Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 8 : Đừng về

Trời lại mưa, gió thiệt quá lạnh luôn. Tôi rời giường đứng lên định đóng cửa sổ thì thấy hắn vẫn đang đứng ngoài sân nhìn về phía tôi, hắn đứng đó dầm mưa bên chiếc xe đạp của mình.

Dù hắn đội nón nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt mắt đang hướng về tôi, tôi đóng cửa lại và kéo rèm. Tôi sợ mình tiếp tục nhìn sẽ lại mềm lòng, sẽ lại tha thứ cho hắn.

Tôi tắt đèn và cuộn mình trong chăn.
Tôi cứ nằm trằn trọc suốt 2 tiếng rồi mới ngủ thiếp đi.

--------------

Sáng hôm sau ra cổng lại gặp hắn.
Hắn vẫn trong cái dáng vẻ kèm biểu cảm tội nghiệp đứng tựa vách chờ tôi.

Tôi lại đạp xe đi, hắn lại chạy phía sau.

Ngồi trong lớp tôi lại nép vào vách đặt cái balo ở giữa, hắn cũng im lặng không nói gì.

Hai tiết học đầu là hình học, tôi thật chả hiểu cái giống gì hết nhưng lại không thể hỏi hắn.

Có lẽ do tôi quá để tâm quá khứ, quá để tâm lỗi lầm của hắn mà quên mất sự chăm sóc của hắn với tôi thời gian qua.

Dáng vẻ hắn bây giờ rất đáng thương, quầng thâm mắt hiện rất rỏ ràng, có lẽ bị mất ngủ.
Bình thường hắn toàn đi giầy thể thao thôi, nhưng hôm nay lại đi dép, có lẽ hắn thật sự không ổn rồi.

Nhưng mà cơn giận của tôi vẫn còn trong lòng không thể giải tỏa được, nếu tôi tha lỗi cho hắn bây giờ thì tôi chắc sẽ không thể vui vẻ với hắn đâu.

Vì vậy nên chi bằng để thuận theo tự nhiên vậy, suốt hai tiết học đầu hắn liên tục nằm gục lên bàn ,chắc hắn bị thiếu ngủ, chắc vậy.

Giờ giải lao hắn vẫn còn nằm gục trên bàn mà không ngồi thẳng lưng một lần, tôi thấy bàn tay hắn đang nắm chặt và run rẫy.

Tôi nên làm gì đây ? Nên làm gì bây giờ đây ?
Trong lúc tôi đang đấu tranh tư tưởng thì hắn đã buông xuôi cánh tay và nghiêng người về phía tôi.

Chết tiệt, hắn ngất rồi.
Người hắn nóng quá, thật sự rất nóng.

Tôi hốt hoảng kêu mọi người giúp đỡ khiêng hắn đến phòng y tế, cô bác sĩ khám sơ rồi nói gì đó với thành chủ nhiệm.
Một lát sau xe cấp cứu tới và mang hắn đi, tôi muốn đi theo nhưng thầy không cho.

Tôi ngồi ở lớp lo lắm, tôi cứ ngóng chờ thầy mang hắn về thôi. Nhưng rồi ra về vẫn không thấy hắn, tôi chạy lên văn phòng gặp thầy, thầy bảo hắn bị sốt cao nên đã nhập viện.

Là lỗi của tôi.
Tất cả điều là lỗi của tôi hết, nếu tôi không đòi cắt đứt với hắn, nếu tôi không bỏ rơi hắn thì hắn đã không dầm mưa chờ tôi, sẽ không để đến nông nỗi này.

-----------

Tôi đã cố liên lạc với hắn, nhưng vẫn không thể kết nối. Có lẽ do dầm mưa nên điện thoại bị hư rồi, hoặc có thể bố mẹ hắn đã lấy đi vì sợ sóng điện thoại ảnh hưởng với thiết bị của bệnh viện.

Cũng đã gần một tuần không gặp hắn rồi, ở lớp thì có quyên góp tiền để mua hoa quả đến thăm bệnh hắn. Nhưng lại cử đại diện là lớp trưởng và lớp phó học tập, tôi dò la mãi thì hai tên mọt sách kín miệng đó chỉ nói tình hình hắn đã khỏe, đến cái tên bệnh viện cũng không nói cho tôi biết.

Má nó thật muốn giết người.

---------------

Tối chủ nhật.

Chả có gì làm nên mới nằm thẳng cẳng trên giường nghịch điện thoại, mãi đến 9h vẫn không tí buồn ngủ.

Tôi trùm chăn nhắm mắt nhưng mãi không ngủ được, tôi đành tìm sách để đọc, cách để mau ngủ nhất đấy.

Tôi đang tìm thì thấy cuốn nhật ký của hắn nằm trên kệ nên tôi lấy xuống mà xem.

Bên trong là những lời tâm sự của hắn khi vừa bắt đầu yêu tôi,ý tôi là Milk ấy.

Xem nhưng lời ngọt ngào thật sự rất ấm lòng,tôi cảm nhận được rất nhiều tình cảm thông qua nó.

Ngoài những lời yêu thương cho Milk thì trong đây có vài đoạn nhắc đến tôi.

" ở đối diện lớp anh có 1 cậu bạn rất xinh,ý anh là xinh đẹp ấy. Hôm valentine cậu ấy tặng chocolate cho anh,lúc đưa anh mặt cậu ấy cứ đỏ ửng lên,nhìn đáng yêu lắm Milk à.

Em đừng ghen nhé,anh chỉ xem cậu ấy là bạn thôi. Anh vẫn sẽ chung tình với Milk thôi,anh sẽ chỉ yêu mỗi em thôi ".

" em biết không Milk ? Cậu ấy cười rất xinh, mỗi lần anh khó chịu trong người chỉ cần ngó sang lớp đối diện thấy cậu ấy cười là anh thấy vui ngay. Ước gì nụ cười của em cũng giống cậu ấy ".

" trường anh hôm nay có biểu diễn văn nghệ, rất là đông vui. Anh có nhiệm vụ chụp ảnh đó, anh đã chụp rất nhiều bức ảnh đẹp.

Nhưng có 1 bức anh rất thích, anh đã chụp được khoảng khắc quý giá. Anh không nói cho em biết là gì đâu, em không được xem bức ảnh đó đâu, nó chỉ dành cho mỗi anh thôi ".

" Milk à, tim anh không ổn rồi, nó thật sự làm phản rồi. Nó đã có bóng dáng cậu ấy trong đó, thật sự chiếm giữ trong đó rồi.

Anh xin lỗi Milk à, anh xin lỗi, anh xin lỗi.
Anh sẽ sửa sai,anh sẽ không phản bội em đâu, anh sẽ cắt đứt mối duyên này ".

" Milk à,hôm nay anh vừa làm 1 việc tồi tệ.
Anh đã tự đánh mất một người anh quý giá của mình rồi,đáng ra anh không nên làm việc đó khiến cậu ấy tổn thương.

Anh nên suy nghĩ chính chắn hơn,không nên dùng cách xấu xa như vậy.

Lần sau gặp anh nhất định sẽ xin lỗi cậu ấy , nhất định sẽ giúp cậu ấy vui vẻ trở lại ".

" mấy hôm nay anh cứ mơ thấy nụ hôn đó mãi.
Chỉ là cảm giác đó khiến anh không quên được,nụ hôn ấy thật sự khiến anh rối trí.
Anh xin lỗi,Milk à.
Anh lại thế nữa rồi ".

" Milk à,anh có thể hủy lời hứa bên em mãi mãi không ?
Anh thật sự không thể kiềm chế thêm nữa, anh muốn ở cạnh cậu ấy, trái tim anh thật sự không ổn ".

Đã hết.
Không còn ghi thêm nữa.
Tâm tôi thật sự rối sau khi đọc những lời này.
Hắn thật sự đã yêu tôi sao ?
Thật sự sao ?

-------------

Gió lạnh lại bắt đầu thổi, tôi đặt quyển nhật ký xuống và tiến đến bên cửa sổ.

Tôi ngó ra ngoài sân qua cửa sổ.
Thấy hắn đứng dưới sân nhìn lên.

Tên đó sau lại đến đây chứ ? Dù khỏe rồi cũng không nên đứng dưới trời lạnh như vậy ? Thật ngu ngốc.

Tôi đi xuống gọi hắn vào nhà và lên phòng, tôi đưa hắn một cái chăn cho hắn.

Bin : anh vừa bệnh dậy, đừng để bị nhiễm lạnh.
Bob : cảm ơn em.

Hai đứa ngồi cạnh nhau dưới sàn, tôi pha một ít cacao nóng cho hai đứa.

Bin : đã khỏe hơn chưa ?
Bob : rồi, giờ anh đã cảm thấy khỏe hơn rồi, rất khỏe.
Bin : ừ, thật may.

Bob : 1 tuần qua em vẫn ổn chứ ? Xin lỗi vì anh đã ngã bệnh mà không thể ở cạnh chăm sóc em,anh xin lỗi.
Bin : anh bệnh đến ngu ngốc luôn rồi à ?
Bob : hả ?

Bin : có ai ngã bệnh mà lo lắng cho người khỏe mạnh như anh không hả ? Cái đồ ngu.
Bob : Hanbin à.
Bin : bệnh thì lo ở nhà nghỉ ngơi đi, ai mượn đến đón tôi đi học hả ? Ai mượn anh cố cầm cự để ngồi học cạnh tôi hả ? Ai mượn anh làm việc đó hả đồ ngu ?

Thật khó chịu, tôi đang cố kiềm nén mà hắn cứ nói mấy câu làm tôi khóc thôi.

Bob : Hanbin, sao vậy em ? Sao em lại khóc ? Em không khỏe sao ? Anh làm gì em buồn sao ? Anh xin lỗi Hanbin à,anh xin lỗi,anh xin lỗi.

Tôi tự nhiên khóc làm hắn hốt hoảng hất chăn ra chạy đến dỗ dành tôi, ra sức mà dỗ tôi nín khóc.

Tôi khóc chừng 10 phút thì nín, xả hết kiềm nén trong lòng thật thoải mái.
Tội cho hắn lo lắng hoảng hốt từ nãy tới giờ.

Bob : Hanbin à.
Bin : xin lỗi, tôi hơi xúc động một chút. Giờ ổn rồi, không sao nữa.
Bob : nếu em cảm thấy không thoải mái thì anh về ngay, anh lập tức đi ngay.

Hắn đứng dậy, tôi nắm tay hắn.
Bin : ngoài trời đang mưa to, đừng về.
Bob : ừ ừ.

Hắn ngồi xuống.
Tôi rút tay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro