chap1
Đường phố Trùng Khánh đối với Nghiêm Hạo Tường tôi rất xa lạ và khác biệt rất lớn với Bắc Kinh cổ kính; Trùng Khánh quá nhộn nhịp, bận rộn, ở đâu đâu cũng thấy những tòa nhà cao tầng, biệt thự to đồ sộ, còn có công viên đầy cây xanh và bãi cát rí rít toàn tiếng cười khóc của trẻ con, những dãy nhà máy,công ty to lớn đến nỗi tôi cứ ngỡ là nó có thể che hết cả bầu trời. Ngồi trên xe, lòng tôi có chút lo lắng và nhung nhớ thành đô Bắc Kinh.
_ Tiểu Tường đến nơi rồi! Thu dọn đồ đạc xuống xe thôi con!
Tôi nghe thế liền đáp lại:
_ Dạ ba!
Tôi cùng ba nhanh chóng thu xếp xuống xe rồi theo đoàn đi vào một ngõ dẫn đến một căn xưởng lớn nhưng cũ kĩ, bên trong chỉ toàn là các bao vải,lụa. Chắc là các bao này chuẩn đc đưa đi nhiều nơi khác.
Bác trưởng đoàn hô to:
_ Mọi người cứ sắp xếp hành lí vào đây và tắm rửa nhanh rồi chiều chúng ta bắt đầu làm việc.
Bác dẫn chúng tôi vào một căn phòng lớn chỉ có mấy tấm chiếu và mấy bóng đèn nhỏ và tất cả những người bưng vác chúng tôi đều phải cùng nhau ở đó.
Đến chiều, chúng tôi bắt đầu làm việc, chúng tôi khiêng liên tục nhưng bao vải lớn nặng trĩu cả lưng nhưng ko ai trong chúng tôi than vãn điều gì vì chúng tôi cần được sống cần miếng no. Cuối cùng cũng đc giải lao, tôi thấy ba tôi mồ hôi đầm đìa, gương mặt nóng bừng lên, đôi vai gầy cứ thế run lên, tôi rất lo lắng vội đến bên bóp vai, xoa bóp lưng cho ba.
_ Ba không sao, Tiểu Tường cứ nghỉ ngơi đi,xíu mới còn sức mà vác tiếp.
Tôi vội đáp lại:
_ Con khỏe lắm ba ko cần lo, còn ba lớn tuổi rồi đừng làm quá sức để con vác là được rồi.
Tôi nói xong thì thấy có một đoàn người bước vào. Người nào cũng ăn bận sang trọng, nghiêm trang chắc hẳn là người của công ty thuê đoàn tôi. Họ bước đến chỗ bác trưởng đoàn.
Người đàn ông đứng sau bước lên:
_ Đoàn của ông làm được không, cả đoàn có mấy người, có gì cần thắc mắc không cứ hỏi tôi!
Bác trưởng đoàn lịch sử trả lời:
_Dạ được thưa cậu, chúng tôi không có gì thắc mắc cả mọi việc đều làm ổn cả thưa các vị chỉ là đoàn tôi có một đứa trẻ còn đang tuổi đi học mà phải nghỉ từ mấy tháng trước, thật ra thằng bé cũng rất chăm chỉ,chịu khó mong sao các vị có thể tạo điều kiện cho nó đi học vs ạ!
Bác ấy vừa nói xong liền dẫn tôi đến trước mắt những người đó. Thấy thế tôi vội cúi đầu lễ phép chào họ. Một trong số người đó nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì,người đó cũng cỡ bằng tuổi ba tôi,gương mặt nghiêm túc đánh giá tôi toàn bộ từ trên xuống rồi hỏi:
_ Cháu tên gì ? Mấy tuổi rồi?
Tôi liền trả lời:
_Dạ thưa bác cháu tên là Nghiêm Hạo Tường, năm nay vừa tròn 16 tuổi thưa bác .
Người đó nói với người đàn ông lúc nãy:
_Cậu sắp xếp cho cậu bé này học ở trường EDI, rồi đăng kí người giám hộ cứ lấy tên tôi, rồi chuẩn bị sách vở, quần áo đầy đủ cho cậu bé.
_ Dạ thưa chủ tịch tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp. Rồi người thư kí đó bảo với tôi
_ Mai bắt đầu nhập học cháu nhanh chuẩn bị.
Tôi rất vui sướng, cảm động vội nhanh chóng cuối đầu cảm ơn chủ tịch:
_ Cháu rất cảm ơn ngài.!
Chủ tịch chỉ nhìn tôi cười rồi cứ thế rải bước đi.
Ba thấy tôi được đi học rất mừng rỡ, bác trưởng đoàn và mọi người trong đoàn đều vui mừng cho tôi. Từ nhỏ tới lớn tôi rất thích đc đi học tuy học không giỏi cũng ko có nhiều bạn nhưng tôi vẫn rất thích đc đi học.
Cả đêm tôi không sao ngủ được, nữa mong sao cho đến ngày mai nhanh để được đi học nửa lại ko muốn vì tôi lo sợ, hồi hộp sẽ không hòa nhập được vs môi trường mới, bạn bè mới,thầy cô mới và phải xa ba tôi.
Thế là tôi lại ngâm nga câu hát của mẹ tôi trước khi mất thường hay háy ru ngủ tôi:
当我的笑灿烂像阳光
Dāng wǒ de xiào cànlàn xiàng yángguāng
Khi nụ cười của con rực rỡ tựa ánh dương
当我的梦做的够漂亮
Dāng wǒ de mèng zuò de gòu piàoliang
Khi ước mơ của con trở nên càng đẹp đẽ
这世界才为我鼓掌
Zhè shìjiè cái wèi wǒ gǔzhǎng
Thế giới này mới cổ vũ cho con
只有你担心我受伤
Zhǐyǒu nǐ dānxīn wǒ shòushāng
Chỉ có mẹ lo lắng con sẽ bị thương
全世界在等我飞更高
Quán shìjiè zài děng wǒ fēi gèng gāo
Cả thế giới đang chờ con bay cao hơn nữa
你却心疼我小小翅膀
Nǐ què xīnténg wǒ xiǎo xiǎo chìbǎng
Nhưng mẹ lại thương đôi cánh con non nớt
为我撑起沿途休息的地方
Wèi wǒ chēng qǐ yántú xiūxi de dìfāng
Mở ra cho con nơi chốn để nghỉ ngơi ven đường
当我必须像个完美的小孩
Dāng wǒ bìxū xiàng gè wánměi de xiǎohái
Khi con nhất định phải trở thành đứa trẻ hoàn mỹ
满足所有人的期待
Mǎnzú suǒyǒu rén de qīdài
Làm hài lòng tất cả những kì vọng đặt vào con
你却好像
Nǐ què hǎoxiàng
Nhưng dường như mẹ
格外欣赏
Gé wài xīnshǎng
Lại vô cùng yêu thích
我犯错犯傻的模样
Wǒ fàncuò fànshǎ de móyàng
Dáng vẻ mỗi khi con phạm sai lầm hay ngốc nghếch
我不完美的梦
Wǒ bù wánměi de mèng
Giấc mộng không hoàn mỹ của con
你陪着我想
Nǐ péizhe wǒ xiǎng
Mẹ cùng con mơ về nó
不完美的勇气
Bù wánměi de yǒngqì
Dũng khí còn chưa hoàn mỹ
你说更勇敢
Nǐ shuō gèng yǒnggǎn
Mẹ nói con dũng cảm hơn rồi
不完美的泪
Bù wánměi de lèi
Giọt nước mắt không hoàn mỹ
你笑着擦干
Nǐ xiàozhe cā gān
Mẹ mỉm cười lau khô
不完美的歌
Bù wánměi de gē
Khúc ca còn chưa hoàn mỹ ấy
你都会唱
Nǐ dōu huì chàng
Mẹ cũng đều biết hát
我不完美心事
Wǒ bù wánměi xīnshì
Những tâm sự chưa hoàn mỹ trong con
你全放在心上
Nǐ quán fàng zàixīn shàng
Mẹ đều đặt tất cả trong lòng
这不完美的我
Zhè bù wánměi de wǒ
Đứa con không hoàn mỹ như con
你总当作宝贝
Nǐ zǒng dàng zuò bǎobèi
Mẹ vẫn luôn coi là bảo bối
.......
Tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro