Bắt nhịp
... " có ai định nghĩa được tình yêu"...
Những ngày tháng hạnh phúc cứ êm ả trôi qua. Nhỏ bạn cùng phòng suốt ngày trêu cô, còn cô thì toe toét cười trong hạnh phúc. Đúng là khi yêu nhau người ta chỉ cần có nhau là đủ.
Cũng có những vấn đề nho nhỏ ùa đến. Bởi cô và cậu chẳng hợp nhau điểm nào. Cậu học giỏi, là con cưng của đa số thầy cô, hiền lành, gia giáo có thể gọi là " con ngoan trò giỏi"; còn cô thì học lực khá, được cái rất nhiệt tình tham gia hoạt động( cậu thì hoàn toàn không), cô nam tính hơn là nữ tính, thích những cái gì mạnh bạo hơn, không thích khuôn khổ,thích thể thao. Thể thao. Cậu thích cả cầu lông và bóng đá. Cậu chơi bóng cũng ổn, là tiền vệ cánh. Cậu thích Messi với những kĩ thuật đi bóng còn cô thích Rô với tốc độ, với những cú sút căng đét. Phải chăng cô và cậu không có tiếng nói chung? Cô đâu cần câu trả lời, bởi đôi khi những gì trái ngược nhau mới chính là những điều hấp dẫn.
Thời gian lại như con thoi, cuốn mọi thứ đi theo chiều của nó. Phượng đã bắt đầu chớm những nụ đầu tiên. Chuyện chọn ngành,chọn trường lại là dịp để đám trẻ xôn xao,nhốn nháo. Cô vẫn theo niềm đam mê nho nhỏ của mình – kiến trúc- cũng là mơ ước duy nhất của cô. Còn cậu có lẽ sẽ là chàng bác sĩ dễ thương nhất :) Vẫn đều đặn mỗi ngày lên lớp cậu vẫn chỉ bài cho cô, từng chút một. Đôi khi thấy cậu bận nhưng cô hiểm nhiên đưa bài tới, thế là cậu dẹp bài mình sang một bên để xem bài cô. Cô hí hửng vì điều ấy. Rồi cậu kể cô nghe về chuyện gia đình, về đứa em gái bướng bỉnh của cậu- đôi khi cậu thấy nó giống cô. Và cậu nhớ cô. Tình yêu giữa cậu và cô đơn giản qua những cuộc gọi, qua những dòng tin nhắn. Nhưng cô không hề trách, cô không hiểu,cũng không muốn hiểu. Cuối năm,mọi thứ bận rộn hơn nhiều, cô ôm đồm với đống giấy tờ bên Đoàn trường, sổ Đoàn, giấy sinh hoạt, tổng kết,... học thêm, luyện vẽ. Cô còn chẳng có thời gian để ngủ, cô cũng không còn gặp cậu nhiều như trước nữa. Nhưng cậu lại quan tâm cô nhiều hơn, giải quyết giúp cô mớ giấy tờ lộn xộn, cùng cô ôn bài, cùng cô cúp học để đạp xe trên những con đường quanh co đầy bằng lăng tím, cùng cô ngắm những búp sen đầu tiên nở, cùng cô xây những ước mơ,...
Đoạn đường dẫu xa nhưng nếu ta đi cùng nhau thì có dài đến vô tận ta cũng bước...
Những cái nắng gay gắt giữa trưa tháng 4 đúng là chẳng dễ chịu tí nào, cô lê từng bước nặng nề sau hơn 1 tiếng đồng hồ ngồi xe bus để đến lớp học vẽ. Không còn bao lâu nữa, cô tự nhủ. Cậu chờ cô đến lớp mới thôi nhắn tin để đi ngủ, chuẩn bị giờ tự học chiều chủ nhật. Cô mỉm cười. Chủ nhật nào cậu cũng là người đến đón cô ra trạm xe bus, ngồi cùng cô khi chờ xe, nói chuyện với cô để cô đỡ buồn khi trên xe bởi cậu biết cô không giỏi đi xe bus, nhắn tin cùng cô khi cô cuốc bộ đến nhà thầy. Cô hạnh phúc với những điều nhỏ bé thân thuộc như vậy. Những khi cô buồn bực, không vui cậu là người chịu trận dẫu không làm điều gì cả. Cậu bảo nếu không nghe cô cằn nhằn hay la mắng, chắc cậu buồn chết mất. Cậu nghiện cả lối nói chuyện không đầu đuôi và đôi khi xàm xàm của cô. Nhưng đôi khi cô laị lạnh lùng đến phát sợ. Cô không giỏi bày tỏ cảm xúc , không giỏi thể hiện cho người khác biết tình cảm của mình như thế nào, rồi người cần hiểu sẽ hiểu, cô nghĩ thế. Cậu bảo nhờ cô mà cuộc sống cậu thú vị hơn, không phải chúi mũi vào bài vở, lúc buồn có người để tâm sự, biết quan tâm người khác hơn, cậu cười nhiều hơn nhưng cậu chưa làm được gì cho cô. Cô nhéo má cậu bảo cậu đậu đại học là điều cô vui nhất. Như thế cậu cùng cô dần dần qua những ngày tháng đẹp đẽ nhất đời học sinh. Trống trường ngân một hồi dài báo mùa hè đã đến đồng nghĩa với việc chia tay thầy cô, chia tay bạn bè. Có lẽ không muốn ngày này nhất là đám học sinh 12 như cô. Không muốn, chẳng muốn tí nào. Khóc. Những giọt nước mắt của tình bạn, tình thầy trò cứ vậy mà tuông rơi. Làm sao không buồn khi sẽ phải xa mà không biết bao giờ sẽ gặp, mối đứa mỗi nơi. Cô lặng lẽ nhìn cậu. Rồi đây cô cũng sẽ xa cậu. Cậu đưa cô đĩa CD bảo khi nào có dịp hãy mở. Cô chỉ ừ. Hôm nay cô khá buồn, nhưng cô không khóc, là đứa gan lì, mạnh mẽ, cô không cho phép mình yếu lòng.
Cây phượng vĩ già lặng lẽ đưa từng cánh hoa nhẹ nhàng về với đất.
Tốt nghiệp, đối với cô, cậu và những bạn cùng lớp không phải chuyện khó khăn gì vì lớp cô là lớp tự nhiên. Nhưng tốt nghiệp chính là lúc cận kề ngày thi đại học,1 tháng nữa thôi. Không khí nặng nề. Cô đã xem đoạn video kèm lá thư mà cậu gửi cho cô. Tỏ tình. Cô khá bất ngờ về hành động của cậu, cô đã khóc. Cậu đã hát cô nghe bài "Mình yêu nhau đi"cả trăm lần mặc dầu dở tệ. Cô hạnh phúc xen lẫn lo lắng. Cô thi Sài Gòn, cậu thi Huế . Kì thi sắp tới. Rồi cô cũng sẽ trả lời cậu. Cô tự nhủ nếu cô và cậu cùng đậu ĐH, cô sẽ đồng ý và ngược lại. Cô đã cố gắng rất nhiều, nhiều đêm cô ngủ quên trên bàn học, giật mình, cô lại nhớ đến cậu. Hẳn giờ cậu vẫn đang chăm chỉ cùng bao công thức đến mệt đầu. Cô sẽ cố, hơn nữa.
Ông trời cũng thật không phụ lòng người, cả cô và cậu đều đậu trường mình thích. Cậu bảo sẽ chọn ngành Y nhưng phải học ở Huế, còn cô đậu Kiến trúc lại ở Sài Gòn, 1000 cây số...
Ngày cậu cùng đám bạn thân tiễn cô đi là 1 ngày mưa giữa trưa tháng 8,có lẽ là buồn...
Cậu ôm cô, chẳng biết nói gì.
Đoàn tàu lăn bánh, cô chỉ biết gửi nổi buồn ở lại.
gn3-1.f=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro