Tình đơn phương
Tôi và anh học chung lớp, hai đứa ngồi gần nhau, từ lúc nào tôi đã để ý anh rồi. Cái làm cho tôi"say nắng" ở Đức ko phải là vẻ bề ngoài mà là sự quan tâm. Đức luôn luôn đối xử tốt với tôi nào là cho tôi mượn bút, chỉ bài cho tôi, nghe tôi tâm sự, an ủi tôi khi buồn,... và cái tôi nhớ nhất đó là Đức đã bênh vực tôi.
Hôm đó, trống đánh báo hiệu giờ ra chơi, tôi loay hoay dọn dẹp sách vở vào hộc bàn. Lúc này, cô bạn nhỏ bên cạnh tôi lỡ quẹt vào áo của cô " tiểu thư" lớp tôi. Sợ quá, cô ném cây bút qua bàn tôi, rồi đổ thừa cho tôi. Tôi đứng đó ngơ ngác như con nai vàng chẳng bik gì cả
- Cái con này, dám làm bẩn cái áo mắc tiền của tao! Mày chán sống rồi à!- " Tiểu thư" Kim chỉ thẳng vào mặt tôi quát lớn
Rầm.... là tiếng đập bàn của Đức
- Cô vừa phải thôi đấy. Mắng thì cũng phải mắng cho đúng người chứ! Thái độ gì vậy? Cái người quẹt vào cái áo "sáng giá" của cô là con nhỏ này nek!- Đức nói to rồi chỉ thẳng vào mặt Vân, cô bạn ngồi kế tôi
Hôm đó nhờ Đức mà tôi thoát. Thế là hôm ra chơi đó đi chung với Phương Uyên- bạn thân nhất của tôi mà đầu thì toàn nghĩ về Đức
- Êk, Uyên"lùn"- Là tiếng của Đức
- Lùn kệ tui!- Uyên kéo tôi đi sang chỗ khác chơi
Đức rất thik chọc Uyên. Cũng đúng thôi. Học chung 6 năm mà!
Hôm đó tôi định tỏ tình với Đức nhưng....
- Đức nek, cậu có bồ chưa?- Tôi bạo gan hỏi
- Có rồi? Thế thì sao?- Đức thẳng thắn trả lời
Haizzzz vậy là thất bại thậm tệ. Nhưng ko, ông trời đã mỉm cười với tôi
Hôm đó, Đức vác nguyên cái mặt buồn hiu vô lớp. Tôi mới vô lớp cùng Phương Uyên thấy cậu ta như vậy thì vào chỗ rồi hỏi han này nọ
- Sao buồn thế?- Uyên cất lời hỏi
- Ko có gì!- Đức trả lời
- Vậy mình về chỗ đây, Ngân nha!- Uyên buồn về chỗ
- Nek, sao thế hả?- Tới tôi tấp vô
- Ngân ơi, giúp tôi chuyện này đi! Hứa đừng kể với Phương Uyên nha!!- Đức năn nỉ
Người mình thik nhờ đơn nhiên phải giúp rồi. Nhưng ko ngờ tôi tự giúp tôi đâm chính mình.
- Ok, tôi hứa, nói đi!- Tôi vui cười nói
- Là vầy, tôi chia tay bồ rồi, vì người tôi thik thật lòng là...- Đức ấp úng nói
Nghe tới đây tôi mừng thầm
- Người tôi thik thật lòng là Phương Uyên nhưng ko bik sao để tỏ tình, bà giúp tôi đi, Ngân!- Đức nói thẳng luôn
" Ngươi tôi thik thật lòng là Phương Uyên". Từng chữ như 1 thanh kiếm sắt đâm qua tim tôi. Tôi cố gắng cắn chặt môi ko để giọt nước mắt rơi. Tôi nhìn Đức mỉm cười thay cho tiếng khóc thầm. Tim tôi đau nhói lòng tôi tan nát. Phương Uyên là bạn thân nhất của tôi, làm sao tôi có thể...?
- Viết... thư... đi!!- Tôi ngẹn ngào nói
- Ờ ha!!- Đức nói lớn rồi lấy giấy ra bắt đầu viết
- Nek, đưa dùm đi!- Đức đưa thẳng thư nhờ tôi
Tôi run rẩy cầm. Cả 5 tiết tôi học trong tiếng khóc. Vì 5 tiết đó tôi chỉ ngồi 1 mình, Đức xin cô sang ngồi kế Uyên rồi 2 người nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng ai ngờ rằng 5 tiết vui vẻ đó của 2 người đã khiến trái tim của 1 người bị thương, chảy máu, đau nhói.
Tùng...tùng...tùng
Tiếng trống báo hiệu giờ ra về. Tôi mệt mỏi đứng dậy thu xếp tập vở. Tiến lại chỗ Uyên tôi đưa bức thư rồi cắm đầu chạy về nhà. Vừa chạy tôi vừa khóc. Đêm hôm đó, tôi chìm trong cơn mưa nước mắt. Tôi lấy trong cặp ra bức thư tỏ tình định đưa cho Đức, vò lại rồi ném nó vào thùng rác.
Tôi ôm gối mà khóc, nhớ lại những kí ức tốt đẹp giữa tôi với Đức
Nào là mượn bút...
Nào là vui vẻ chỉ bài cho tôi...
Nào là đi về chung dù dưới trời mưa to....
Nào là bênh vực cho tôi....
Nước mắt cứ trào ko ngừng. Tôi thiếp đi với đôi mắt thấm đẫm nước mắt vì từ đây tôi sẽ yêu Đức trong sự vô vọng... Tôi đã chấp nhận hi sinh, rút lui vì tôi muốn thấy Đức luôn được hạnh phúc.... Hai người phải sống vui vẻ đấy nhé!
Tình đơn phương là gì mà khiến cho người ta khi chìm vào nó lại đau đến thế?
...........
......
~~~~~~~~~The end~~~~~~~
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ😄😅
Các bạn bình luận cho mình bik ý kiến nha!!😇😊
Đây là truyện ngắn đầu tay của mình mong mọi người ném đá ít thôi ạ!
Mong các bạn sẽ bình chọn😀😃😄😆😉😊😋😍😘😇
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro