10. Toan tính
Cả căn phòng tiệc rượu vẫn nhộn nhịp với những tiếng cười nói, tiếng ly chạm vào nhau lách cách hòa cùng bản nhạc cổ điển êm ái. Nhưng Hải Đăng, đứng trong một góc khuất, hoàn toàn không quan tâm đến không khí xung quanh. Ánh mắt hắn sắc bén, không rời khỏi bóng dáng của Hoàng Hùng, người đang đứng trò chuyện vui vẻ với vài vị đối tác gần quầy bar
Hắn siết chặt ly rượu trên tay, đôi mắt lóe lên sự lạnh lẽo và sâu thẳm. Những ký ức cay đắng bất chợt tràn về, những lời nói tuyệt tình ngày đó vang vọng trong đầu hắn như một bản nhạc ám ảnh không bao giờ kết thúc. Nhưng lần này, Hải Đăng không còn để cảm xúc chi phối. Hắn đang quan sát, phân tích từng động tác, từng biểu cảm của Hoàng Hùng
"Chủ tịch, ngài không sao chứ?"
Thư ký Trần đứng cạnh nhỏ giọng hỏi, nhận thấy sự bất thường trong ánh mắt chủ tịch của mình
Hải Đăng không trả lời, chỉ khẽ phẩy tay ra hiệu cho Trần rời đi. Thư ký Trần gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực hắn đứng
Hắn đặt ly rượu xuống bàn gần đó, ánh mắt dán chặt vào Hoàng Hùng. Pháp Kiều vừa quay trở lại bên cạnh Hoàng Hùng, cười tươi rói, rồi cúi xuống thì thầm điều gì đó vào tai anh. Hải Đăng nhận thấy Hoàng Hùng khẽ gật đầu, dường như họ đang bàn bạc một điều gì quan trọng
"Nơi đây có gì đặc biệt sao?"
Hải Đăng thầm nghĩ, đôi mắt hắn tối sầm lại
"Không có chuyện Hoàng Hùng xuất hiện ngẫu nhiên trong bữa tiệc này, tôi sẽ tìm ra mục đích thật sự của anh"
Ngay khi Hoàng Hùng rời khỏi quầy bar để đến khu vực khác, Hải Đăng bước theo, giữ khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện. Hoàng Hùng đi qua hành lang dài dẫn đến khu vực VIP của bữa tiệc, nơi ít người qua lại hơn
Bên trong hành lang, Hoàng Hùng dừng lại, rút điện thoại từ túi áo, nhấn vài nút và áp lên tai. Hải Đăng đứng nép sau cột đá, mắt không rời khỏi anh
"Ừ, mọi thứ vẫn ổn. Tôi đã gặp vài người quan trọng, nhưng tôi cần thêm thời gian để xử lý bước tiếp theo"
Giọng Hoàng Hùng trầm và ngắn gọn, đủ để Hải Đăng nghe thấy từ khoảng cách này
"Phải, đừng lo. Tôi biết tôi cần phải làm gì. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch"
Nghe đến đây, Hải Đăng nhíu mày
"Kế hoạch? Kế hoạch gì? Anh đang nhắm đến cái gì, Hoàng Hùng?"
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hoàng Hùng quay người, bước ngược lại hành lang. Hải Đăng nhanh chóng lùi vào một góc tối, tránh ánh nhìn của anh. Hắn đứng yên, chỉ quan sát từ phía sau, chờ đợi anh rời đi
Khi bóng Hoàng Hùng hoàn toàn khuất xa, Hải Đăng bước ra khỏi nơi ẩn nấp, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng
"Để xem..anh thực sự đang giấu cái gì"
Hắn rút điện thoại ra, bấm gọi cho một ai đó
"Điều tra ngay. Tôi muốn biết tất cả mọi thứ về Hoàng Hùng từ khi anh ta rời khỏi nước đến giờ"
Giọng hắn lạnh lùng, từng từ như một mệnh lệnh không thể chối từ. Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại
"Vâng, Chủ tịch. Tôi sẽ làm ngay."
Cúp máy, Hải Đăng đứng lặng trong giây lát, ánh mắt hắn nhìn về hướng hành lang nơi Hoàng Hùng vừa rời đi
"Lần này, tôi sẽ không để anh dễ dàng thoát khỏi tôi như lần trước nữa"
Hải Đăng lẩm bẩm, đôi mắt đầy toan tính và quyết tâm
---
Hải Đăng không chọn lộ diện. Sau bữa tiệc, hắn âm thầm đứng trong bóng tối, đôi mắt sắc bén không rời khỏi Hoàng Hùng. Mỗi bước đi, mỗi hành động của anh đều lọt vào tầm mắt của hắn, như một con sói săn mồi kiên nhẫn, chỉ chờ thời cơ thích hợp
Hoàng Hùng dường như không hề nhận ra mình đang bị theo dõi. Sau khi rời khỏi tiệc, anh cùng Pháp Kiều quay về căn hộ mà hai người thuê tạm thời ở trung tâm thành phố. Pháp Kiều bật đèn, quay lại nhìn anh, nhíu mày
"Hôm nay trông anh lạ lắm đó nha suốt buổi tiệc cứ như người mất hồn, có chuyện gì vậy?"
Hoàng Hùng thở dài, ngồi xuống sofa, tháo cà vạt, giọng trầm thấp
"Không có gì đâu"
Pháp Kiều cười nhạt, ngồi xuống đối diện anh, khoanh tay trước ngực
"Đừng nói dối em, suốt cả buổi ánh mắt anh không tập trung chút nào"
Hoàng Hùng khựng lại, bàn tay siết chặt chiếc cà vạt. Anh cố tỏ ra bình thản nhưng không giấu được sự bối rối
"Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ hơi mệt thôi"
"Hy vọng là vậy"
Pháp Kiều nói, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ
"Nhưng nếu có chuyện gì, anh phải nói cho em biết. Em không muốn anh lại gánh tất cả một mình như trước nữa"
Hoàng Hùng gật đầu, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không giấu được sự mỏi mệt trong lòng anh
---
Trong khi đó, bên ngoài khu căn hộ, Hải Đăng ngồi trong xe, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua cửa kính. Hắn không vào, cũng không gọi điện. Chỉ lặng lẽ ngắm nhìn ánh đèn từ căn hộ nơi Hoàng Hùng đang ở
Hắn lẩm bẩm, giọng nói như hòa vào bóng đêm
"Lần này, không thể chạy thoát được nữa đâu"
Người trợ lý ngồi ghế phụ, quay sang nhìn hắn, ngập ngừng
"Thưa ngài, có cần tiếp cận trực tiếp không? Chúng ta có thể-"
"Không cần"
Hải Đăng ngắt lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi căn hộ
"Cứ để anh ta sống với sự bình yên này thêm chút nữa đi"
Trợ lý gật đầu, im lặng không dám nói thêm
---
Hoàng Hùng sau khi tắm rửa, thay đồ, bước ra ban công để hít thở không khí. Anh ngước nhìn bầu trời đêm, lòng đầy mâu thuẫn. Cảm giác bị theo dõi vẫn lởn vởn trong đầu anh, nhưng anh không biết phải làm sao để giải thích điều đó
Ở phía xa, Hải Đăng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc qua cửa kính xe. Một cảm giác vừa đau lòng, vừa căm hận xâm chiếm tâm trí hắn
"Tôi sẽ không để anh yên đâu, Hoàng Hùng"
hắn nghĩ thầm, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm
"Anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã làm."
Hắn khởi động xe, lặng lẽ rời đi, nhưng lòng thầm tính toán những bước đi tiếp theo. Đây chỉ mới là khởi đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro