Vô tình gặp nhau
Một trận mưa ập tới mà không báo trước, mưa cứ vội đến và vội đi, bỏ lại trên chặng đường xanh rì màu chồi non và vô vàng điều bí ẩn.
-------------------
Một năm trước.
Hôm ấy là một ngày nắng ráo nhưng cơn mưa bất chợt kéo đến khi tiếng reo kết thúc buổi học vang lên, ông trời thật biết cách tạo cái gọi là bất ngờ cho từng câu chuyện. Tôi do dự đứng ở hành lang, khẽ hít hà cái mùi của mưa, và mùi của đám rêu bám trụ trên từng vách tường, ẩm mốc đến nức mũi. Mọi người đã ra về gần hết, chỉ còn lác đác vài học sinh đang chờ người thân đến đón. Còn tôi thì không có ai để chờ, bố mẹ tôi đã ly hôn từ khi tôi lên tám, hiện tại tôi đang sống với mẹ và anh trai, mẹ tôi là một bác sỹ còn anh tôi thì đang học kiến trúc sư, cả 2 đều rất bận và tôi cũng hiểu điều đó nên tôi thường tự lo cho bản thân mà không làm phiền đến họ. Thôi thì đành chờ tạnh mưa vậy, nhưng cơn mưa chết tiệt này nó cứ dai dẳng đến khi xung quanh tôi chẳng còn bóng người nào, trời cũng đang tối dần rồi. Tôi quyết định dầm mưa về, coi như là một ngày xui xẻo vậy. Thật ra thì đi dưới trời mưa cũng thú vị đấy chứ, trừ việc quần áo dính chặt vào người thì nó khiến tôi rất thích thú. Nhưng đi được một đoạn thì cơn mưa ngày càng nặng hạt hơn, còn có cả sấm nữa chứ, tôi ghét sấm, thật là một ngày tồi tệ mà. Đột nhiên xe của tôi xe tôi khựng lại, may tôi chống chân kịp không thì đã cắm mặt xuống đất rồi. Tôi dựng xe bên đường, xe đạp của tôi lại bắt đầu dở chứng rồi.
Loay hoay không biết làm thế nào thì có một chiếc xe đạp khác đi đến chỗ tôi và dựng ngay bên cạnh. Tôi đang trong tình trạng hỗn loạn ngước lên nhìn, lúc ấy tôi đã ngỡ đó là thiên thần giáng thế xuống giúp đỡ mình. Có thể ngay từ đầu, tôi đã bị ánh mắt hẹp dài đó thu hút.
- Tuột xích hả?
Anh hỏi với chất giọng Degu đặc sệt nghe thật là hờ hững nhưng cũng đáng yêu vô cùng.
- Vâng
Anh chỉ khẽ nhìn tôi một cái rồi không nói gì. Anh loay hoay gắn lại xích bị tuột, tay nhem nhuốc dầu lại còn quệt vào mũi khiến mặt anh cũng nhem nhuốc theo. Tôi phì cười trước khuôn mặt đáng yêu lấm lem của anh, anh nhìn tôi nhưng cũng không nói gì chỉ chăm chú sửa xe.
- Xong rồi đó
Anh tiện tay quẹt mũi cái nữa, chắc đấy là thói quen của anh.
Tôi rút khăn tay ra đưa cho anh lau. Anh cầm lấy, tôi cúi đầu cảm ơn anh rồi toan giắc xe đi
- Áo của em...
Anh ngập ngừng.
Tôi nhìn xuống áo của mình, thứ không nên lộ đang hiện lên. Tôi luống cuống lấy tay che. Anh đỏ mặt quay đi nhưng tay thì cởi áo khoác trùm lên đầu tôi, khẽ xoa xoa mái tóc ướt nhèm của tôi rồi mới buông tay ra.
- Đi đường cẩn thận nhé.
Nói rồi anh dắt xe đi không để tôi nói thêm câu nào.
Anh đi một đoạn xa rồi mà tôi vẫn ngây ngốc nhìn theo, tay nắm chặt chiếc cái của anh. Khẽ hít mùi hương của nó.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro