7. Giấc mơ
Hải Đăng đứng giữa một công viên vắng lặng, dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Gió lạnh buốt thổi qua, nhưng điều đó chẳng là gì so với cảm giác lạnh lẽo trong lòng hắn
Trước mặt cậu là Hoàng Hùng, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt sắc lạnh như thể Hải Đăng chẳng là gì ngoài một kẻ qua đường
Anh khoanh hai tay trước ngực mở miệng nói gì đó nhưng.....sao hắn lại không thể nghe thấy? Mọi thứ ù ù bên tai khiến hắn không thể biết được anh đang nói gì
Bỗng mọi thứ tối sầm, Hải Đăng chơi vơi giữa khoảng không vô định
*lạch cạch*
Có tiếng gì đó phát ra, lần này Hải Đăng đã nghe được rồi
"Đừng làm phiền anh nữa"
"Chúng ta chấm dứt ở đây thôi"
"Anh đã chán em từ lâu rồi"
"Anh không cần tình yêu của em, anh đã có người mới rồi"
"Đừng làm anh thấy ghê tởm hơn nữa, Hải Đăng"
Giọng nói này...quen thuộc đến đau lòng, từng lời từng chữ đều khiến hắn nhớ về ngày tồi tệ hôm ấy
Hải Đăng lấy tay bịt chặt hai tai mình lại, hắn không muốn nghe nữa....Thật sự không muốn nghe nữa....
Hắn quỳ xuống dòng lệ ấm áp chảy dài trên đôi mắt
"Đừng rời xa em, Hoàng Hùng! Em không thể sống thiếu anh được. Em sẽ thay đổi, em sẽ làm mọi thứ anh muốn. Chỉ cần anh đừng bỏ em…"
"Đừng bỏ em mà… Đừng rời xa em!"
Những lời nói lặp đi lặp lại
*Đoàng*
Đột nhiên, tiếng sấm chớp vang lên bên ngoài cửa sổ, ánh sáng lấp lánh của tia sét làm cho không gian trong phòng trở nên lạnh lẽo và u ám hơn. Hải Đăng cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh trên trán mình, anh ta cố gắng điều khiển hơi thở của mình, nhưng nó vẫn tiếp tục thở dốc
Hải Đăng bật dậy, thở hổn hển. Nhưng không có sự giải thoát. Giấc mơ ấy lặp đi lặp lại không ngừng, mỗi đêm như một cuộn băng tua chậm, tra tấn hắn bằng những ký ức đau đớn nhất
Hắn nhớ lại ánh mắt của Hoàng Hùng, không còn sự ấm áp như ngày xưa mà thay vào đó là sự lạnh lùng xa cách. Cậu nhớ từng lời nói cay nghiệt, từng cái cười khẩy
Mỗi đêm, những lời ấy vang lên trong đầu cậu, rõ ràng như thể Hoàng Hùng đang đứng trước mặt hắn
Hải Đăng đã tự nhủ hàng nghìn lần rằng những lời ấy không đáng để hắn bận tâm nhưng trái tim hắn dù đã bị hắn nhốt kín trong lớp vỏ bọc cứng rắn, vẫn không ngừng rỉ máu
Sau khi tỉnh dậy, Hải Đăng ngồi trên mép giường, tay siết chặt thành nắm đấm. Đôi mắt hắn giờ không còn nước mắt, chỉ còn lại sự lạnh giá của đêm đông
"Lại nữa rồi"
"Hoàng Hùng..."
Cậu thì thầm, giọng nói tràn đầy cay đắng
"Tại sao anh lại xuất hiện? Tại sao anh lại khiến em trở thành một kẻ như thế này?"
Hải Đăng đứng dậy, bước tới bên cửa sổ. Ánh đèn thành phố lấp lánh bên ngoài đã bị cơn mưa làm nhạt nhòa sau tấm kính, bầu trời hôm nay như trong thâm tâm hắn vậy mọi thứ chỉ là một màu xám xịt
Ba năm qua, Hải Đăng đã thay đổi. Hắn xây dựng một cuộc sống mới thành đạt, quyền lực. Nhưng không ai biết rằng đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là một tâm hồn tan vỡ
"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, Hùng"
Hắn nghiến răng, ánh mắt rực lên sự thù hận
---
Một vòng lặp không hồi kết lại tiếp tục diễn ra
Hải Đăng ngồi vào bàn làm việc, tay lướt qua màn hình laptop. Nhưng tâm trí hắn vẫn bị ám ảnh bởi giấc mơ, những lời nói của Hoàng Hùng không chỉ tồn tại trong giấc mơ; chúng khắc sâu vào tâm trí hắn, trở thành một phần trong cuộc sống của hắn
Hải Đăng tự hỏi, liệu có bao giờ hắn thoát khỏi vòng lặp này? Liệubao giờ mới có thể buông bỏ quá khứ?
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhớ tới ánh mắt của Hoàng Hùng ngày hôm ấy ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn. Và Hải Đăng biết rằng, mình sẽ không bao giờ quên được
"Đừng để ta gặp lại nhau nhé!"
Hải Đăng thì thầm, đôi mắt ánh lên sự thù hận pha lẫn đau đớn
"Nếu gặp lại, tôi sẽ bắt anh phải cảm nhận sự đau đớn mà bản thân chịu đựng gấp ngàn lần"
Giấc mơ ấy, cơn ác mộng ấy, sẽ không bao giờ kết thúc. Vì với Hải Đăng, Hoàng Hùng không chỉ là ký ức anh ta là nỗi đau, là thù hận, là nguồn cơn của mọi thứ mà hắn đã trở thành
---
Hải Đăng đã đổi thay. Nhưng sự đổi thay ấy không phải để tốt hơn, mà là sự suy tàn âm thầm của một trái tim từng biết yêu, giờ chỉ còn lại những mảnh vụn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro