Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Thay đổi và tái hợp

Sau buổi nói chuyện ở công viên, Ninh trở về nhà, nhưng cô không thể xóa đi hình ảnh của Triết trong tâm trí. Trong suốt những năm qua, cô đã tự xây dựng một bức tường vững chắc quanh trái tim mình, và cuộc gặp gỡ hôm nay như một cơn sóng làm vỡ đi những mảnh vỡ của quá khứ mà cô tưởng đã bỏ lại phía sau.

Ninh không thể bỏ qua cho Triết ngay lập tức. Cô nhớ lại những ngày tháng đó, khi Triết rời đi mà không một lời giải thích. Lòng cô đầy sự thất vọng và tổn thương. Cô đã đặt hết niềm tin vào Triết, tưởng rằng tình yêu của họ sẽ có một kết thúc đẹp. Nhưng sự ra đi đột ngột của anh đã làm sụp đổ mọi thứ. Làm sao cô có thể quên được những đêm dài cô đơn, những lần ngồi chờ đợi trong vô vọng, và những câu hỏi không lời đáp: Tại sao anh bỏ đi mà không nói lời từ biệt?

Mỗi lần nghĩ về Triết, Ninh lại cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong lòng. Cô đã sống một cuộc sống mạnh mẽ trong suốt 6 năm qua, nhưng vết thương lòng đó vẫn còn nhức nhối.

Còn về Triết, cậu ấy nhận ra rằng, không dễ dàng để có thể lấy lại sự tin tưởng của Ninh. Mỗi lần anh đến tìm cô, cô đều từ chối nói chuyện. Những tin nhắn anh gửi đi đều không nhận được hồi âm, và có lần Ninh còn khép chặt lòng mình trước mặt anh. Cảm giác thất vọng dâng trào trong Triết, nhưng anh biết rằng nếu không kiên nhẫn và chứng minh sự chân thành, anh sẽ mất Ninh mãi mãi.

Anh bắt đầu thể hiện sự kiên trì không ngừng. Những món quà nhỏ, những bữa ăn anh mang đến, những cuộc gọi hỏi thăm hằng ngày – tất cả đều chỉ để chứng tỏ anh không hề quên đi tình cảm dành cho cô. Anh muốn Ninh thấy rằng anh đã trưởng thành, rằng anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bù đắp cho cô.

Một ngày nọ, Triết bất ngờ hẹn Ninh đi ăn tối.

Ninh ngần ngại trước lời mời nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Triết đưa cô đến một nhà hàng nhỏ ấm cúng, nơi mà trong suốt buổi ăn, anh chỉ tập trung lắng nghe cô nói.

"Cậu biết không, mình từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại cậu nữa," Ninh thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm. "Lần đầu nhìn thấy cậu ở thư viện hôm họp lớp, mình đã không biết nên vui hay buồn."

Triết đặt tay lên bàn, ánh mắt kiên định. "Mình không xin lỗi chỉ để được tha thứ. Mình muốn cậu biết, từ bây giờ, cậu là điều quan trọng nhất với mình. Mình sẽ làm tất cả để bù đắp."

Ninh im lặng, nhưng một tia hy vọng lặng lẽ nhen nhóm trong lòng.

Thời gian trôi qua, những cuộc trò chuyện dần trở thành thói quen hàng ngày. Triết không còn cố gắng làm những điều lớn lao mà tập trung vào những hành động nhỏ nhặt. Anh nhớ ngày sinh nhật của Ninh, nấu món ăn cô thích, hay chỉ đơn giản là đợi cô sau giờ làm để cùng đi dạo.

Dần dần, Ninh bắt đầu cười nhiều hơn khi ở bên Triết. Những bức tường mà cô dựng lên trong lòng cũng dần sụp đổ. Nhưng rồi không phải mọi thứ đều dễ dàng. Một ngày nọ, trong lúc dọn dẹp nhà, Ninh tìm thấy chiếc hộp cũ chứa những lá thư mà cô từng viết cho Triết nhưng không bao giờ gửi.Cầm những lá thư trên tay, trái tim cô lại đau nhói. Dù Triết đã trở lại, nhưng ký ức về những năm tháng cô đơn không dễ dàng tan biến.

Một buổi tối, Ninh hẹn gặp Triết ở công viên.

"Triết," Ninh mở lời, ánh mắt nghiêm túc. "Mình vẫn chưa thể quên được cảm giác bị bỏ lại mà không một lời giải thích. Dù bây giờ cậu đã trở lại, nhưng những tổn thương đó vẫn còn nguyên."

Triết nhìn cô, giọng nói trầm ấm nhưng đầy cảm xúc. "Mình hiểu, và mình không mong cậu quên đi mọi thứ ngay lập tức. Chỉ cần cậu cho mình thêm thời gian. Nếu cậu muốn, mình sẵn sàng làm lại từ đầu, cho đến khi cậu cảm thấy ổn."

Lời nói của Triết khiến Ninh không khỏi xúc động. Cô gật đầu, dù trong lòng vẫn còn nhiều phân vân.

Họ tiếp tục gặp nhau thường xuyên hơn. Những buổi đi dạo trong công viên, những lần cùng nhau vào thư viện tìm sách, hay những chiều yên bình ngồi cạnh nhau không nói gì đã giúp hai người dần gỡ bỏ khoảng cách.

Một ngày, Triết hẹn Ninh đi dạo. Nhưng thay vì dạo phố, cậu chở cô đến trường cũ, kéo cô vào thư viện.

Ở góc bàn quen thuộc năm xưa, Triết lấy ra một bó hoa làm từ những viên kẹo, giống hệt món quà cậu từng tặng cô năm nào.

"Chào cậu," Triết mỉm cười, mắt lấp lánh. "Mình là Triết và mình rất thích cậu. Cậu làm bạn gái mình nhé. Sau này cậu muốn tìm sách nào, mình cũng sẽ tìm cho cậu."

Ninh khẽ bật cười, ánh mắt thoáng chút bối rối. Cô chỉ tay về phía kệ sách. "Thế cậu tìm lại cuốn sách mình đọc hôm đầu tiên gặp cậu đi, mình sẽ tha thứ cho cậu."

Triết lúng túng, nhưng nhìn thấy nụ cười của Ninh, cậu lại mỉm cười theo.

"Lần này," cô nói, giọng nghiêm túc, "nếu cậu thực sự muốn đi cùng mình, thì đừng bỏ lại mình nữa."

Triết không trả lời, chỉ nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro