Chương 1
...." Nếu ngày hôm đó trời mưa thì sao nhỉ?"
"Vậy thì tớ sẽ là ánh nắng sưởi ấm cho cậu" .....
Tùng...tùng...tùng
'Học sinh bắt đầu làm bài"
Đường phố hôm nay đông đúc lạ thường, cổng trường cấp 3 vốn im ắng đã nửa tháng đã có dấu hiệu bắt đầu mùa thi mới, kì thi tuyển sinh vào lớp 10. Kể từ khi tiếng micro vang vọng từ phòng thầy giám thị vang lên cũng là lúc các thí sinh cầm bút ngoáy liên tục trên tờ giấy thi của mình.
Chỉ là phòng số 6, có đôi mắt đảo liên túc suốt 15 phút đầu giờ.
'Số 315, nhắc nhở lần đầu"
Bà cô giám thị hắc ám, đẩy gọng kính dày đặc xuống tận chóp mũi, nhìn một lượt khắp phòng, dòm tới đâu ta nói học sinh cắm đầu làm bài tới đó.
"Nguyễn Thu Hân...". Haiz, phước đức thay môn thi đầu tiên đã được giám thị để mắt tới. Môn đầu tiên, môn văn , quái lạ nhỉ, Thu Hân vốn là học sinh giỏi toàn trường được đại diện tham gia học sinh giỏi cấp tỉnh cơ mà. Đừng nhìn cô bạn ấy, xinh thì có xinh đấy, nhưng nhìn đứa ngồi kế bên kìa.
Huých huých "mày hỏi nó đi?"_thì thầm.
"Điên hả? biết nó là ai mà hỏi."
"Quay lên. Cô nhìn kìa".
Lại một âm thanh nhỏ vang lên cũng tại khu nhà lá ấy. Thu Hân đang chỉ bài, còn cười nữa. Thằng Hùng từ dãy bàn đầu đang trố mắt nhìn.
"Nghị luận"
Xinh quá, nụ cười ấy, đôi mắt ấy, nếu so sánh với ánh nắng ngoài kia lại còn đẹp hơn. Mái tóc đuôi ngựa vểnh cao trông lại càng năng động hơn bao giờ hết. Đó là suy nghĩ đầu tiên của hầu hết mấy thằng con trai khi lần đầu nhìn thấy nụ cười hiếm hoi ấy. và giờ nó đang hiện hữu.
"À, ờ". Cậu con trai lắp bắp không nói nên lời. Sau khi trở về từ cõi mơ thì...
Lại gõ đứa trên
"Nghị luận" . thằng trên cũng nhanh chóng đáp lại bằng nút Like rồi cười hớn hở.
"E hèm". Tiếng bà cô hắc ám cũng không ngăn cản bốn mắt đang liếc nhìn nhau, rồi cũng nhanh chóng ngoảnh đi, chỉ biết là cả hai con người ấy đều đang mỉm cười không biết là vì cái gì?
Chiều hôm đó, là thi toán, quả đúng như lời đồn đại, cậu ta giỏi toán lắm chả bù cho sáng hôm nay. Chưa tới ba phần tư thời gian đã làm xong đề toán. Còn rãnh rỗi đến nỗi chỉ hẳn cho đứa bàn dưới, cũng tại giám thị canh quá ư là dễ. Cả phòng chỉ biết ngồi ganh tị với mấy đứa ngồi gần cậu ấy. Cũng chỉ có Thu Hân là chăm chú làm bài. Đừng tưởng cô làm được, đang ngồi cắn bút dằn vặt tại sao mình quên mất công thức Bunhia đây. Ngó quanh ngó quất một hồi.
"Hùng ...Hùng"
Cái giọng muốn la to mà rống không được chỉ có thể cảm thấy quá bất lực. thằng này muốn giả điếc với bà à.
"Câu cuối chứ gì...nè"
Ngay sau đó là bốn mắt nhìn nhau. Tờ giấy nháp có chữ kí giám thị nằm chễm chệ trên bàn của Hân từ lúc nào.
"Còn 15 phút..."
Tưởng đâu tiếng sét ái tình, ai ngờ
"Cảm ơn". Cô lại hí hoáy viết.
"Tùng...tùng..tùng"
"này...mày làm bài được không?" Thằng Hùng là bạn của Hân từ cái thuở nằm nôi, hồi nhỏ trông cũng dễ cưng giờ lớn , nói sao nhỉ, nói quen thuộc thì chính là dậy thì thất bại chăng. Cao to chuẩn men rồi, thiếu cái mặt đẹp trai là hoàn hảo.
"mày giả điếc với bà à, ngon lắm con"
"tao nghe mày gọi, mà mày nhìn đi bà giám thị nhìn chằm chắm ai dám". Nói đoạn bỏ chạy như giặc , tội thằng nhỏ, cha mẹ không sợ sợ mỗi con bạn hàn xóm kế bên.
"Đứng lại coi."Cô toan chạy theo rồi như nhớ ra điều gì đó.
"Trả mày tờ giấy nháp...cảm ơn nha...bye."
Bỏ lại một tên ngơ ngác đứng như trời trồng.
Một cú đẩy bất ngờ từ dãy phòng bên cạnh bỗng vụt như chớp sang hành lang dãy phòng số 2 "về thôi"
Kha không giật mình mà giơ tờ giấy nháp đã kín đầy số là số với cái mặt tiu nghỉu như muốn nói gì đó với cậu bạn lâu năm của mình.
"Giấy nháp mà đưa tao làm gì. Nay mày làm được không?". Vừa nói vừa kéo theo một người mất hồn đi giữa hành lang trường học đã vơi người.
--Võ Đình Kha, tên hay lắm, cảm ơn cậu vì bài thi hôm nay---.
Buổi thi đầu tiên kết thúc, lần đầu tiên tôi gặp cậu. Cậu trông ngộ ghê lắm, cơ mà cũng ấn tượng lắm. Không biết lời nhắn đó cậu nhận được không?(Nhật kí bàn đầu).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro