28, Bi kịch nhà họ Lee ³
Hồi thứ hai mươi tám: Bi kịch nhà họ Lee (Phần 3)
『 Gong Jin Myung và Lee Hye Mi ở bên nhau lâu như vậy cũng ít nhiều hiểu được tính tình của Lee Tae Yong, ông nhìn Lee Tae Yong nói với giọng khản đặc:
─ Cậu đừng nghĩ tới việc báo thù... Lo mà học hành cho tốt đi.
Lee Tae Yong không nói lời nào.
Gong Jin Myung như tự giễu mà cười:
─ Bố và cô của cậu... Sau khi mất cũng không cho cậu được nhìn mặt lần cuối đã đem đi hỏa táng, cậu cho rằng đây là do tôi quyết định sao?
Đột nhiên Lee Tae Yong ngẩng đầu lên, giọng nói của Gong Jin Myung vô cùng tuyệt vọng:
─ Thế giới này làm gì có công bằng và chính nghĩa... Những người như chúng ta chẳng là cái thá gì đối với nhà họ Kang cả...
─ Tae Yong à... Nhà họ Lee cũng chỉ còn có một mình cậu, cậu không thể đem mình chôn theo đó được.
Mặc dù trong lòng Gong Jin Myung đối với Lee Tae Yong có oán có hận, nhưng mà Lee Hye Mi lại yêu thương thằng nhóc này như vậy, cho nên ông không hề muốn nhìn thấy Lee Tae Yong xảy ra bất cứ chuyện bất trắc gì.
Lee Tae Yong trầm mặc hồi lâu, mặt không chút cảm xúc mà gật đầu đáp:
─ Vâng.
Mấy ngày nay Gong Jin Myung không nghỉ ngơi, cơm cũng không thể nuốt trôi, thân thể mệt mỏi tới độ không đứng dậy nổi. Lee Tae Yong đi qua muốn dìu ông nhưng ông lại đẩy tay y ra, tự mình chậm rãi đi đến phòng của Lee Hye Mi.
Bàn tay buông thõng bên hông từ từ siết chặt, chờ Gong Jin Myung đóng cửa lại y mới xoay người, hướng tới hai hũ tro cốt kia mà quỳ xuống.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh đầy bi thảm khi cha và cô qua đời, còn có em gái của y, em ấy đã trọn vẹn hình hài nhưng chưa kịp mở mắt ngắm nhìn thế giới này thì đã không còn tồn tại.
Lee Tae Yong cảm thấy mình như đang quỳ trên núi đao biển lửa. Mỗi một chỗ trên người đều đau nhức, đau đến mức muốn cuộn mình lăn lộn trên mặt đất kêu khóc, đau đến mức dần mất đi khả năng nhận thức, chỉ có thể cúi đầu chết lặng mà nhìn về phía trước, ngay cả nước mắt cũng không thể rơi ra được nữa.
Lee Tae Yong nhớ lại từng lời cô mình đã nói, cô sợ sau khi sinh con sẽ làm y cảm thấy bị hắt hủi, cho nên trước sau vẫn muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho y.
Lại nhớ đến câu nói cuối cùng mà y đã nói với cha ruột mình: Bố làm ơn đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi không muốn nghe giọng của bố đâu.
Trong bóng đêm đột nhiên Lee Tae Yong nở một nụ cười, nụ cười quỷ dị có chút đáng sợ.
Y thì thầm: "Lee Tae Yong à, cuối cùng mày cũng được như ý nguyện rồi, vĩnh viễn chẳng thể được nghe giọng nói của ông ấy nữa."
Không biết một đêm này đã trôi qua như thế nào.
Trời rất nhanh trở sáng, Lee Tae Yong từ từ đứng lên. Chờ hai chân khôi phục lại cảm giác y mới vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh để rửa mặt, lại tới nhà bếp cầm theo một con dao giấu thật kỹ bên trong quần áo.
Sau đó y đi ra cửa, lập tức đi tới công ty của Kang In Sook.
Lee Tae Yong đứng đợi thật lâu, vì sợ bị bảo vệ chú ý tới cho nên y đã trốn vào một góc bên hông tòa nhà.
Khoảng mười giờ sáng, chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa công ty, có người vội vàng chạy tới khom lưng mở cửa, một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống xe.
Lee Tae Yong chưa từng gặp Kang In Sook, mặt y vô biểu tình mà đi về phía trước, gắt gao siết chặt lấy con dao giấu bên trong quần áo. Lúc tới gần người đàn ông kia y gọi một tiếng:
─ Kang In Sook.
Người nọ liền xoay đầu, ánh mắt dừng trên người của y.
Đột nhiên Lee Tae Yong rút dao ra, những người bên cạnh lập tức đứng ra che chắn trước mặt Kang In Sook, Lee Tae Yong còn chưa kịp đâm nhát nào thì đã bị người ta bắt được tay, một cước đá y văng ra ngoài.
Động tĩnh bên này liền kinh động đến những người bên trong tòa nhà, tất cả vệ sĩ đều có mặt, lại còn đem Lee Tae Yong đang muốn bò dậy đè chặt xuống đất.
Lee Tae Yong điên cuồng giãy giụa, Kang In Sook đẩy những người đang che chắn trước mặt mình ra rồi từ từ bước tới, ông ta ở trên cao nhìn xuống mà đánh giá Lee Tae Yong, dùng mũi chân nâng cằm y lên, nhàn nhạt hỏi:
─ Mày là con trai của Lee Sang Seong?
Mũi giày da nhọn hoắt bóng loáng đè lên yết hầu, Lee Tae Yong bèn hất mạnh đầu, khóe mắt như sắp nứt ra nhìn chằm chằm vào Kang In Sook:
─ Tôi sẽ không bỏ qua cho ông.
─ Hả? Tao có nghe nhầm không?
Kang In Sook nhướn mày ra vẻ kinh ngạc, khi nói chuyện bỗng dưng đưa chân lên đạp vào mặt của Lee Tae Yong một cái, cười nói:
─ Ông đây chờ mày.
Gương mặt của Lee Tae Yong nặng nề mà va đập xuống mặt đất, nhưng mà một âm thanh y cũng chưa từng phát ra.
Kang In Sook thản nhiên liếc mắt nhìn người bên cạnh, người này lập tức nghiêng người cúi đầu xuống. Kang In Sook ở bên tai nói nhỏ vài câu, người nọ trả lời liên tục, sau khi Kang In Sook rời đi ông ta mới cho phép vệ sĩ quăng Lee Tae Yong ra ngoài.
Kang In Sook báo cảnh sát, Lee Tae Yong bị ném vào tù, không chỉ có như thế, y ở trong tù cả người bị đánh đập đến thương tích không nhẹ.
Sau đó có một luật sư đến nói rằng bọn họ sẽ kiện y vì tội dùng dao cố ý gây thương tích cho người khác, nhân chứng vật chứng cụ thể, y chắc chắn sẽ phải ở trong đó mà ăn cơm tù.
Hai tay của Lee Tae Yong bị còng, trên mặt là những vết bầm xanh tím, sau khi nghe được những lời này khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười.
Lại cười tươi hơn chút.
Dù miệng cười nhưng thân thể đã theo đó mà hơi run rẩy.
Có vui không?
Tại sao lại không vui, trên tay Kang In Sook nhuốm máu của ba mạng người nhà y. Bây giờ hắn lại thản nhiên lấy tư cách của người bị hại nói muốn tố cáo y?
Người đối diện nhìn thấy Lee Tae Yong có chút điên dại, bị y chọc cho bực bội liền đi qua dùng chân đá thật mạnh vào ngực y.
Lee Tae Yong ngã trên mặt đất, đau đến cả người đều run rẩy, y muốn cố gắng để đứng lên nhưng thử vài lần đều không được.
Tên luật sư kia quét mắt nhìn Lee Tae Yong một cái, sau đó lại đi về chỗ ngồi sửa sang lại cà vạt, rồi nhấc theo cặp xách ra ngoài.
Lee Tae Yong quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.
Y không biết thì ra bị thương lại đau đớn tới như vậy.
Trước kia được hai người bảo hộ quá tốt, cuộc sống quá mức thuận buồm xuôi gió, bây giờ đột nhiên bị người ta lột da rồi ném thẳng vào trong chảo dầu, khiến cho một chút sức lực phản kháng cũng đều không có.
Trước khi Lee Tae Yong mất đi ý thức còn nghĩ, không biết con người sau khi chết linh hồn có tồn tại hay không. Nếu có y nhất định sẽ biến thành lệ quỷ đến tìm Kang In Sook róc xương, lột da uống máu, từng chút từng chút một mà xé tan xác ông ta ra.
Chờ đến khi tỉnh lại nhưng không phải ở trong cái phòng giam tối đen như mực kia, mà là một căn phòng bệnh đèn đuốc sáng trưng.
Y đưa mắt nhìn, thấy người ngồi bên cạnh là Jung Jae Hyun.
Đứng kế bên Jung Jae Hyun còn có một người đàn ông mang giày da vận tây trang đang nhỏ giọng báo cáo cái gì đó.
Hắn vẫn đang xem xấp văn kiện trên tay, cũng không có chú ý tới Lee Tae Yong, là người đàn ông kia phát hiện trước mới mở miệng nói:
─ Cậu Jae Hyun, anh ấy tỉnh rồi.
Jung Jae Hyun ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Lee Tae Yong, hắn khép văn kiện trong tay lại rồi đưa cho người đàn ông kia, nói:
─ Anh ra ngoài trước đi.
Người đàn ông nọ đi ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Lee Tae Yong không nói lời nào, y nhíu mày nhìn chằm chằm vào Jung Jae Hyun, có chút nghi ngờ cảnh tượng trước mắt này không phải là sự thật.
Nhưng mà Jung Jae Hyun đã mở miệng trước:
─ Chuyện nhà anh tôi đã biết.
Hắn nhàn nhạt đánh giá:
─ Anh quá kích động.
Lee Tae Yong nhếch miệng cười mỉa mai, kích động, sao y lại không biết chính bản thân mình quá kích động. Nhưng mà sau khi nghe chuyện của cô và cha ngoại trừ việc muốn đem Kang In Sook băm thành nghìn mảnh, thì trong đầu y làm gì còn suy nghĩ được những chuyện khác.
Lee Tae Yong ngẩn người hỏi lại:
─ Là cậu Jae Hyun đây đưa tôi ra ngoài sao?
Y không hiểu, giữa y và Jung Jae Hyun vốn không phải bạn bè, lời cũng chẳng nói được với nhau mấy câu, tại sao Jung Jae Hyun lại ra tay cứu mình?
Jung Jae Hyun giống như đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng y, gật đầu nói:
─ Đúng. Tôi cảm thấy người như anh chết trong đó có chút đáng tiếc.
Ông nội của Jung Jae Hyun gần đây sức khỏe không tốt nên hắn đã về Hàn Quốc trước. Chuyện hôm Lee Tae Yong cầm dao đi chém họ Kang đã gây kinh động dư luận không hề nhỏ, trong nhà hắn cũng nắm được ít nhiều tin tức.
Lee Tae Yong yên lặng mà nhìn Jung Jae Hyun, hắn nói chuyện thái độ rất tùy ý, giống như việc này chẳng qua là việc nhỏ nhặt không tốn chút công sức, nhưng mà Lee Tae Yong thừa biết, đổi lại là người khác dù cho có lấy mạng ra đổi cũng không thể cứu y ra được.
Giờ phút này Lee Tae Yong mới hiểu rõ tiền bạc và quyền lực rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, cho dù là nhà họ Kang, nhà họ Jung hay cha và cô của y, rõ ràng bọn họ đều cùng sống trong một thế giới, nhưng lại giống như không cùng một thế giới.
Thật lâu sau Lee Tae Yong mới quay mặt đi mà nhìn sang chỗ khác, sau đó ngây người nói:
─ Quyền lực thật là lợi hại.
Jung Jae Hyun khẽ cười một cái rồi nói:
─ Anh có hứng thú tới nhà họ Jung làm việc không?
Lee Tae Yong dùng ánh mắt đề phòng mà nhìn Jung Jae Hyun.
Jung Jae Hyun trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
─ Có thể anh không biết, nhà họ Jung và nhà họ Kang là đối thủ một mất một còn, cả hai chỉ có một bên được tồn tại.
Lee Tae Yong là người thông minh như vậy nên chỉ trong nháy mắt liền hiểu rõ được mọi chuyện, cũng biết đây mới thực sự là lí do khiến cho Jung Jae Hyun ra tay cứu y.
Jung Jae Hyun muốn sử dụng Lee Tae Yong như một quân cờ, sau này Lee Tae Yong chắc chắn sẽ là thứ vũ khí đắc lực nhất để hắn có thể đánh trả nhà họ Kang. Cho dù không dùng được thì trên người y còn mang mối thù lớn như vậy, mặc kệ trong tương lai xảy ra chuyện gì Jung Jae Hyun cũng không sợ bị họ Lee phản bội mà tới đầu quân cho họ Kang.
Hiện tại Lee Tae Yong đã đi vào đường cùng, đừng nói là đem y làm một quân cờ, ngay cả làm cún y cũng chấp nhận. Huống chi lần này Jung Jae Hyun còn cứu y, cho y một con đường sống, cho y một cơ hội vì cha và cô mà báo thù. Mặc kệ mục đích của hắn là gì, phần ân tình này đã đủ để Lee Tae Yong dùng đến mạng của mình mà đánh đổi.
Lee Tae Yong gật đầu:
─ Được thôi. Nhưng tôi có một yêu cầu.
Việc này giống như không ngoài dự đoán của Jung Jae Hyun:
─ Anh cứ nói.
Sắc mặt Lee Tae Yong lạnh lẽo, quai hàm siết chặt tạo ra một đường thẳng sắc bén:
─ Kang In Sook phải để lại cho tôi.
Jung Jae Hyun bị luồng sát khí trên người Lee Tae Yong làm cho giật mình, hồi lâu sau mới để lộ ra chiếc má lúm mà trả lời:
─ Tất nhiên là được rồi. 』
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro