#1. Nhật ký của Belle
Đây là nhật ký của Belle
Jung Sungchan - đôi chân vàng của câu lạc bộ bóng đá - và Song Eunseok - thiên tài âm nhạc của trường, gần đây dường như có điều gì đó rất kỳ lạ xảy ra giữa họ. Hai người vốn nổi tiếng với hình ảnh "bạn trai học đường" hoàn hảo, tài giỏi, điển trai, và xuất thân từ những gia đình giàu có nhất khu vực. Trước đây, tôi chẳng hề thấy họ có mối liên hệ gì, nhưng gần đây mọi thứ đã thay đổi.
Tôi là Belle, một mọt sách chính hiệu và cũng là người âm thầm ngưỡng mộ những cậu trai đẹp. May mắn thay, tôi đã đạt được học bổng từ đại học danh giá AU-Dream, và điều đó khiến tôi luôn tự hào. Nếu để tự nhận xét, tôi dám khẳng định trường của tôi không thiếu những nam thần sáng chói, thậm chí có thể gọi là một phiên bản F4 chính hiệu. Nhưng trong nhóm đó, hai người nổi bật và khiến tôi tò mò nhất chính là Sungchan và Eunseok.
Cả hai đều bằng tuổi tôi, nhưng đã có tiếng tăm lẫy lừng từ trước khi bước chân vào trường. Jung Sungchan, chàng trai được mệnh danh là "tay săn bàn vàng" từng vô địch giải bóng đá thiếu niên toàn quốc. Còn Song Eunseok, sinh ra trong một gia đình nghệ sĩ gia truyền danh tiếng, là hình mẫu hoàn hảo của một thiên tài âm nhạc. Ngày họ chính thức đỗ vào trường, cả hai lập tức trở thành tâm điểm trên những tờ báo trường đầy mạng xã hội.
Dù nổi bật như thế, tính cách của họ lại hoàn toàn khác biệt. Sungchan là chàng trai hoạt bát, hòa đồng, nhưng cũng cực kỳ khó tính và không dễ tiếp cận. Tôi từng thấy cậu ấy quen biết không ít cô gái, toàn những "chị đại" có tiếng trong trường, nhưng lạ là cậu ấy chưa bao giờ thực sự chú tâm hay nghiêm túc với bất kỳ ai. Chính sự hờ hững ấy lại càng khiến các cô gái mê mệt và không ngừng tìm cách đến gần cậu ta. Trái lại, Eunseok lại mang một vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần. Nhưng một khi trò chuyện, bạn sẽ nhận ra cậu ấy là người tốt bụng, lịch sự và có chút gì đó dễ mến hơn hẳn vẻ ngoài nghiêm nghị. Tuy nhiên, giống như Sungchan, Eunseok cũng là kiểu người cầu toàn và khó đoán.
Trước đây, tôi chẳng bao giờ thấy họ có chút liên quan nào, dù cả hai học chung lớp - cũng là lớp của tôi. Nhưng gần đây, một loạt những sự kiện trùng hợp kỳ lạ đã khiến tôi bắt đầu đặt ra câu hỏi. Những ánh mắt trao nhau vô tình mà lại đầy ẩn ý, những cuộc gặp gỡ tưởng chừng ngẫu nhiên nhưng lại xuất hiện đúng lúc đúng chỗ. Tất cả khiến tôi không thể không chú ý.
Liệu mối quan hệ giữa Sungchan và Eunseok chỉ đơn giản là bạn cùng lớp, hay còn ẩn chứa một điều gì đó hơn thế? Tôi muốn tìm hiểu rõ ràng, vì tôi không thể bỏ qua những cậu trai này.
Trong ngày hội thao của trường, không khí rộn ràng, náo nhiệt phủ khắp sân vận động. Lúc cuộc thi chạy tiếp sức kết thúc, tôi nhanh chóng nhận ra Song Eunseok vừa thi về cùng nhóm bạn, đứng giữa đám đông đang hò hét cổ vũ. Mặt cậu đỏ bừng, mồ hôi túa ra như suối, chiếc áo thun đồng phục trắng ôm sát cơ thể giờ đã ướt đẫm, lộ ra những mảng hồng nhè nhẹ của làn da bên trong. Dáng vẻ ấy không chỉ khiến tôi, mà cả các bạn nữ khác trong lớp cũng không thể rời mắt.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là sự xuất hiện của Jung Sungchan. Ngay khi Eunseok vừa hoàn thành phần thi, Sungchan liền tiến tới, cầm một chiếc khăn lớn lau mồ hôi cho cậu ấy, sau đó còn đưa nước uống. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Đây có phải là một bộ phim tình cảm học đường không? Tôi chưa từng thấy trai đẹp lại chăm sóc nhau một cách tự nhiên như thế.
Những bạn nữ khác dường như chẳng mảy may để ý, có lẽ vì quá bận ngắm trai đẹp. Nhưng tôi thì khác, tôi tinh ý hơn và phát hiện vài điều kỳ lạ. Khi Sungchan đưa khăn cho Eunseok, cậu ta còn hỏi:
- Mệt lắm đúng không?
- Có chút
Eunseok trả lời ngắn gọn.
Đội chạy tiếp sức có tới bốn người, vậy tại sao Sungchan lại chỉ quan tâm mỗi Eunseok? Tôi băn khoăn mãi mà chẳng ai khác trong đám đông thắc mắc giống tôi.
Khi Eunseok nhận chai nước, tay Sungchan liền nhanh chóng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ấy. Khoảnh khắc đó, má Eunseok đỏ thêm một chút, như thể vừa bị ai trêu chọc. Nhìn cậu ấy lúc đó, thật sự dễ thương đến lạ.
Sau đó, các hoạt động hội thao tiếp tục diễn ra sôi nổi, nhưng ánh mắt tôi lại chỉ dõi theo hai người họ. Họ ngồi ở một góc khuất, Eunseok uống nước, còn Sungchan thì cười rạng rỡ, ánh mắt tràn ngập niềm vui. Cảnh tượng ấy, dù không muốn nghĩ, nhưng tôi không thể không thừa nhận, rằng trông họ hệt như một cặp tình nhân.
Đến cuối buổi, tôi phát hiện họ đã biến mất khỏi đám đông. Sự tò mò thôi thúc tôi lặng lẽ rời đi tìm kiếm. Tôi không biết mình đang làm gì, chỉ đi theo cảm giác mơ hồ như tổ tiên mách bảo. Và rồi, trong nhà thể thao bóng chuyền, nơi ánh sáng mờ tối bao phủ, tôi bất ngờ chứng kiến một cảnh tượng khiến tim mình như muốn ngừng đập.
Jung Sungchan đang ôm hôn Song Eunseok.
Gương mặt nhỏ nhắn, đôi môi căng mọng của Eunseok bị Sungchan hôn không thấy mặt trời, khiến cậu ấy gần như không thở nổi. Cảnh tượng ấy không khác gì một thước phim sống động. Bờ vai rộng lớn của Sungchan như che chắn toàn bộ thân hình của Eunseok, dù Eunseok cũng là dạng cao lớn trong lớp tôi. Đôi tay to lớn của cậu ấy luồn vào dưới lớp áo đồng phục, vuốt nhẹ eo Eunseok.
Tôi thấy Eunseok cầm tay Sungchan ngăn lại, giọng khẽ khàng vang lên: "Không được."
Nhưng khoảng cách gần gũi giữa hai người lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Vậy ra, họ thực sự là một đôi?
Tại sao không được? Tôi sốt ruột quá.
Sau khi nhìn thấy Sungchan và Eunseok hôn nhau trong phòng thể dục, tôi lặng lẽ rời đi. Dù biết nhìn lén là không đúng, nhưng hình ảnh đó đã mở ra một chương mới trong cuộc sống của tôi. Tôi không còn là cô nàng mọt sách chỉ biết ngắm trai đẹp nữa. Giờ đây, tôi tự hào vỗ ngực khẳng định mình là người chứng kiến câu chuyện tình yêu đẹp trai nhất thế giới của hai người bạn học chung lớp mà tôi luôn thầm ngưỡng mộ.
Những ngày sau, tôi để ý đến họ nhiều hơn. Mỗi buổi sáng, Sungchan chở Eunseok đi học, nhưng họ lại đỗ xe ở xa trường và bước vào như thể chẳng hề quen biết. Trong lớp, Sungchan thường ném giấy sang bàn Eunseok, và dù Eunseok tỏ vẻ thờ ơ chưa một lần mở mảnh giấy, còn tôi thì không khỏi tò mò. Một lần tình cờ nhặt được mảnh giấy, tôi suýt ngất khi đọc nội dung bên trong:
"Nhớ em quá! Mún x hun x bé!"
Tôi như muốn đột quỵ ngay tại chỗ, cảm giác máu nóng chạy thẳng lên não. Nếu lúc đó có ai hỏi tôi cần cấp cứu gì không, chắc họ sẽ phải chở tôi thẳng vào nhà thương điên ngay và luôn.
Không dừng lại ở đó, tôi bắt gặp cả hai bước ra từ nhà vệ sinh nam, gương mặt, đôi má và gáy Eunseok có chút đỏ ửng, mặt Sungchan thì có vẻ khoái chí. Tôi không biết chuyện gì xảy ra trong đó, nhưng trực giác mách bảo rằng họ đã có những khoảnh khắc riêng tư ngọt ngào, có lẽ họ đã hôn nhau.
Giờ ăn trưa cũng trở thành sân khấu của họ trong mắt tôi. Trước đây, họ chẳng ngồi chung bàn, nhưng giờ thì lúc nào cũng bên nhau. Đáng nói hơn, tôi còn thấy họ dùng chung thìa để ăn tráng miệng!
Lần đặc biệt nhất là khi tôi được phân làm bài nhóm với họ, và chúng tôi quyết định hẹn làm bài ở nhà Eunseok. Nhà cậu ấy đúng chuẩn biệt thự sang trọng, nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả là cách hai người họ chăm sóc nhau.
Khi Sungchan mang khay bánh ngọt lên, điều đầu tiên cậu làm là chọn phần bánh dâu cho Eunseok. Còn Eunseok, dù tỏ vẻ không để tâm, lại vô thức tách phần bánh bông lan nhân sô-cô-la và đút cho Sungchan ăn, như thể đó là thói quen vô thức của cả hai.
Đến lúc ra về, do ứng dụng đặt xe của một bạn nữ trong nhóm bị lỗi, Sungchan đã chủ động chở bạn ấy về. Tôi nán lại giúp Eunseok dọn dẹp và phát hiện Sungchan để quên cặp sách. Khi tôi nhắc, Eunseok chỉ đỏ mặt ấp úng:
- Kệ đi, lát nó lại qua lấy.
- Lát Sungchan sẽ quay lại đây hả?
Câu hỏi của tôi khiến Eunseok càng trở nên lúng túng:
- Ý là… chắc nếu nó biết nó để quên cặp, chốc nó sẽ sang lấy thôi.
Tối hôm đó, trên đường về, tôi thấy Sungchan vội vã chạy ngược lại về phía nhà Eunseok. Gương mặt đẹp trai rõ ràng là đang cười rất vui.
Sáng hôm sau, tôi để ý thấy Eunseok dán một miếng băng cá nhân trên cổ, còn môi Sungchan thì sưng đỏ. Cả ngày, Eunseok phớt lờ Sungchan, trong khi Sungchan cứ lẽo đẽo theo sau, miệng không ngừng nói:
- Cho anh xin lỗi.
Cuối cùng, Eunseok quay lại liếc Sungchan một cái, chỉ vào vết băng trên cổ và mắng:
- Không phải đã nói là không được cắn vào mấy chỗ người ta có thể nhìn thấy sao?
Sungchan cười trừ, gãi đầu đáp:
- Anh cũng để em cắn nát môi rồi còn gì. Anh xin lỗi mà!
- Bộ chó mèo chắc, cứ cắn cắn.
- Thì anh là chó con của em. Em là mèo con của anh.
- Không muốn nói chuyện nữa, đi chỗ khác dùm!
- Thôi mà, năn nỉ… tha lỗi cho anh!
Tôi nhìn cảnh đó mà không biết nên cười hay khóc, nhưng tôi dám chắc là tôi không hề nghe sai. Đúng vậy, tôi là Belle, một mọt sách bình thường - giờ đây đã trở thành nhân chứng cho một chuyện tình đẹp trai nhất thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro