Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chia xa


Yêu xa...

Mọi thứ không khó khăn cũng không đơn giản như ta nghĩ. Cô học cách sống xa nhà, không người thân. Mọi thứ vãn ổn ngoaaij trừ không có cậu. May là cô vẫn còn cô bạn thân cũng hojc trong này.

Sài Gòn, những cơn mưa thoáng đến chợt đi nhưng lòng người đọng lại. Cô nhớ cậu. Nổi nhớ quay quắt, cồn cào.

Cô kể cậu nghe về những tòa nhà chọc đời, về những con đường tấp nập đầy người và xe, rằng cô đã không thở nổi khi chờ đèn đỏ giờ tan tầm, rằng cô ngủ nướng đến quên giờ đi học,... cậu phá lên cười bảo cô vẫn đoản hậu như ngày nào.

Cậu lại xua tan cơn giận của cô bằng những chiều êm ả bên chùa Thiên Mụ, bên con sông Hương uốn lượn đầy tình ca, êm đềm như cái tên của nó-Huế. Thanh bình, yên ả, chả bù với ở đây. Huế-Sài Gòn, cậu và cô. Chẳng từ ngữ nào diễn tả được. :))) cô vẫn còn có cậu dẫu không ở bên.

Những lần cô ốm,cô than vãn đủ điều, bảo sau này cậu làm bác sĩ không được để cô ốm, không được để cô 1 mình,... cậu thương cô, thương nhiều lắm. Nhưng 1000 cây số đâu phải muốn đến là đến. Cô cười bảo cậu ngốc. Cô bảo cô lớn rồi, tự chăm sóc bản thân được, con trai như cậu mới không ai chăm sóc, khuyên cậu nên để ý 1 cô y tá nào đấy :D

Cô thay nổi nhớ bằng việc học, ảnh kỉ niệm 2 đứa hồi năm ngoái cô vẫn còn giữ nguyên vẹn trong máy tính. Cô làm mấy khung ảnh xinh xinh treo chúng lên. Cô và cậu không giận nhau lâu được, mỗi lần cãi nhau chỉ 5p sau là hòa, rồi laịchí chóe. Những đứa điên!

Mỗi năm cô được nghỉ 2 lần, cậu cũng vậy. Dịp Tết và hè. Cô thường sắp xếp mọi việc để về sớm hơn 1 ngày. Tàu lại lăn bánh, vượt 1000 cây số...

Huế dịu dàng như cái tên của nó, thơ mộng như những vần thơ,mượt mà như lòng chảy của dòng sông. Cậu nắm tay cô đi bên những hàng cây cao, quanh bờ sông Hương dịu êm. Cậu chỉ cho cô xem những địa danh làm nên Huế, những bản sắc làm nên cái Huế -chỉ riêng nơi đây mới có. Cậu nói cô nghe tiếng Huế bập bẹ đã học nửa năm của mình, thật không dễ chút nào. Nơi đây bình yên như lòng cậu vậy.

Lại những chuyến tàu, những đoạn đèo quanh co 1 bên biển, 1 bên núi. Vẻ đẹp đất nước, không biết bao giờ mới thấy hết được.

Quảng Nam- nơi cô và cậu sinh ra, lớn lên,nơi gắn với bao nhiêu kỉ niệm 2 đứa. Mỗi lần về, cậu đều chở cô qua, để nhắc, để nhớ. Nắm tay nhau thả ngọn hoa đăng xuống lòng sông, Hội An về đêm thật tuyệt! Những đèn lồng, những nhà cổ, quệnh vào nhau, dễ chịu đến lạ thường.

Nhưng có lẽ nơi cô thích nhất vẫn là biển. Cô thích biển. Cậu thích biển. Thích những lần nghịc nước, chạy dọc bờ biển, hét thật to,... cô không biết bơi nhưng cậu chẳng ngại quẳng cô xuống đấy chẳng chút xót thương. Có những ngày cậu và cô dậy từ 4h sáng chỉ để chạy xuống biển cho kịp ngắm bình minh, bắt những chú còng con con nghịch xa nhà, rồi lại thả chúng ra...Êm đềm lắm! Có những đêm 2 đứa nhóm lửa ở lại biển, kể nhau nghe chuyện về các vì sao, về những con tàu ngoài khơi xa,.. mặt kệ tụi muỗi có lăm le hút máu :D

"Ở cạnh bên anh bình yên lắm..."

Đoàn tàu lại lăn bánh...

Sài Gòn lại mưa...

Cô để mặc mưa rơi vào mặt... chẳng còn biết là mưa hay nước mắt. Mỗi lần mưa,cô lại không thôi nhớ vè cậu, cô day dứt. Giá như,...

Cô đã không thôi dằn vặt mình trong bao năm qua, cô để lại cậu cùng nổi buồn xa mãi. Cô nhẫn tâm cướp đi cái quyền hi vọng và chờ đợi từ cậu. Cô đã nghĩ nếu cô đậu ĐH cô sẽ bên cậu mãi mãi. Nhưng vừa thi xong, cô đã bảo cậu hãy dừng lại,cô không muốn tiếp tục nữa. Thực sự, không phải cô không yêu cậu. Nhưng cô sợ, sợ cảm giác yêu xa, sợ lòng thay đổi, cô sợ cô đơn,... cô không đủ can đảm để cùng cậu, không dũng cảm như cô từng nghĩ. Cô yếu đuối, cô thất bại trước bản thân. Cô khiến người tin tưởng cô mất hi vọng. Là cô sai.

Nếu cô mạnh mẽ hơn, có lẽ tàu sẽ lăn bánh để vượt cả ngàn cây số...

Đôi khi tự hỏi liệu thời gian quay lại như lúc cậu đến, liệu cô có chọn cậu như khi xưa đã từng? Có! Hiển nhiên có. Dẫu là lỗi lầm, là đau nhưng cậu là một phần kí ức cô không bao giờ muốn quên. Và vì khi đó, cô yêu cậu. Đơn giản và chân thành.

Xin lỗi cậu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: