9. Người đặc biệt
Như thường lệ, Hải Đăng đến công ty vào lúc 8 giờ sáng. Bước ra khỏi thang máy, hắn chỉnh lại cà vạt, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng nhân viên đang cúi chào. Vào đến văn phòng, Hải Đăng ngồi xuống chiếc ghế da lớn, bật máy tính để bắt đầu ngày làm việc
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên
"Vào đi"
Thư ký Trần bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ và cuốn sổ nhỏ
"Thưa Chủ tịch, tôi đến để báo cáo lịch trình hôm nay của anh"
Hải Đăng ra hiệu, ngả người vào ghế
"Nói đi"
Thư ký nhanh chóng liệt kê từng công việc cần giải quyết
"Cuộc họp với phòng nhân sự về chính sách mới lúc 10 giờ sáng"
"Buổi duyệt báo cáo tài chính quý vào lúc 1 giờ chiều"
"Kiểm tra hợp đồng hợp tác mới với một đối tác tiềm năng lúc 3 giờ chiều"
Khi đến dòng cuối cùng, giọng cô hơi chậm lại
"Và vào 8 giờ tối nay, có tiệc rượu của đối tác mời anh tham dự. Đây là buổi tiệc quan trọng vì liên quan đến dự án hợp tác lâu dài"
Hải Đăng nhíu mày
"Tối nay tôi không rảnh từ-"
Nhưng đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên
"Ai vậy? Vào đi"
Cánh cửa mở ra, một bóng người quen thuộc bước vào là Đăng Dương
Thư ký Trần cúi đầu chào rồi nhìn Hải Đăng chờ đợi. Hắn phẩy tay
"Cô ra ngoài trước đi"
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người trong phòng
Hải Đăng ngồi dựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, ánh mắt sắc bén nhìn Đăng Dương
"Đến tìm tao có việc gì?"
Đăng Dương thả người xuống chiếc ghế sofa đối diện khoanh tay lại, nở nụ cười
"Phải có chuyện gì thì tao mới được phép tìm bạn tao à?"
"Đừng đùa nữa. Tao đang bận"
"Bận gì? Mày thì lúc nào chẳng bận. Đừng giả bộ ra vẻ bận rộn với tao"
"Thôi đừng vòng vo nữa, nói vào ý chính đi"
Đăng Dương chống cằm, nghiêm túc hẳn
"Mày nhận được thư mời dự tiệc rượu tối nay của đối tác rồi đúng không?"
"Ừ, tao vừa định bảo thư ký từ chối"
Nghe vậy, Đăng Dương lắc đầu, dựa lưng vào ghế
"Tao nghĩ mày nên rút lại cái quyết định chưa kịp nói đó đi"
Hải Đăng cau mày, giọng đầy khó hiểu
"Sao lại thế?"
"Đêm nay sẽ có một người đặc biệt tham gia buổi tiệc đó"
"Người đặc biệt? Là ai?"
Đăng Dương mỉm cười khó đoán, giọng nói mang chút ẩn ý
"Người mà mày nhất định phải gặp"
"Dương, đừng vòng vo với tao"
Đăng Dương đứng dậy, nhún vai
"Tin hay không tùy mày. Nhưng nếu mày không đi, có khi sẽ bỏ lỡ cơ hội duy nhất để thay đổi mọi thứ"
Hải Đăng vẫn ngồi im, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi Dương. Nhưng trong lòng hắn bắt đầu gợn lên chút tò mò
"Được, tao sẽ đi. Nhưng nếu đó chỉ là trò đùa, mày sẽ phải trả giá"
Đăng Dương cười lớn, bước ra cửa
"Yên tâm, tao chưa bao giờ làm mày thất vọng mà"
Cánh cửa khép lại, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh. Hải Đăng trầm ngâm vài giây, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nơi ánh nắng chói chang chiếu rọi. Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm lạ lùng. Liệu người đặc biệt mà Đăng Dương nhắc đến là ai?
---
Cách đó vài giờ, tại một sân bay quốc tế ở Hà Nội, một chiếc máy bay hạ cánh nhẹ nhàng trên mặt đất. Cửa máy bay mở ra, và một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt đào hoa. Người ấy chính là Hoàng Hùng
Hoàng Hùng vừa trở về từ Anh, với vẻ ngoài mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng rực lên, đầy quyết tâm. Anh bước ra khỏi sân bay, bầu không khí mát mẻ của thành phố bao quanh, nhưng tâm trí anh không khỏi quay lại với quá khứ. Những năm tháng đã qua như những vết thương không thể chữa lành, nhưng hôm nay, anh không thể không đối mặt với nó
Trong lúc đó, Pháp Kiều đứng đợi bên ngoài cổng sân bay, tay cầm điện thoại, đôi mắt không ngừng dõi về phía Hoàng Hùng. Kiều biết rằng đây không phải chỉ là một cuộc hội ngộ đơn giản. Chuyến đi này không chỉ là trở về mà còn là sự bắt đầu của một cuộc đối diện không thể tránh khỏi
"Anh về rồi, cuối cùng cũng về"
Kiều nghĩ trong lòng
Hùng tiến lại gần, Kiều ngay lập tức bước tới vỗ vai anh
"Chịu về rồi à? Em cứ nghĩ anh sẽ ở đó luôn chứ?"
Kiều nói với nụ cười nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng. Hùng gượng cười, khẽ lắc đầu
"Về để giải quyết một số chuyện thôi"
Anh đáp, giọng nói không giấu được sự mệt mỏi
Kiều im lặng, không hỏi thêm câu nào vì biết rằng những gì Hùng phải đối mặt không hề dễ dàng
"Tốt thôi, lên xe đi, chúng ta sẽ đi thẳng đến bữa tiệc. Anh cần phải xuất hiện trước mặt mọi người"
Hùng không đáp mà chỉ gật đầu, theo Kiều lên xe. Cả hai im lặng suốt chặng đường. Hùng nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng của thành phố trôi qua nhanh chóng, nhưng trong tâm trí anh, tất cả chỉ còn là những ký ức đau đớn
Hôm nay sẽ là cuộc gặp gỡ không thể tránh khỏi thôi thì tùy vào duyên phận vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro