Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hợp Âm Của Gặp Gỡ

"Đôi khi lang thang tôi bắt gặp những người bạn kì lạ"

Noln: Thật ra tớ mắc phải một bệnh khó chữa
Junling: Không đùa chứ? Bệnh gì?
Noln: Bệnh lười.
Junling: Ờ, ví dụ xem nào
Noln: Tớ đi học muộn 3 đến 4 ngày trong một tuần với lí do ngủ nướng, sách vở của tớ lộn xộn vì ít dọn dẹp, trời nắng thì không mang mũ, trời mưa thì ngại mang ô, việc hôm nay thì cứ muốn để ngày mai...
Junling: Xem ra bệnh cũng nghiêm trọng đấy. Có cần tớ giúp gì không?
Noln: Bằng cách nào?
Junling: Chưa biết được, nhưng mà cứ yên tâm. Mà này! Trời mưa thì phải nhớ mà mang ô đi chứ!
Noln: Hi, bệnh rồi mà. Nếu tình cờ gặp ai đấy đi mưa mà không có ô, hớt hải với bộ dáng lố bịch của kẻ lười biếng, thì đó chính là tớ!
Junling: Vậy thì lúc ấy tớ sẽ lại gần cậu và hỏi: " Cô à! Có cần ô không? "
Noln: Ồ! ^^
Junling: " Mua 1 tặng 1, tôi bán rẻ cho!"
Noln: Oài, thế ô của cậu có những màu gì?
Junling: Vậy cô muốn một chiếc ô màu gì?
Noln: "Màu trong veo"
Junling: ...
Noln: Hey! Chàng bán ô, tớ phải đi học rồi, sẽ comment lại trong blog của cậu sau. À! Nếu mùa đông năm sau ở Bắc Kinh cậu bắt gặp ai đấy không mang ô lúc trời mưa, hớt hải với bộ dạng hơi lố bịch, thì đấy chính là tớ!
Junling: Ok, hẹn gặp lại ở Bắc Kinh, tớ sẽ để dành cái ô màu " trong veo" cho cậu, hẹn gặp sau!

Kỳ nghỉ Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm, mới về nước được vài ngày mà Linh đã đầu tất mặt tối với gặp mặt và thăm hỏi, nào là thăm hỏi ông bà nội, ông bà ngoại, các cô các bác, nào là tụ tập bạn bè thân thiết, đi mua sắm cùng với mẹ, đến thăm nhà một vài người bạn học cùng bên Trung Quốc.... Ngần ấy việc đủ để cho anh quên khuấy đi nỗi nhớ của mình, nỗi nhớ với thành phố nhỏ thân thương này, nơi mà mỗi năm anh chỉ trở về có 1, 2 lần vào dịp Tết âm lịch và nghỉ hè. Xa Hà Nội là xa những kí ức thân quen, xã những con phố tinh mơ khi chưa tấp nập dòng người qua lại, xã những mùa cây khẳng khiu người ta giăng đèn khi đông đến, xa bố, xa mẹ - đó chính là xa những bình yên.....

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ vùi, có lẽ là giấc ngủ ngon nhất từ hôm về nghỉ Tết, Linh với tay nhìn đồng hồ, 6 giờ chiều. Bây giờ thì anh đã là tỉ phú về thời gian sau khi đã hoàn thành những nghĩa vụ của con ngoan, cháu thảo, bạn hiền.....

Mặc thêm chiếc áo khoác jean và cái khăn quàng màu ghi nhạt, anh đi bộ ra khỏi nhà, sải bước trên con đường tấp nập người người nhà nhà đi sắm Tết, ngoài phố sáng trưng những ánh đèn màu nhấp nháy. Mùa đông năm nay sao mà lạnh thế, dù đã quen với những mùa đông giá lạnh có tuyết rơi trắng xóa cả một vùng trời của thời tiết Bắc Kinh nhưng anh vẫn không khỏi rùng mình trước cái lạnh tê buốt bàn tay. Bên kia hồ Ngọc Khánh vẫn là một vài hàng hạt dẻ nóng, thỉnh thoảng bốc lên những làn khói mỏng đến hấp dẫn, phải rồi hạt dẻ nóng bọc trong túi giấy ủ ấm cả bàn tay. Nó làm anh nhớ về những ngày học phổ thông, những kỉ niệm học trò, mùa đông, hạt dẻ đựng trong túi giấy, cô bạn cùng bàn.... tất cả giống như một kí ức xa xôi. Anh chợt mỉm cười.

Linh bước vào quán cafe có cây dương cầm quen thuộc, vẫn là những chiếc ghế nhung đỏ ấm cúng, những chậu thường xuân rủ dài bên cửa sổ, bức tranh vẽ hoa bồ công anh trắng muốt đang tung bay và cây đàn dương cầm nhỏ sáng loáng. Linh chọn một chỗ ngồi sát tường để có thể ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp đang chuyển mình những ngày giáp Tết, bên ly cafe nghi ngút khói anh thấy mình đã tìm về bình yên, bởi vì sao ư? Ngoài kia là dòng người nối đuôi nhau vội vã, tiếng còi xe, tiếng nói chuyện, tiếng chuyển động của cuộc sống hối hả nhưng đây là thành phố của anh, thành phố này có gia đình anh. Thế thì vì sao nó không bình yên cơ chứ? Đối với anh Hà Nội dù có ồn ào, có chật chội như thế nào đi nữa thì vẫn luôn là chốn bình yên anh có thể dừng chân...

Từ chính giữa căn phòng, tiếng đàn piano bất chợt vang lên khúc dạo đầu quen thuộc, một bài hát anh đã nghe nhiều lần nhưng không nhớ tên và cô gái chơi dương cầm cất tiếng hát, như một phản xạ Linh giật mình hướng mắt về phía cây đàn. Cô gái đang hát một bài hát bằng tiếng Trung và giờ thì anh đã nhớ ra giai điệu quen thuộc ấy là 'Hợp âm của gặp gỡ' của Tôn Yến Tư. Linh khẽ mỉm cười, một điều thú vị mà chưa bao giờ anh bắt gặp ở quán dương cầm. Cô gái có giọng hát trong veo, đôi tay nhỏ cuốn trên những phím đàn thật uyển chuyển làm sao, cô ấy hát rằng:

"Em đã nghe thấy sự rời xa của mùa đông....
.... Phía trước tương lai có một người đang chờ....
.... Gặp anh chính là sự tình cờ đẹp đẽ nhất...."

Và những điều mà cô ấy hát có lẽ trong quán dương cầm này chỉ có mình anh mới hiểu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bloggercaro