắc chắn cho cô sang châu Phi làm người rừng.
Lục Mỵ tỏa sát khí, cô lập tức im mặt cúi đầu ăn. Chiêu Dương kéo hắn lên tầng hai.
Ôi thiên ơi, chắc nay con quên uống thuốc nên được dịp to gan.
-Đừng chọc cậu ấy tức, kẻo thành kẻ thù với nhau chỉ vì vài phút vui đùa.
-Hiểu rồi, sẽ chú ý.
Lạc Trường Ca nhắc nhở vì thấy cô vẫn khúc khích cười. Cô gật đầu cho qua, lại thấy mình lố tập hai.
Đành chịu thôi, thói quen khó sửa rồi.
Lạc Trường Ca nhắc nhở cô xong cũng rời bàn ăn.
-Tử Di, lát con mang ba ly nước cam lên cho nhóm người thiếu gia nhé.
-Hả, con á?
-Không muốn Lục thiếu nguôi giận sao?
-Ok dì Lâm, đa tạ dì đã cứu trợ.
Dì Lâm bày cách cho cô, vậy cô phối hợp thôi.
Vừa giúp anh chàng kia nguôi giận, vừa có thể biết thêm gì đó, một công đôi việc.
********************
:) Cảm ơn vì các bạn đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro