Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:

1.

Lại một ngày dài kết thúc, cậu tiến đến bảng gỗ ngay cửa tiệm, cậu lật mặt có dòng chữ "Close" ra ngoài.

Cậu vươn vai một cái, tiến đến quầy tính tiền ở chính giữa tiệm: "Được rồi, cậu giúp tôi cả ngày hôm nay rồi, mau về nhà đi kìa! Cũng trễ rồi đó!"

"Tôi ở lại giúp anh dọn tiệm một chút cũng chưa muộn như anh nghĩ đâu."

Cậu mỉm cười nhẹ, thầm nghĩ bây giờ vẫn còn một người tốt đến vậy sao?

Thoáng chốc, cửa tiệm đã được dọn dẹp hoàn toàn, cậu nhìn mồ hôi trên trán anh trong lòng cũng có chút tội lỗi và thương thương. Dù sao cậu với anh cũng chỉ vừa quen biết nhau mấy ngày mà anh đã giúp cậu nhiều việc như vậy rồi.

"Được rồi, cậu mau về đi kìa! Trời tối thui luôn rồi kìa." Cậu nhẹ giọng nói, tay giựt lấy cây chổi trong tay của anh.

Anh nhìn cậu, thâm tâm có chút không nỡ nhưng cuối cùng thì anh nói: "Được rồi, tôi về trước, anh cũng mau về nhà đi nhé!"

Cậu gật gật nhiều lần tỏ ý đã hiểu, anh yên tâm chào tạm biệt cậu rồi ra về. Đến khi anh bước ra khỏi cửa tiệm cậu thở phào, môi mỉm cười nụ cười ngọt ngào.

2.

Lại một ngày mới, anh vẫn là đang dạo bước đi tới cửa tiệm hoa. Tới cửa tiệm anh không thấy cậu đâu, cửa tiệm vẫn còn đang bị khóa. Tay anh nhanh chóng lần mò vào túi quần móc điện thoại ra.

[..Anh Cẩm, hôm nay anh không lên cửa tiệm sao?] Anh thành thạo nhấn vào Kakao của cậu, bấm gửi tin nhắn.

Tận hai chục phút, anh đứng đợi, cậu mới trả lời lại tin nhắn của anh: [Hôm nay, tôi hơi mệt nên đóng cửa tiệm một ngày, ngày mai tôi sẽ mở cửa tiệm sau.]

[Mệt? Anh bị cảm sao?]

[Chắc là vậy, nhưng mà không sao tôi đã uống thuốc rồi, sẽ mau khỏi thôi.]

Anh nhìn chằm chằm vào phần tin nhắn trả lời của cậu, sau đó ba phút mới nhắn lại: [Anh ở một mình? Tôi qua nhà anh nhé?]

[Không đâu, tôi có ở cùng bạn nữa. Cậu đừng lo.]

[Vậy anh cứ cho tôi địa chỉ đi, tôi không qua, chỉ để biết thôi.]

Cậu tin tưởng nhắn địa chỉ nhà mình cho anh, anh lại lần nữa trầm ngâm nhìn màn hình phần tin nhắn của anh lẫn cậu, anh nhìn một lúc rồi cất điện thoại, đi ngược về nhà lấy xe đến nhà hàng.

Đoạn đường đến nhà hàng, anh luôn trong trạng thái yên lặng trầm mặc đến lạ thường. Tay phải anh cầm vô lăng, tay trái anh chống cằm, mắt nhìn thẳng về phía đoạn đường cao tốc đằng trước mặt mình.

Từ nhà anh lên nhà hàng khá xa, đi xe cũng mất gần nửa tiếng, anh đến nhà hàng gửi xe, anh không ngần ngại bước vào bằng đường cửa chính, các nhân viên đều đang bận rộn phục vụ, người quản lý đứng ở quầy thu ngân nhìn thấy anh, cô quản lý ngay tập khắc giao phó việc ngay quầy lại cho một người khác, xong xuôi việc cô ấy chạy thẳng đến chỗ anh.

"Ông chủ! Hôm nay ngài đến thăm nhà hàng sao ạ?"

"Bộ tôi già lắm sao?" Âm sắc anh trầm lạnh, mắt anh lườm cô khiến cô lạnh cả sóng lưng.

"Cậu chủ.."

Anh lườm cô, quay mặt đi thẳng về phía trước: "Ừ! Hôm nay tôi đến kiểm tra một chút! Sẵn phụ bên quầy bếp!"

"Dạ vâng, vậy vào quầy thu ngân tôi sẽ nói hết tình hình hiện tại của nhà hàng cho cậu chủ!"

* * *

Cô nói xong tình hình, anh nhìn vào giấy tờ doanh thu của những ngày trước, anh hài lòng cầm một tờ giấy note ghi ghi viết viết.

Viết xong anh đưa giấy note cho quản lý: "Tôi làm các món ăn một hồi đưa món ra đây thì gọi nhân viên giao cho địa chỉ này! Không lấy tiền của họ!!"

"Vâng!"

"Tôi nói rồi đấy! Không được lấy tiền của họ! Tiền ăn lẫn tiền giao hàng đều không được!"

Cô quản lý gật đầu mạnh một cái, anh thờ ơ nhìn cô một cái tiến thẳng vào trong nhà bếp, làm các món ăn khác nhau từ khai vị đến món chính, món cuối là tráng miệng, ngay cả thức uống cũng chính tay anh. Anh định gửi tất cả các món đó sang nhà cậu vì vậy anh đã cố gắng nêm nếm cẩn thận để món ăn được ngon nhất có thể.

3.

Anh trong bếp thật lâu, thật lâu, cuối cùng món ăn làm xong. Tất cả các món anh làm đều đã được đóng gói đẹp đẽ sẵn sàng đưa người giao đến nhà cậu. Tay cô quản lý run run cầm bịch đồ ăn do anh làm và đóng gói, trong lòng suy nghĩ nếu lỡ làm rớt thì chắc đời của cô sẽ tàn mất.

Thức ăn gửi cho người giao, cô quản lý vẫn không an tâm nên đã liên mồm nhắc người giao phải cẩn thận với đơn lần này, cô quản lý nhắc liên tục rất nhiều lần, người nhân viên đó nghe đến nỗi mà thuộc luôn cả lời nhắc nhở đó.

Anh phía xa nhìn thấy chiếc xe của người nhân viên giao đơn thức ăn đến nhà cậu đã bắt lăn bánh, anh cầm điện thoại trong tay gửi một dòng tin nhắn ngắn đến cậu: [Tôi mua thức ăn giao đến nhà anh rồi, anh không được không nhân đâu đấy! Nhất định phải ăn hết đó!]

[Cảm ơn~đợi ngày mai tôi sẽ trả tiền cho cậu sau.]

Đọc tin nhắn phần khúc đầu tâm trạng anh còn đang vui vẻ, đến phần khúc sau mặt anh lại nhăn nhó khó chịu.

[Không cần trả tiền! Cho tôi một bó hoa anh thích nhất là được rồi, như thế đủ công bằng rồi.]

Dòng tin nhắn của anh hiện lên trên máy cậu, cậu ngẩn người khó hiểu với con người tên Trần Cường Phong kia rất nhiều. Tại sao hiện tại vẫn còn có người dùng một bữa ăn để đổi lấy một bó hoa mà người kia thích nhất chứ? Đây cũng gọi là sự trao đổi công bằng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy