Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương bốn: Tang thi

Mây đen cuồn cuộn, bầu trời như có tầng tầng lớp lớp sóng xô, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống đầu bọn họ.

"Cái quỷ gì vậy? Các người rủ nhau trêu tụi này à?"

Tần Minh Nguyệt khó khăn nở nụ cười, dù cô ta biết xác suất của việc Cố Tinh Diên tham gia trò đùa dai là không cao, nhưng vẫn như cũ nói ra để tự cho mình thêm một tia hi vọng.

Khi cô ta đảo mắt qua Cố Tinh Diên, sắc mặt cô gái tái nhợt, nhưng vẫn như cũ mím môi không nói gì, sự kiên cường để cô ta chống đỡ tới thời điểm này lập tức bị vỡ vụn không còn một chút manh giáp.

"Tôi... tôi không tin, tang thi gì đó đều là trong phim ảnh, làm gì có tồn tại ngoài đời thật được?" Liễu Linh Đan yếu ớt cười, từng bước đi về cửa, trong ánh mắt sững sờ của mọi người, đem cửa mở tung ra.

"Thấy chưa, làm gì có cái gọi là tang thi ngoài này?" Cô ta như điên rồi, liên tục chỉ ra bên ngoài, phụt cười.

Đám con gái nhìn thấy cái gì, lập tức hét lớn sợ hãi.

"Chị..." Liễu Mạt tái xanh mặt, liên tục chỉ về phía sau Liễu Linh Đan. "Đằng.. đằng sau.."

"Cái gì?" Liễu Linh Đan nhăn mày khó hiểu.

Một tiếng động nhỏ vang lên khiến cô ta căng thẳng, cứng ngắc quay đầu lại.

Trước cửa, một nữ sinh đang đứng, tuy cô ta cúi đầu xuống làm bọn họ không thấy rõ biểu cảm, nhưng vết máu tươi loang lỗ trên đồng phục trường cao trung đã bán đứng sự bất thường này.

"Này, cô bị làm sao thế?" Liễu Linh Đan gắt gỏng hỏi, muốn chứng minh cho mọi người thấy Cố Tinh Diên là con quỷ bịp bợm.

Không đợi cô ta kịp phản ứng, bóng đen đã nhào vào người Liễu Linh Đan.

Liễu Linh Đan hét toáng lên theo bản năng đưa tay muốn đẩy đối phương ra, nhưng nữ sinh gầy yếu, trông không khỏe mạnh lắm vậy mà bây giờ sức lực mạnh kinh người.

Liễu Linh Đan bị đè xuống đất không thể ngóc lên nổi.

Bọn con gái trong lớp phát ra tiếng hét thất thanh, nam sinh cũng một trận hít khí.

Từ trong miệng nữ sinh phả ra mùi hư thối, Liễu Linh Đan vốn quen ở sạch nay trợn mắt nhìn trừng trừng.

Khuôn mặt cứng đờ dữ tợn, con mắt giăng kín tơ máu cùng với thứ không thể là của con người – răng nanh.

Bản năng sinh tồn khiến cô ta giữ chặt lấy bả vai đối phương không để nữ sinh cắn vào người mình, đầu gối co lên dùng sức đạp nữ sinh bay ra ngoài.

Liễu Mạt cũng không nhịn được chạy tới, dùng hai tay cố hết sức kéo nữ sinh ra khỏi người chị gái mình.

Hai đấu một.

Nhưng phần thắng lại có vẻ hơi nghiêng về nữ sinh kì lạ kia.

Cố Tinh Diên thất thần một lúc, đột nhiên tỉnh táo, cô thật mau chạy đến, một cước đá ngay đầu gối khiến nữ sinh quỳ rạp xuống đất, lại bồi thêm một cú đá vào lưng, sau đó mạnh mẽ dẫm nữ sinh lên mặt đất.

Nữ sinh bị đè dưới đất giãy mạnh muốn đứng lên, phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú.

Nữ sinh kia cựa quậy, Cố Tinh Diên đứng phía trên thân thể cô ta cũng lung lay sắp ngã.

Tần Y Nhiên đột nhiên quên cơn đau, dùng ghế giơ lên hướng đầu nữ sinh nện mạnh xuống.

"Rầm", ghế dựa nện vào một bên.

Cú đập không hề nhẹ, Tần Y Nhiên thở hổn hển, tay run đến mức không cầm nổi ghế, mặc nó rơi trên mặt đất, lùi về sau.

Cả lớp sững sờ nhìn, trong tai quanh quẩn tiếng xương sọ vỡ, xương cổ gãy, máu thịt tóe tung, còn có tiếng chất lỏng đậm đặc ồ ồ chảy ra...

"Nó không phải người..." Cả lớp dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mấy người họ, Liễu Mạt run rẩy giải thích.

"Nó là tang.. tang thi."

Tang thi, là loại xác sống có bản năng săn bắt con người làm thức ăn.

Chủ đề này trong phim ảnh đã được sử dụng mòn ra rồi, thế nên người xem nghe nhiều đến thuộc

Trong lớp bị bầu không khí quỷ dị này lấn át.

"Chúng ta... đóng cửa lại trước đã." A Tịnh run rẩy nói, dù đang sợ đến mức đứng không vững nhưng đầu óc thông minh của cô ấy vẫn nghĩ ra cách tốt nhất cho mọi người.

Đám con trai mau chóng khiêng cái xác ra vứt xuống dưới lang cang.

Thật mau trở lại, khoá cửa, ngăn cách lớp học với bên ngoài.

Mỗi lớp đều trang bị bộ lau nhà, chổi, xúc rác và thùng rác ở cuối lớp.

Một nữ sinh xuống cúi lớp lấy cây lau nhà, lau sạch máu me.

Sau khi cô ấy làm xong, mọi người đều lâm vào trầm mặt.

Thật lâu sau có một nữ sinh rụt rè lên tiếng. "Lớp, lớp trưởng... cùng đám Hạ Chí như thế nào rồi?"

Hạ Chí là thủ lĩnh đám người vừa nãy rủ Cố Tinh Diên trốn học xuống nhà ăn chơi

Sợ rằng giờ này đã lành ít dữ nhiều...

"Cậu quản cái gì, bọn họ chắc bây giờ cũng thành đồ ăn của đám xác sống đó rồi." Trịnh Thanh Ý cười một cách lạnh lùng, thốt ra lời độc ác như thể những người kia chẳng phải bạn học cùng cô ta tiếp xúc hơn hai năm trời vậy. Nói xong, cô ta lại đảo mắt qua Cố Tinh Diên, cay nhiệt nói. "Mạng cậu cũng thật tốt đó Cố Tinh Diên. Nhưng làm sao cậu biết mà từ chối bọn họ vậy... Hay là cậu đã biết trước mọi thứ nhưng không nói gì cho bọn này?"

"Đúng vậy, cậu thật độc ác đấy Cố Tinh Diên." Tần Minh Nguyệt nghẹn không được, cũng lên tiếng ủng hộ bạn mình.

Cô ta đem mọi lỗi lầm đổ cho Cố Tinh Diên, bởi vì cô còn nguyên vẹn đứng ở đây, mà những người kia, bao gồm người cô ta thích lại sống chết không rõ.

"Hai cậu bị cái gì vậy, sao Tinh Diên lại biết trước được." Liễu Mạt trừng mắt nhìn bọn họ, lên tiếng đòi lại công bằng cho bạn.

"Sao lại không, chẳng hạn như... trùng sinh?" Trịnh Thanh Ý nhướng mày, môi hoạ ra một nụ cười. "Nếu thật là như vậy thì chúng ta nộp cô ta lên bộ khoa học đi, để bọn họ mổ xẻ cô ta ra, xem thử trọng sinh giả bên trong rốt cục là như nào?"

"Đủ rồi, tình thế dầu sôi lửa bỏng, các cậu đừng cãi nhau nữa. Trùng sinh là cái gì, đừng ở đó nói hươu nói vượn. Nghĩ đây là chuyện viễn tưởng à?"Anh trai sinh đôi của Trịnh Thanh Ý, Trịnh Thiếu Minh đột ngột cắt ngang lời nói của em gái, mặt mày mang theo vài phần không vui.

Trịnh Thanh Ý bĩu môi, cô ta rõ biết người anh này là đang bảo vệ cho Cố Tinh Diên, sống cùng nhau mười bảy năm, sao cô ta không biết anh mình thích người ta chứ. Tuy điều này làm Trịnh Thanh Ý không hài lòng nhưng cô ta cũng không dám lên tiếng, dù sao cô ta trong nhà cũng sợ người anh này nhất.

"Rốt cuộc là chuyện quái gì? Chẳng lẽ chúng ta phải chờ chết ở đây sao?" Một nam sinh thử liên lạc cho người nhà, kết quả là bên kia không bắt máy, sắc mặt của cậu ta thập phần khó coi.

Mọi người rối rít rút điện thoại ra gọi về cho người thân, kết quả đều không gọi được như nhau..

Xem ra chuyện này không chỉ diễn ra ở mỗi trường học.

Cố Tinh Diên nhìn lớp học đang hoảng loạn, cô đã nhìn thấy tình huống ban nãy, xem ra trường học đã hoàn toàn bị khống chế...

Không nghĩ cách thì chỉ có thể chờ chết ở đây thôi.

"Hi vọng bên ngoài không có việc gì..."

Tần Y Nhiên nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói.

Hi vọng là như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro