Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114 Ngoại truyện

Sau khi lăn qua lăn lại trên sàn nhà một hồi, Hạ Thường Chu mới cố gắng vực dậy tinh thần, đứng dậy nghĩ xem có cách nào để trở lại hình dạng ban đầu không. Nhưng chuyện này thì nên hỏi ai đây? Lên baidu tìm kiếm? Hay đăng bài hỏi?

...Thôi bỏ đi, việc này mà đăng bài hỏi chắc chắn sẽ bị coi là trò đùa.

Tìm thầy pháp? Nghe nói dưới cây cầu ở phố bên có một ông thầy bói mù khá lợi hại.

...Nhưng lỡ ông thầy bói đó nhìn thấy một con mèo biết viết chữ như hắn, nổi lòng tham bắt hắn đi biểu diễn bán chữ kiếm tiền thì sao?

Hạ Thường Chu nghĩ mãi mà không tìm ra cách nào ổn, trong khi cái bụng nhỏ của hắn lại bắt đầu kêu ọc ọc vì đói, cơn đói nhanh chóng áp đảo, khiến cái đầu nhỏ không thể suy nghĩ thêm được nữa.

Đúng lúc này, người kia quay lại, cậu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt Hạ Thường Chu vào lòng bàn tay rồi cẩn thận ôm hắn vào lòng.

Hạ Thường Chu đang mệt nhũn cả người, nhưng khi bị nhấc bổng lên, cơ thể hắn lập tức cứng đờ, sau đó hắn cảm thấy mình bị ai đó ôm vào lòng, rồi một đầu nhỏ của ống nhỏ giọt được đưa đến gần miệng hắn.

Ban đầu Hạ Thường Chu còn hơi kháng cự, nhưng ngay lập tức bụng hắn lại đói sôi ùng ục, thế là hắn liền buông bỏ lòng tự tôn của con người, đưa chân ra ôm lấy bàn tay đang cầm ống nhỏ, bắt đầu uống sữa.

Tần Hán nhìn mèo con uống sữa hăng hái như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khi thấy mèo con có vẻ chống cự, cậu còn lo lắng rằng nó sẽ biếng ăn, nhưng bây giờ, nhìn nó uống sữa gấp gáp như vậy, cậu cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Tần Hãn cười khẽ, nhẹ nhàng nói: " Đừng vội, không có mèo nào tranh của mày đâu, uống từ từ thôi kẻo sặc."

Mặc dù cậu không hy vọng con mèo này sẽ hiểu được lời mình nói, nhưng điều kỳ diệu xảy ra, tốc độ ăn của mèo con quả thực đã chậm lại đáng kể.

Ban đầu Hạ Thường Chu còn nghĩ rằng người này cho ít sữa quá, thật keo kiệt, nhưng sau khi uống hết sữa, Hạ Thường Chu mới nhận ra mình đã no rồi, cái bụng nhỏ căng tròn, lúc này hắn mới nhớ ra mèo con chỉ ăn rất ít.

Trước đó hắn vẫn cảm thấy sữa dê có mùi tanh, không thích uống, nhưng sau khi biến thành mèo, hắn lại thấy sữa dê thơm ngon vô cùng, thơm đến mức khi ngửi thấy mùi sữa còn sót lại trên tay người đó, hắn không kìm được thè lưỡi ra liếm thêm một chút.

Tần Hãn cúi đầu nhìn mèo con trong lòng mình uống hết sữa xong, còn thỏa mãn thè cái lưỡi hồng hồng nhỏ nhắn liếm tay cậu, trái tim cậu lập tức mềm nhũn, nhất là lúc mèo con dùng lưỡi liếm vào lòng bàn tay Tần Hãn , cảm giác ngứa ngáy khiến cậu chỉ muốn dâng tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này cho nó.

Tần Hãn mỉm cười, đưa tay vuốt ve cái bụng tròn ủm của mèo con, khoảnh khắc đó, cậu trở nên mềm lòng hơn bao giờ hết.

Hạ Thường Chu liếm xong lòng bàn tay của người kia mà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, hắn tiếp tục thè lưỡi ra liếm các ngón tay của người đó, liếm hết ngón này đến ngón khác, liếm xong xuôi... Hạ Thường Chu mới sực tỉnh, hắn thốt lên trong đầu, má nó mình vừa liếm tay người khác sao!

Không thể tin hắn vừa liếm tay của người lạ mới quen chưa đầy một giờ!

Lại còn liếm vô cùng hăng say!

Hạ Thường Chu cảm thấy cả mèo không ổn.

Tần Hãn quan sát mèo con đang nằm trong lòng bàn tay mình, cậu nhìn cục lông nhỏ màu trắng, nhướn mày độc thoại: " Để tao đặt tên cho mày nhé, Tiểu Bạch được không?"

Hạ Thường Chu kiêu ngạo meo một tiếng, không đồng ý! Cái tên Tiểu Bạch quá phổ biến! Còn phổ biến hơn cả Tiểu Minh!

Tần Hãn ừ một tiếng, nói tiếp: " Vậy Tiểu Miêu?" ( mèo nhỏ, mèo con)

Hạ Thường Chu lại meo meo phản đối, đặt tên này có khác gì không đặt tên đâu?!

Tần Hãn bật cười, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy dường như con mèo này hiểu những gì cậu nói: " Nghe nói tên xấu dễ nuôi, hay gọi mày là Mộ Dung Cẩu Đản nhé."

Hạ Thường Chu: "..."

Tần Hán cười khẽ: " Quyết định vậy đi, hoan hỉ."

Hạ Thường Chu: Hoan hỉ chỗ nào?! Méooo!

" Cẩu Đản, phải ngoan ngoãn nghe lời ba đấy," Tần Hán xoa cằm mèo con, trên mặt đầy ý cười, " Đợi đến khi con lớn, ba sẽ cho con ăn cá khô."

Hạ Thường Chu " meo" một tiếng, quay người đi, xoay cái mông nhỏ xù lông về phía Tần Hãn.

Tần Hãn không để bụng, còn giơ tay chọc vào cái mông nhỏ xù lông của Hạ Thường Chu.

Hạ Thường Chu kêu lên một tiếng thảm thiết: Đồ dê xồm!

Tần Hãn đùa giỡn với mèo con một lúc, cuối cùng mèo con tức giận, há miệng cắn ngón trỏ của Tần Hãn, dùng những chiếc răng nhỏ chưa mọc hoàn chỉnh gặm ngón trỏ của Tần Hãn, không đau chút nào, chỉ hơi nhột.

Tần Hãn không những không rút tay lại, còn cố ý dùng ngón trỏ cọ vào răng của mèo con, chơi thêm một lúc, Tần Hãn nhận ra mèo con đang dần dần thiếp đi.

Mèo con mới sinh rất thích ngủ, một ngày có thể ngủ đến hơn mười tiếng, Tần Hãn không ngạc nhiên, nhưng điều cậu không ngờ là mèo con trong lòng cậu vẫn ngậm lấy ngón tay của cậu lúc thiếp đi.

Nhìn mèo con cuộn tròn lại thành cục lông trong lòng mình, miệng vẫn ngậm ngón tay của mình mà ngủ, Tần Hãn không khỏi bật cười.

Song Tần Hán không nỡ đặt mèo con trở lại ổ, mà quyết định tiếp tục ôm mèo con đang ngủ say, cậu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cục lông nhỏ trong lòng, khoảnh khắc ấy trái tim cậu trở nên mềm mại hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro