Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

107, Vị thế của Jung Jae Hyun

Hồi thứ một trăm lẻ bảy: Vị thế của Jung Jae Hyun

Bên trong căn phòng đang rất yên tĩnh, Yu Ji Min nằm trên giường đã say giấc còn nghe thấy cả tiếng hít thở đều đặn. Có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như vậy vượt qua một đêm gian nan, miễn cưỡng xem rượu như là một thứ đồ uống khá có ích đi?

Lee Tae Yong nhìn thoáng qua di động, đã mười một rưỡi rồi. Y từ trên sofa đứng lên bắt lấy áo khoác sau đó tắt đèn trong phòng, nhìn lại trên giường một lần nữa rồi mới đi ra phía cửa.

Quả thực hôm nay y có chút khác thường nên mới có thể ở đây lãng phí nhiều thời gian như vậy, mà chính y cũng không hiểu nổi đây là loại tâm tình gì, nếu nhất định phải hình dung thì có lẽ là đồng bệnh tương liên.

Cả y và Yu Ji Min đều phải chịu quá nhiều vết thương chí mạng từ phía gia đình, mang theo những thương tổn vặn vẹo này mà trưởng thành, vì để đạt được mục đích nên đã không từ thủ đoạn, bất chấp việc phải trả cái giá lớn thế nào.

Kết quả là không những hủy hoại người khác mà còn hủy hoại bản thân mình.

Chấp niệm Yu Ji Min dành cho Han Seo Jun khiến y nhớ tới mình đã từng có một thời không thể buông bỏ được Jung Jae Hyun.

Lee Tae Yong chỉ có thể làm tới đây thôi bởi y không phải Chúa Cứu Thế, y không thể can thiệp vào cuộc sống của người khác. Chuyện đã đến nước này chỉ hy vọng đêm nay Yu Ji Min sẽ có một giấc mộng thật đẹp, sớm ngày thoát khỏi gông xiềng ràng buộc chính mình.

Y đi vào thang máy xuống dưới tầng trệt, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa thì quản lí của câu lạc bộ đã vội vàng chạy tới nói:

─ Là thế này thưa anh, bây giờ khuya lắm rồi, trên lầu chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho anh xong xuôi, anh nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai hẵng trở về?

Từ chỗ này chạy về nội thành mất ít nhất bốn mươi phút, người ta có ý sắp xếp như vậy cũng là vì lo lắng cho y.

Lee Tae Yong có hơi do dự, quản lí lại nói:

─ Hoặc là tôi cho người lái xe tới đây để đưa anh về?

Lee Tae Yong không muốn nửa đêm nửa hôm còn làm khổ người khác, bây giờ đã muộn rồi nên y cũng không có ý định quay trở lại chỗ của Jung Jae Hyun.

Vì không vội vàng trở về nên y nói với người quản lí:

─ Làm phiền anh dẫn đường, sáng sớm mai tôi sẽ rời đi.

Tên quản lí lập tức vui vẻ ra mặt, tự mình đưa y đến trước cửa phòng.

Y bước vào trong rồi ném áo khoác sang một bên, có chút mệt mỏi mà véo nhẹ sống mũi, vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa thì đột nhiên dưới màn trời đêm xuất hiện từng chùm pháo hoa xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi cả vào trong căn phòng.

Y sửng sốt vài giây, lúc hoàn hồn lại thì mới nhận ra là đã 0 giờ, theo tiềm thức muốn cầm điện thoại tìm số của Jung Jae Hyun, nhưng sau đó liền lắc đầu từ bỏ. Y cảm thấy mình ở bên Jung Jae Hyun lâu quá nên dần lây bệnh của hắn không còn được bình thường nữa, bỗng dưng giờ khắc này gửi cho hắn lời chúc mừng năm mới, nghe thật ấu trĩ chẳng khác gì mấy đứa trẻ con đang học cấp ba.

Không lâu sau điện thoại của y liên tiếp nhận được tin nhắn. Trong đó Lee Dong Hyuck gửi ảnh mà cậu và Mark Lee vừa chụp chung tới, hai người đứng giữa đám đông sau lưng là màn hình LED thật lớn đang treo dòng chữ Chúc Mừng Năm Mới, cậu dựa vào người Mark Lee cười đến tít cả mắt. Cho Yi Hyun cũng gửi tới một bức ảnh, trong đó là Park Su Hyeok và Park On Jo, đứa kia cầm biểu ngữ mini năm mới vui vẻ trên tay, đứa còn lại ôm con lợn đất in hình kì lân, muốn ám chỉ cái gì không cần nói cũng biết.

Lee Tae Yong nhìn đến bật cười, lần lượt trả lời từng tin nhắn của bọn họ, đồng thời gửi hai bao lì xì đến cho Cho Yi Hyun, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi có lỗi.

Hôm nay là do y không đúng, rõ ràng đã đồng ý ăn cơm với Jung Jae Hyun nhưng rồi lại biến mất cả đêm không một lời giải thích. Ngẫm nghĩ một hồi liền quyết định sáng mai sẽ quay về nói rõ tiền căn hậu quả với hắn, tiếp tục ở đó thêm vài ngày nữa để cùng chăm hai đứa.

Vì trong lòng vướng bận suy tư nên một đêm này chẳng thể ngon giấc. Sáng sớm hôm sau còn chưa tới tám giờ đã rời đi, cũng không nghĩ tới việc về nhà của mình để thay quần áo mà lái xe tới thẳng chỗ của Jung Jae Hyun.

Nhưng khi đến nơi, y chẳng những không gặp được Jung Jae Hyun mà quản gia Nam còn hỏi:

─ Đêm qua không phải cậu Jae Hyun đã đi tìm cậu sao?

Sắc mặt Lee Tae Yong lập tức trầm xuống:

─ Em ấy đi tìm cháu lúc nào?

Dù quản gia Nam tính tình trầm ổn nhưng cũng không tránh khỏi hoảng sợ, đem tình huống đêm qua thuật lại một lần. Lại nói tuy rằng lúc Jung Jae Hyun bỏ đi không có dặn dò bất kì điều gì, nhưng đi lâu như thế ngoại trừ Lee Tae Yong ra thì còn ai có thể khiến cho hắn vội vàng đến như vậy.

Lee Tae Yong lập tức lấy di động ra gọi vào số của Jung Jae Hyun, có giọng nói nhắc nhở y rằng điện thoại đã tắt. Y nhờ quản gia Nam dò hỏi bên nhà chung rồi tự mình gọi điện cho Kim Do Young.

Hôm qua Kim Do Young đã đưa Kim Jung Woo và con gái cưng ra nước ngoài nghỉ phép, sau khi trở về Lee Tae Yong chưa từng hỏi thăm những chuyện và những người ở bên cạnh Jung Jae Hyun nên bây giờ chỉ có thể dùng cách lấy nước xa cứu lửa gần này thôi.

Lúc Kim Do Young nhận được điện thoại của Lee Tae Yong là lúc anh đang dùng bữa ở một khách sạn hết sức lãng mạn cùng với gia đình của mình. Vừa nghe đối phương nói không tìm thấy Jung Jae Hyun đâu, suýt chút nữa anh đã quăng cả miếng bít tết ra ngoài, sau đó gào lên: "Tổ tông ơi, hai người các anh làm ơn tha cho tôi đi." Gào xong thì ngắt điện thoại bắt đầu điều động người.

Cuối cùng cũng tra ra được xe của Jung Jae Hyun đang đậu ở garage JKing Holdings, thậm chí Lee Tae Yong còn đánh thức cả Yu Ji Min dậy để cô hỗ trợ kiểm tra các cụm camera. Thầm nghĩ nếu vẫn không có tin tức thì y sẽ báo cảnh sát.

Lão Hwang của đội vệ sĩ đã đến trước garage rồi gửi ảnh cho Lee Tae Yong, xác nhận đúng là xe của Jung Jae Hyun, nhân viên bảo an phụ trách trực ban đã báo lại rằng nửa đêm hôm qua Tổng Giám đốc đã tự mình lái xe tới đây.

Trong lòng Lee Tae Yong thoáng bình tĩnh trở lại, y không cần tài xế đi cùng mà tự mình lái xe chạy tới JKing Holdings. Trên đường nhận được điện thoại của Jeon Jung Kook, cậu ta nói rằng không liên lạc được với Jung Jae Hyun nên muốn hỏi bọn họ có đang ở cùng nhau hay không, trong lời nói còn âm thầm lên án hành động vô tâm với Jung Jae Hyun của Lee Tae Yong.

Jeon Jung Kook vốn không phải là kẻ nhiều lời, Lee Tae Yong nghe xong còn cảm thấy rất kì quái, dăm ba câu liền khiến cho cậu ta nói ra hết toàn bộ mọi chuyện.

Y thật sự cạn lời, quả thực không thể tin được trời xui đất khiến thế nào lại náo loạn thành một phen phản lưới nhà như thế này.

Vừa tắt điện thoại thì lại nhận được tin của Yu Ji Min gửi tới, thông qua camera giám sát đã nhìn thấy tối hôm qua Jung Jae Hyun có tới câu lạc bộ nhưng hắn không đi vào, chiếc xe được đậu ở bên ngoài rừng thông, hắn cứ đứng bên cạnh xe mãi cho đến gần hai giờ sáng mới lái xe rời đi.

Yu Ji Min vốn là người thích xem người khác gặp tai họa, nhưng lúc này lương tâm cũng cảm thấy bất an, lại nói sau khi tìm được Jung Jae Hyun cô sẽ tới giáp mặt để giải thích một phen.

Lee Tae Yong còn đang bận lái xe, nhân lúc đèn đỏ liền vội vàng liếc mắt nhìn qua đoạn tin tức do Yu Ji Min gửi tới, cũng không rảnh để trả lời lại cô.

Chỉ là sau khi đọc xong những tin nhắn đó trong lòng Lee Tae Yong lập tức chùng xuống, lúc rời khỏi phòng Yu Ji Min nếu như y vẫn kiên trì muốn đi hẳn sẽ không để người kia ở bên ngoài chờ lâu đến như vậy.

Đến nơi, bọn người của lão Hwang đã chờ sẵn ở bên ngoài văn phòng Tổng Giám đốc, báo cáo lại rằng bọn họ đã gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Cánh cửa này được chế tạo đặc biệt, độ an toàn rất cao, hàng ngày vì để thuận tiện cho công việc cho nên có thể thiết lập mở cửa mà không cần xác minh, còn bây giờ đã bị khóa, trừ khi là người có quyền hạn kiểm chứng để thông qua, nếu không thì căn bản là không mở được. Bọn họ không dám cậy mạnh để phá cửa nên chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.

Văn phòng ở tầng này bình thường hạn chế ra vào, đặc biệt là phòng làm việc của Jung Jae Hyun.

Lee Tae Yong bảo những người đó xuống dưới lầu chờ mình trước, đợi đám người kia đi rồi y liền có chút do dự trước khi đặt dấu vân tay của mình vào cổng nhận dạng.

Màn hình màu xanh lam trên đó lập tức bật lên. Sau vài lần nhấp nháy y có thể nghe thấy tiếng ổ khóa xoay chuyển, sau đó cánh cửa tự động mở ra.

Tâm trạng hiện tại của Lee Tae Yong khá phức tạp.

Trước kia người có quyền hạn chỉ có mỗi mình Jung Jae Hyun và y, không ngờ y đã rời khỏi đây lâu như vậy rồi mà Jung Jae Hyun vẫn chưa chịu xóa dấu vân tay của y đi.

Lee Tae Yong đẩy cửa bước vào nhưng không thấy ai trong văn phòng cả, y di chuyển tiếp vào phòng nghỉ nhưng vẫn chẳng thấy một bóng người.

Trái tim từng chút vọt lên đến cổ họng, vừa đi ra ngoài vừa cầm lấy di động muốn gọi cho lão Hwang, đang đi thì bước chân dừng đột ngột không biết là nghĩ tới cái gì, ngay tức khắc theo hướng ngược lại chạy về căn phòng của mình trước kia.

Sau khi đến nơi liền thấy cánh cửa mở toang, Lee Tae Yong bước vào trong mới phát hiện cửa phòng nghỉ chỉ khép hờ, y duỗi tay đẩy nó ra, nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ mới nhìn thấy người ấy đang nằm co ro ở trên giường không có nổi một mảnh chăn để đắp.

Y bước tới, thấy người nọ nhắm nghiền hai mắt, tiếng hít thở dồn dập nặng nề, sắc mặt ửng đỏ khác thường, trên cằm râu ria xồm xoàm, đôi mày cau lại nhìn có vẻ vô cùng khó chịu và suy sụp. Một bàn tay của hắn gác bên ngoài giường, ngón tay khẽ siết một tấm ảnh, chắc là do khi ngủ đã mất đi hết sức lực, bức ảnh chơi vơi phân nửa sắp sửa chạm xuống sàn nhà.

Lee Tae Yong ngồi xổm xuống muốn gỡ bức ảnh đó ra để nhìn, thì ra là bức ảnh bọn họ đã chụp lúc tốt nghiệp cấp ba. Mà ở trên bức ảnh bên cạnh y có một vết hằn mờ nhạt, chắc là do dấu ngón tay thường xuyên nắm giữ ở nơi đó nên mới dần hình thành nên.

Trừ cái này ra Lee Tae Yong còn phát hiện nhiều bức ảnh khác đang nằm rải rác dưới chân giường và bên cạnh tủ đầu giường, có hình của y trước khi rời khỏi Seoul, cũng có hình lúc y còn ở viện điều dưỡng,...

Lee Tae Yong nhắm mắt lại dùng sức hít vào một hơi, cố gắng khống chế đau đớn nặng nề vây trong lồng ngực mình, y ném những tấm ảnh đó sang một bên, đứng dậy lay cái người sốt cao đang nằm ở trên giường kia, dường như vừa nghiến răng vừa gọi:

─ Dậy đi Jung Jae Hyun!

Cứ lay như vậy vài lần, người trên giường cuối cùng cũng chịu mở mắt ra.

Ánh mắt hắn không rõ ràng lắm, nhìn thấy Lee Tae Yong một chút ngoài ý muốn cũng không có.

Hắn chần chừ thêm vài giây rồi đưa tay lên cẩn thận xoa nhẹ gương mặt Lee Tae Yong, giọng nói nghẹn ngào, biểu tình trên mặt có chút bất đắc dĩ nhưng nhiều nhất vẫn là dịu dàng.

─ Mình lại nằm mơ nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro