Chương 2 Con Quái Vật
Anh ta vẫn còn sống, và nơi chôn anh ta không sâu, vì vậy anh ta có thể trốn thoát bằng cách bò ra khỏi khe hở một bên.
Sở Nam vui lên, trên người hầu hết đều bầm tím, nghiêm trọng nhất là trên đầu có một vết cắt lớn, máu chảy khắp mặt, nhưng hiện tại vết thương đã ngừng chảy máu.
Sở Nam không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng trong bụng lại có cảm giác đói cồn cào, hình như đã hôn mê rất lâu rồi, nhưng sao bên ngoài âm thanh lại yên tĩnh như vậy, như thể những người cứu hộ vẫn chưa đến.
Giang Thiên thành xảy ra động đất lớn như vậy, sợ là chấn động cả nước, các đội cứu hộ các phương đáng lẽ phải tới trước, Có lẽ là bởi vì ta hôn mê không lâu , cho nên họ còn chưa tới đây.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Sở Nam bắt đầu di chuyển cẩn thận, cố gắng trèo ra ngoài.
Đối với giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, về việc loại bỏ tất cả loài người, chọn ra kẻ mạnh nhất, về Adam và Eva, về thế giới mới, v.v., Sở Nam không quan tâm đến nó, và chỉ coi đó là một giấc mơ vô lý. để thoát khỏi đây, làm thế nào để tồn tại.
Căn phòng số 7 chỉ có một tầng nên Sở Nam không bị chôn sâu, may mắn là tam giác an toàn đã phát huy tác dụng, khi cẩn thận chui ra từ khe hở dưới tấm xi măng phía trên, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên sững người. .
Đó là một đêm âm u lạnh lẽo, trên bầu trời treo một vầng trăng đỏ nhạt, giống như mặt trăng máu trong truyền thuyết, phóng tầm mắt ra xa, tứ phía đều là phế tích.
Những xác chết bị cắt xén bị ép dưới lớp bê tông cốt thép bị vỡ, và những xác chết bị cắt xén lộ ra thật kinh hoàng.
Trong nháy mắt, khắp nơi đều là máu tươi bắn tung tóe, nội tạng, xương cốt, gốc cây, thậm chí có cái đầu nổ tung thành bột nhão.
Sở Nam ngồi xổm xuống, chống tay xuống đất và nôn mửa.
Bụng trống rỗng và không thể nôn ra bất cứ thứ gì.
Đột nhiên, Sở Nam cảm thấy ánh sáng đỏ trước mắt hơi chói mắt, nhìn ánh sáng đỏ, anh phát hiện một chiếc kính lúp nhỏ cắm trong đống đổ nát trước mặt, có lẽ nó phản chiếu ánh trăng trên bầu trời, cho nên nó phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ. .
Cầm chiếc kính lúp lên một cách tùy tiện, nó trông giống như một chiếc kính lúp bình thường có tay cầm nhỏ, Sở Nam đang định ném nó đi thì chợt nhận ra rằng có một mặt trăng phản chiếu trong kính lúp, mặt trăng đỏ rực và khẽ rung rinh , ánh trăng đỏ như gợn sóng lăn tăn, rất đẹp.
"sột soạt--"
Đột nhiên, cách đó không xa có một thanh âm nhẹ.
Sở Nam giật mình, vội vàng ngẩng đầu, đi theo tiếng động, liền nhìn thấy cách đó không xa một tấm xi măng vỡ khẽ lay động, một bên khe hở thò ra một bàn tay, nằm sấp ở bên ngoài.
Tay, đẫm máu.
"Có người sống ——" Sở Nam lập tức kêu lên.
Đó là người sống đầu tiên anh nhìn thấy.
Sở Nam nhét kính lúp vào, lập tức chạy tới, hét lớn: "Cẩn thận, đừng lung tung, anh giúp em." Anh sợ đối phương nếu lung tung sẽ gặp rắc rối. và bê tông lại sụp đổ.
Đầu dây bên kia không phản ứng, chỉ đẩy mạnh vào tấm xi măng che hắn ở dưới tấm xi măng trên cùng.
Sở Nam nhấc một bên tấm xi măng lên, dùng cả hai tay muốn giúp bên kia nhấc tấm xi măng trên cùng ra.
Đột nhiên, anh cảm thấy tấm xi măng rung lên kịch liệt, đột nhiên từ dưới bật lên, người chôn phía dưới dùng sức mạnh trực tiếp nhấc tấm xi măng nặng nề lên.
Mất cảnh giác,Sở Nam bị tấm xi măng ném trúng và suýt ngã xuống.
Đang loay hoay dỡ tấm xi măng, Sở Nam nhìn thấy người bị chôn vùi bên dưới.
Sở Nam cả người run lên, đột nhiên rùng mình, đột nhiên lui về phía sau hai bước.
Người được chôn ,với khuôn mặt méo mó và vết sẹo quen thuộc giữa hai lông mày, chính là bạo chúa nhà tù "Tam nhãn" ở cùng phòng.
Với ba con mắt, khuôn mặt bê bết máu, trên khuôn mặt méo mó hiện lên một nụ cười quái dị và cứng ngắc, Sở Nam đang nhìn chằm chằm vào đầu hắn,cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên.
Tam nhãn rõ ràng không may mắn bằng Sở Nam,bị vật nặng đập vào đầu, nửa hộp sọ bị đập vỡ, não trắng bên trong lộ ra ngoài, trên mặt chảy rất nhiều bã.
Nửa cái đầu bị đập nát, trọng thương như vậy, Tam Nghiên Nhi làm sao có thể sống sót?
Nhìn bộ não trắng bệch đang chảy, nhìn khuôn mặt vặn vẹo và đáng sợ với ba con mắt, Sở Nam cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Sắc mặt Tam Nghiên Nhi cứng đờ, hắn một chút cũng không cảm thấy đau, hắn vươn tay móc ra một vật gì đó, lại là một cánh tay bị chặt đứt đầy máu, đưa tới bên miệng, rất nhanh liền bắt đầu cắn trên mặt của hắn. đã được bao phủ trong máu.
Cảnh tượng này đơn giản là kinh khủng, Sở Nam vô cùng kinh hãi, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, Tam nhãn trước mặt có lẽ căn bản không có sự sống.
Sau khi liên tục ngã về phía sau, anh ta quay lại và Sở Nam đang muốn chạy trốn, nhưng đột nhiên có tiếng "xột xoạt" từ phía sau, khi anh ta quay đầu lại, anh ta nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của tam nhãn và não đầu trắng đỏ bị đập nát .
Tam nhãn dùng cả hai tay nắm lấy vai Chu Nan, suýt chút nữa làm gãy xương vai của anh ta.
Sức mạnh của tam nhãn to lớn đến kinh người, đó hoàn toàn không phải là sức mạnh mà một người bình thường nên có.
Để lộ một hàm răng đầy máu, Tam nhãn nắm lấy vai Sở Nam và cắn vào cổ họng anh ta.
Sở Nam sợ hãi và chống cự theo bản năng, dùng cả hai tay giữ chặt đầu Tam nhãn để ngăn anh ta cắn vào cổ họng mình.
Mặc dù hết sức kêu cứu, nhưng xung quanh không có người sống, chỉ có ánh trăng đỏ hồng lạnh lẽo và ngọn gió mùa thu nhè nhẹ thổi qua.
Đó là một đêm vừa khủng bố vừa ma quái.
Sức lực củaTam nhãn quá lớn, mặc dù đầu đã bị kéo nhưng miệng của anh ta vẫn đang từ từ tiến đến cổ họng của Sở Nam , người đã bị anh ta tóm lấy.
Sở Nam duỗi chân đá vào hạ bộ của Tam nhãn , người bình thường chắc chắn sẽ đau đớn ngã xuống đất, nhưng tam nhãn lại không hề phản ứng lại.
Điều này khiến Sở Nam càng tin rằng tam nhãn không còn là con người nữa, không thể hiểu tại sao không chết và biến thành một con quái vật như vậy.
Từ nửa tháng trước, khi Lý Phong giết người nhưng bị hãm hại, sau đó bị giam giữ trong trại tạm giam, giống như rơi vào một cơn ác mộng kinh hoàng không bao giờ tỉnh lại, bây giờ, sau trận động đất, cơn ác mộng kinh hoàng này đã biến mất xa.Vượt quá tầm hiểu biết của mình.
Khắp nơi đều là đống đổ nát, không có người cứu hộ nên không thấy, ngay cả người sống cũng không thấy, khắp mặt đất đều có thi thể và nội tạng, còn có... còn có người chết biến thành quái Miệng của tam nhãn cuối cùng đã cắn vào cổ họng của Sở Nam .
Cổ họng đau nhói, trong lúc hoảng sợ, cánh tay đang giữ đầu Tam Nghiên của Sở Nam đột nhiên nắm lấy bộ não thối rữa của anh ta.
Não thối bị Sở Nam chộp lấy, cúi đầu cắn con mắt thứ ba trong cổ họng Sở Nam ,đột nhiên hú lên một tiếng, ngẩng đầu lên, nắm lấy hai vai sở Nam, vung mạnh.
Với một lực đáng kinh ngạc, Sở Nam bị ném mạnh, và với một tiếng "rầm", nó đập vào một bên bê tông cốt thép bị vỡ.
Sở Nam hét lên một tiếng, cả người như bị xé toạc, thân thể trượt xuống, đầu đau như búa bổ.
"A ——" Sở Nam chịu không nổi, ôm đầu kêu lên một tiếng, lăn lộn dưới đất.
Tam nhãn , não đã bị khoét rỗng, dường như đã mất hết sức lực sau khi ném Sở Nam ra ngoài, dừng lại tại chỗ, khuôn mặt co quắp hai lần, đột nhiên lật người ngã xuống, không còn cử động nữa.
Đầu Sở Nam đau dữ dội, giống như muốn nổ tung từ bên trong, đột nhiên, cơn đau dữ dội này biến thành nhiệt độ thiêu đốt, giống như một làn sóng nhiệt lan tràn.
Trên lòng bàn tay còn có một cỗ sóng nhiệt tràn vào lòng bàn tay, dọc theo cánh tay kéo dài một đường, cấp tốc xông vào trong đầu, cùng trong đầu sóng nhiệt dung nhập.
Sở Nam kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Hai tay hắn dính đầy óc thối lấy được từ đầu Tam Nghiên Nhi, trong óc trắng nõn này, có một vật nhỏ màu nâu đỏ cỡ hạt đậu tương, hơi nóng vừa rồi từ hạt đậu đỏ này truyền ra. vào lòng bàn tay anh, rồi chảy vào đầu anh.
"Đây là cái gì. . . Chẳng lẽ trong đầu Tam Nghiên Nhi bởi vì cái này trong đầu trở nên cổ quái như vậy? Cho nên, tại ta ngoài ý muốn rút ra vật này sau, hắn liền ngừng động tác?"
Khi dòng nhiệt từ từ lắng xuống, Sở Nam rõ ràng cảm thấy trong đầu mình dường như có một vật thể hình hạt đậu tương tự, đang ở trạng thái rỗng không, và một tia dòng nhiệt đang từ từ chảy vào trong đó.
Dòng nhiệt này đến từ vật thể hình hạt đậu màu nâu đỏ trong não tam nhãn và bị anh ta hấp thụ.
Sở Nam hoàn toàn mê muội, thậm chí còn tưởng rằng mình đang gặp ác mộng, không khỏi cắn ngón tay, đau đến nhảy dựng lên, lúc này mới biết không phải là mộng.
"Chẳng lẽ... xuyên không sao? Nếu không... Cho dù là động đất, chuyện như vậy cũng không nên xảy ra, thế nhưng... Nhìn chung quanh, hẳn là vẫn là ở trại tạm giam, tuy rằng gần như bị phá hủy..."
Sở Nam ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trên trời treo mặt trăng, lộ ra nhàn nhạt màu đỏ như máu, trông rất kỳ quái, làm cho đêm sau động đất càng thêm có chút quỷ dị.
Con mắt thứ ba rơi xuống đối phương đã bất động, Sở Nam không dám đi xem mình có chết hoàn toàn hay không, sau khi bình tĩnh lại một chút, phản ứng đầu tiên của anh là rời khỏi nơi xa lạ và đáng sợ này trước.
Mới đi được hai bước, chân phải của hắn đột nhiên siết chặt, nhưng bị bắt được.
Khi sự việc đột ngột xảy ra, Sở egiật mình suýt nữa hét lên, cúi đầu xuống, chỉ thấy một bàn tay đầy máu từ khoảng trống bên dưới không biết từ lúc nào vươn ra, nắm chặt lấy chân phải của anh, kéo xuống thật lớn. , cùng ba con mắt giống nhau.
"đó là ai--"
Sở Nam hét lên, liều mạng rút chân, đột nhiên đất đá bên dưới quay cuồng, một cái đầu tả tơi từ bên dưới thò ra, cắn mạnh vào chân anh.
Một cái đầu tả tơi khác, nhìn qua khuôn mặt Sở Nam cũng nhận ra anh ta, anh ta là một trong mười tám người ở cùng phòng với anh ta, là một thanh niên nghe nói đã bị bắt vì tội trộm cắp.
Một cái khuôn mặt méo mó, cứng ngắc, đang cắn chặt chân của Sở Nam đến mức muốn ăn tươi nuốt sống, hiển nhiên người đàn ông này cũng giống như Tam nhãn , mặc dù đã chết nhưng vẫn có thể cử động , đã chết những người đàn ông này đã biến thành một con quái vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro