Chương 1:
1.
Cảnh tượng vừa sáng làm anh vẫn chưa quên được, đây hình như chả phải là lần đầu anh trải qua nỗi đau đớn đó. Sau cuộc cãi nhau lớn với người kia, cuối cùng anh mới chịu nói lời chấm dứt với họ.
Anh bất lực thở dài, cúi mặt nhỏ giọng nói với người đối diện mình: "Mất rồi..tao với người đó chấm dứt rồi."
"Ừm." Người đó lạnh nhạt đáp lại anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cậu bạn đối diện với ánh mắt mơ hồ mang chút đau thương.
Y uống ngụm nước nhỏ rồi lên tiếng: "Tao biết mà, sớm muộn gì cũng chia tay thôi, nhìn cách quen của thằng đó là tao biết ngay rồi."
Anh im lặng không đáp, y cũng chả nói gì. Một lúc lâu anh lại đứng dậy kiếm cớ bỏ đi trước, ra khỏi cửa tiệm cà phê anh bước lang thang trên đường phố Seoul buổi sáng.
"Tệ thật! Mà..cũng đúng thôi, người yêu đương với người cùng giới như mình thì làm sao tránh được những thành phần này.."
Anh quyết định rẽ vào một tiệm hoa nhỏ nổi tiếng trên đường, mua một bó hoa anh yêu thích để làm dịu đi tâm trạng hiện tại.
Vừa bước vào cửa, tiếng chuông gió được treo ngay cửa ra vào kêu lên những tiếng êm tai, anh đứng ngẩn người ngay giữa lối ra vào, tim đập mạnh một nhịp. Bản thân anh hoàn toàn không biết thứ làm mình ngẩn người là vì mùi hương của những loại hoa khác nhau trong tiệm đang tỏa ngào ngạt ra hay là do chính anh đã rung động với người chủ tiệm hoa kia.
"A! Xin chào! Cậu cần giúp gì không?" Cậu mỉm cười nhẹ.
"Tôi..tham quan một chút được chứ?"
"Được mà, cậu cứ tham quan! Có lối đi ra ngoài vườn hoa, bên ngoài đó có cả bàn ghế ngoài trời đấy! Cậu có muốn ra đó không?"
"Cũng được..."
"Vậy để tôi dẫn cậu ra!"
Cậu lấy chìa khóa mở cánh cửa cạnh bên quầy thu ngân, anh tiến đến bước ra bên ngoài vườn, các loại hoa được bán trong tiệm đều được trồng hết ở đây, mùi hương của hoa làm anh rất dễ chịu, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại trả cho anh sự yên bình để tham quan.
Trong thâm tâm anh có chút nuối tiếc nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ nó qua một bên mà tham quan nơi này.
Đến lúc trời tối, anh mới quay trở về nhà, mở cửa vào nhà đặt bó hoa đã mua hôm nay lên bàn phòng khách, anh từ nhỏ đến lớn thích hoa hướng dương mỗi lần mua hoa đều sẽ mua hoa hướng dương nhưng riêng hôm nay anh lại mua về một bó hoa hồng trắng.
Anh gỡ giấy gói ra, cắm những bông hoa hồng trắng vào một chiếc bình thủy tinh đẹp nhất, anh cẩn thẩn đổ nước vào bình hoa.
Xong xuôi mọi thứ anh lại ngồi yên vị ở đó ngắm nghía hoa thật lâu, môi anh bất giác cong lên một đường tuyệt đẹp.
Trước khi đi tắm, anh cầm điện thoại gửi một dòng tin nhắn cho người chủ tiệm hoa kia: [Hoa rất đẹp, cảm ơn vì đã cho tôi tham quan khu vườn đó.]
Đầu bên kia cũng nhanh chóng nhắn trả lời lại: [Không có gì cả, tôi cảm thấy thật tuyệt khi cậu thích nó. ^^]
Anh suy nghĩ một chút, đáp lại một dòng tin nhắn ngắn: [Mai tôi lại ghé.]
Chỉ trong chốc lát, cậu đã trả lời: [Vậy mai gặp lại nhé, tôi sẽ cho cậu xem một loài hoa vừa nở. Nó rất đẹp đó nha.]
Anh vậy mà lại có tâm trạng vui vẻ sau khi xem dòng tin nhắn đó.
2.
Thoáng một cái đã sang ngày hôm sau, anh đang trên đường đến tiệm hoa vào lúc bảy giờ sáng, hẳn là vì anh nôn nóng muốn nhìn bông hoa mà hôm qua cậu đã nói vừa nở.
Anh đến trước tiệm hoa, đẩy nhẹ cửa vào, tiếng chuông gió lại kêu lên, anh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
"Xin lỗi, tiệm hoa vẫn chưa đến giờ mở cửa đó ạ!"
"Vậy sao?"
Nghe thấy giọng anh, cậu quay đầu lại nhìn: "Cậu đến ngắm bông hoa đó sao? Vậy để tôi đưa cậu ra vườn!"
"Anh..ra cùng tôi được không?"
Cậu cười tươi gật nhẹ đầu đồng ý.
Cậu dẫn anh ra ngoài vườn, dắt anh đến trước bông hoa đó: "Đây là hoa đỗ quyên, nó nở vào đầu tháng bốn đến giữa tháng năm. Tôi nghĩ cậu cũng thích nên mới nói cho cậu biết đó!"
"Hoa này, anh có định bán không?"
"Không biết nữa, nói không nỡ thì đúng hơn. Tại vì nở cũng không nhiều, nếu bán thì hơi tiếc, nếu là cậu mua thì tôi bán cho cũng được."
Anh nhìn bông hoa đỗ quyên trước mặt, quay sang nhìn cậu: "Không mua, mỗi ngày tôi sẽ đến đây xem nó thôi là được rồi!"
"Ừm, hiếm khi tôi tìm được người cùng sở thích như vậy đó."
"Chẳng phải anh là chủ tiệm hoa sao? Tôi nghĩ anh sẽ quen biết nhiều người cùng sở thích lắm chứ?"
Cậu ngồi xổm xuống, đặt khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm chán nản nói: "Đâu ra? Mỗi lần tôi nói tôi là chủ tiệm hoa thì ai cũng sẽ xa lánh tôi hết."
Cậu không nói lý do họ xa lánh nhưng anh nghĩ ngợi một lúc thì đã ngầm hiểu ra lý do.
Anh ngồi xổm xuống như cậu, cười nhẹ hỏi anh: "Anh tên gì?"
"Tôi là Đồng Hoàng Cẩm, còn cậu?"
"Trần Cường Phong...hai mươi tuổi.."
"Ồ, tôi năm nay vừa tròn hai mươi hai tuổi."
Hôm qua anh đã đoán được người này lớn tuổi hơn mình rồi, nên cũng chả bất ngờ là bao.
Cậu với anh vui vẻ trò chuyện nguyên buổi sáng và cậu bắt đầu mở cửa tiệm vào buổi trưa vừa đúng mười hai giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro