Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. Tác giả của nó

Ba năm qua, Hải Đăng chỉ đứng từ xa quan sát, để Hoàng Hùng tận hưởng sự yên bình mà hắn cố tình chừa lại. Nhưng hôm nay, hắn quyết định rằng khoảng thời gian đó đã đủ. Đã đến lúc hành động

Trong chiếc xe màu đen đậu khuất trong con hẻm nhỏ, Hải Đăng ngồi im lặng. Hắn không còn chỉ là kẻ quan sát vô hình nữa. Hôm nay, hắn quyết định bước lên sân khấu

Hoàng Hùng bước vào phòng họp, đôi mắt anh vô tình quét qua bàn hội nghị nơi Hải Đăng đang ngồi, đang xem tài liệu. Anh không hề nghĩ rằng người đối diện chính là Hải Đăng người mà anh đã không gặp trong suốt bao nhiêu năm qua. Chỉ một khoảnh khắc chớp nhoáng, anh cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng nhanh chóng, anh ép mình phải giữ bình tĩnh. Anh phải làm việc, không được để cảm xúc xen vào. Đây là một cuộc họp quan trọng và anh không thể để sự bất ngờ làm lung lay mình

Khi bước vào, ánh mắt của Hải Đăng vẫn không hề rời khỏi tập tài liệu. Hắn không để lộ cảm xúc gì, chỉ im lặng, để cho sự lạnh lùng bao phủ lấy toàn bộ không gian. Không có một lời chào hỏi nào, cũng không có bất kỳ cử chỉ nào để tạo sự gần gũi. Chỉ có cái nhìn sắc lạnh và sự im lặng căng thẳng trong không khí

Hoàng Hùng ngồi xuống, đối diện với Hải Đăng. Anh nhìn hắn, nhưng không thể nào đọc được tâm trạng của hắn qua vẻ ngoài lạnh lùng ấy. Lần này, Hải Đăng không phải là người bạn thân thiết mà anh từng biết. Tất cả những gì còn lại chỉ là một người đàn ông lạnh nhạt, không còn gì để chia sẻ

"Anh đến rất đúng giờ"

Hải Đăng bắt đầu, giọng nói điềm tĩnh và lạnh lẽo như bao nhiêu lần trước. Anh không nhìn Hoàng Hùng, không hề có bất kỳ cử chỉ nào thể hiện sự quan tâm

"Đây là cuộc họp về việc hợp tác giữa hai công ty của chúng ta"

Hải Đăng tiếp tục, giọng nói không chút cảm xúc dù biết rõ người đối diện là ai

"Mong anh hợp tác và chúng ta sẽ nhanh chóng đạt được kết quả"

Hoàng Hùng thở dài trong lòng, dù rất bất ngờ khi gặp lại Hải Đăng trong bối cảnh này, nhưng anh biết mình không thể để cảm xúc xen vào công việc. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững tinh thần và tập trung vào cuộc họp

"Chắc chắn rồi"

Hoàng Hùng đáp lại, giọng điềm đạm nhưng có chút căng thẳng

"Tôi hy vọng cuộc hợp tác này sẽ mang lại lợi ích lớn cho cả hai bên"

Nhưng cả hai người đều không thể không nhận ra sự căng thẳng trong không khí. Hoàng Hùng đôi khi phải nén lại những cảm xúc đang dâng trào trong lòng khi phải đối diện với Hải Đăng. Anh thầm nhủ

"Cố gắng làm việc chuyên nghiệp, không để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại"

Hải Đăng vẫn giữ im lặng, tập trung vào những con số và tài liệu trên bàn. Mỗi lần anh vô tình liếc nhìn Hoàng Hùng, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng hắn vẫn kiên quyết không để nó lộ ra ngoài

Cuộc họp kéo dài, nhưng sự căng thẳng giữa Hải Đăng và Hoàng Hùng không hề giảm bớt, mà dường như càng tăng lên theo từng phút giây. Hải Đăng vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, tập trung vào tài liệu trước mặt, dù thỉnh thoảng ánh mắt hắn thoáng lướt qua Hoàng Hùng, nhưng chỉ là một cái nhìn thoáng qua, không để lộ bất kỳ cảm xúc gì. Hắn muốn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, không để sự rối loạn trong lòng mình lộ ra ngoài

Hoàng Hùng ngồi đối diện, gương mặt anh không giấu được sự căng thẳng. Dù đã rất cố gắng, anh không thể tránh khỏi cảm giác lạ lẫm và xa cách khi đối diện với Hải Đăng. Người bạn thân thiết ngày xưa giờ đây lại là một người lạ, một người đàn ông lạnh lùng, không còn chút gì của sự thân quen trong ánh mắt

Trong suốt cuộc họp, Hải Đăng rất ít khi nhìn thẳng vào Hoàng Hùng. Mỗi khi anh mở miệng, giọng nói đều rất điềm tĩnh, đôi khi có vẻ hơi hờ hững, như thể đang nói chuyện với một đối tác bình thường chứ không phải là người từng có một mối quan hệ đặc biệt. Hoàng Hùng cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp, nhưng mỗi lần Hải Đăng nói chuyện, một phần trong anh lại cảm thấy như đang bị chạm vào những ký ức đau đớn mà anh đã cố gắng chôn giấu

"Hải Đăng, à không....Đỗ tổng"

Hoàng Hùng bắt đầu, cố gắng làm cho giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể, nhưng không giấu được một chút nghẹn ngào

"Chúng ta cần phải xem xét lại các điều khoản trong hợp đồng. Nếu muốn ký kết, cả hai bên cần thống nhất về các điều khoản cụ thể"

Hải Đăng liếc nhìn anh, rồi quay lại với tài liệu trước mặt

"Tôi nghĩ anh đã xem qua tất cả các chi tiết trong hợp đồng rồi. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, anh cứ nêu ra"

Hắn nói, giọng bình thản như không có gì quan trọng

Hoàng Hùng cảm thấy như có một lớp tường vô hình giữa hai người. Mỗi câu nói của Hải Đăng, dù ngắn gọn, nhưng lại như một vết dao cắt vào tâm trí anh. Hoàng Hùng nhớ lại tất cả những kỷ niệm giữa hai người, những lần họ ngồi cùng nhau, bàn bạc, cười đùa, những lời hứa hẹn không bao giờ thực hiện. Và giờ đây, tất cả những điều đó chỉ còn lại trong quá khứ

Cảm thấy như có một vết thương đang rỉ máu trong lòng mình. Anh đã hy vọng, dù chỉ một chút thôi, rằng Hải Đăng sẽ thay đổi, sẽ không còn lạnh lùng như vậy. Nhưng không, hắn vẫn là người mà anh đã biết, vẫn giữ thái độ xa cách và không để cho ai vào được trong thế giới của mình. Anh đã không muốn nghĩ đến điều này, nhưng giờ đây, anh không thể che giấu được sự thật: Hải Đăng không còn quan tâm đến anh nữa, cũng phải thôi chính anh là tác giả của nó kia mà

Cuộc họp kéo dài thêm một lúc nữa, nhưng những trao đổi giữa hai người giờ đây chỉ còn lại những câu nói khô khan và những con số. Không có sự kết nối nào giữa họ, không còn những ánh mắt đồng cảm, không còn sự hiểu nhau như trước. Mọi thứ dường như đã thay đổi quá nhiều. Hoàng Hùng cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong lòng anh, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn

Cuối cùng, cuộc họp kết thúc. Hải Đăng đứng dậy, không hề có chút động thái gì thể hiện sự quan tâm hay chia sẻ. Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu về phía Hoàng Hùng, như thể đây chỉ là một công việc bình thường, một giao dịch mà hai người cần phải hoàn thành

"Chúng ta sẽ liên lạc sau"

Hải Đăng nói, giọng điềm tĩnh và lạnh lùng như mọi khi

Hoàng Hùng đứng lên, không nói gì thêm. Anh chỉ mím chặt môi, cố gắng không để cảm xúc lấn át mình. Anh quay người đi ra khỏi phòng, nhưng trước khi ra đến cửa, anh khẽ liếc nhìn Hải Đăng một lần cuối

Khi cánh cửa khép lại, Hải Đăng lại ngồi xuống, đối diện với bàn làm việc. Hắn không để lộ cảm xúc, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn đang cảm thấy gì. Nhưng trong lòng, một phần nhỏ của hắn vẫn không thể phủ nhận rằng sự lạnh lùng này chỉ là một lớp vỏ bọc để bảo vệ bản thân

Nhưng dù có cố gắng đến đâu, Hải Đăng vẫn không thể phủ nhận rằng, trong cái lạnh lẽo ấy, có những cảm xúc đã từng rất chân thành, rất mãnh liệt, mà giờ đây, chỉ còn lại sự trống rỗng và im lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro